Gương mặt của hắn đứng dưới trời chiều vô cùng đẹp đẽ, những góc cạnh trên khuôn mặt đều rất rõ ràng.

Lời nói ra lại khiến cho người nghe vô cùng khó chịu.

"Em mặc như thế đi ra ngoài này?" Cố Mặc cau mày mà hỏi, sau đó lại nhìn qua hướng của Dì Trương.

Dì Trương vội phản ứng lại: "Đầu óc của tôi sao lại bất cẩn thế này, để một người bệnh ăn mặc như vậy.

Để tôi chuẩn bị một bộ khác."
Trên người Bạch Nhược là chiếc áo sơ mi có phần quá cỡ, che đi chiếc quần ngắn cô mặc ở phía dưới.

Cô ngăn cản Dì Trương đi vào trong: "Dì không phải đã hết giờ làm việc rồi sao? Cháu có thể tự làm được mà."
"Cũng không mất nhiều thời gian, cứ để tôi." Dì Trương gấp gáp đi vào trong.

Bạch Nhược cản không được liền trừng Cố Mặc một cái rõ chán ghét.

Hắn cũng nhận ra được ánh mắt của Bạch Nhược, mệt mỏi thở hắt ra một hơi mà nói: "Dì Trường về trước đi, em ấy nói muốn tự làm thì để em ấy tự làm."
"Vậy tôi đi trước đây, thức ăn tôi đã nấu xong rồi.

Đặt ở trong bếp đấy Cố thiếu gia và Bạch Nhược dùng bữa ngon miệng, tôi xin phép." Nói rồi Dì Trương hướng ra phía cổng rời đi.

"Tôi cũng phải về rồi!"
Cố Mặc thể hiện rõ sự tức giận.

Bạch Nhược đi vào trong để lấy bộ đồng phục đã được Dì Trương giặt sạch sẽ.


Đi vào nhà, cô cảm nhận được khối băng ở phía sau lưng mình đang toả ra hơi lạnh.

"Dì Trương đặt nó ở đâu rồi?" Bạch Nhược lẩm bẩm tự nói với mình.

Cố Mặc ở phía sau nói một câu thật là rõ ràng: "Tôi vứt nó đi rồi!"
"Gì?" Bạch Nhược cáu gắt hỏi lại.

"Vứt đi thì chính là vứt đi, em muốn nói gì?" Cố Mặc bình thản như không có chuyện gì to tát.

Lại nữa rồi, Bạch Nhược lại thấy hình bóng của Cố Mặc ở đời trước.

Đang đứng ở trước mắt cô vô cùng chân thật.

Bạch Nhược ấm ức nhưng lại không nói ra, cô chọn cách im lặng.

Lướt qua người Cố Mặc không thèm nhìn hắn một cái.

"Tôi đùa em thôi!"
Cô giận thật rồi, không phải vì chuyện bộ đồng phục là cái thái độ kia làm cho cô nhớ đến đời trước vô cùng căm ghét.

Cố Mặc không thể chịu được nữa, hắn bắt lấy cổ tay Bạch Nhược, thuận thế bế cô lên.

Không còn sự lạnh lùng giống như lúc nãy: "Tôi sai rồi, không nên nói đùa.

Em đừng giận, đừng trở về chỗ kia có được không?"
Tư thế lúc này khiến cho Bạch Nhược muốn ngất, là do bất ngờ.

Nhịp tim của cô nhảy loạn hết cả lên không khéo Cố Mặc còn có thể nghe thấy.

Vòng tay của hắn vô cùng vững chắc, cô không lo sợ mình bị rơi nhưng phút chốc vì hoảng nên hơi kháng cự.

"Bỏ tôi xuống rồi cùng nhau nói chuyện, anh bỏ xuống!"
Cố Mặc giữ nguyên tư thế đó, bước đi vài bước hướng muốn đến là căn phòng của hắn.

Bạch Nhược chính thức bị doạ rồi, sự kháng cự càng mãnh liệt va chạm vào những chỗ bầm tím.

Khiến cô đau đến nỗi phải cắn răng chịu đựng.

"Đừng quậy nữa, tôi đưa em đi lấy bộ đồng phục của em đây."
Câu nói của hắn rất là phi lí, cô làm sao có thể tin đây? Đồng phục của cô để trong phòng hắn làm gì?
"Anh đùa thế đủ rồi, nếu như thế cũng nên đặt tôi xuống trước." Bạch Nhược khổ sở mà nói.

"Tư thế nào cũng rất tốt!"
Cửa phòng bật mở, Cố Mặc đi vào trong vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt Bạch Nhược xuống giường.


Hắn đè ép cô khí thế rất lớn, đưa tay nới lỏng cà vạt của mình.

"Anh...!muốn làm gì? Tôi không muốn đùa nữa đâu."
Cố Mặc nghe thấy lời nói đó chứ nhưng hắn không dừng lại, đặt xuống trán cô một cái hôm rất nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Tiếp sau đó, làm gì còn tiếp theo.

Làm đến mức này đã là vượt quá giới hạn rồi hắn nào dám đi xa hơn.

Không có được thứ mình muốn mà vĩnh viễn mất đi thì lại hối hận không kịp.

Cố Mặc mất hết sức lực dụi đầu vào cổ của Bạch Nhược, hơi thở của hắn phả vào cổ của Bạch Nhược, tâm trạng của hắn không tốt.

"Ngày hôm nay rất mệt, em ở lại đây đi.

Xem như là tôi cầu xin em."
Giọng của hắn rất nhỏ, cô đi từ sự hốt hoảng đến bất lực không biết nói gì.

Căn nhà này quá rộng, rộng đến mức cảm thấy được rằng bản thân đang đơn độc.

Bạch Nhược từng ở lại căn nhà này một mình nên biết rõ cảm giác đó ra sao.

Nhưng điều mà không biết rõ nhất, chính là cảm giác bị gia đình không công nhận sự nỗ lực của bản thân.

Thực chất mà nói hoàn cảnh của Cố Mặc và Bạch Nhược không khác nhau là mấy, nhưng cả hai lại không hề phát giác ra.

Cố Mặc không điều tra ra được sự thật đằng sau hai chữ Bạch Gia, Bạch Nhược không yêu cầu hay Cố Mặc cũng không chủ động kể chuyện của hắn.

Cố Mặc một lúc đã ngủ, ngủ say đến mức Bạch Nhược gọi cũng không trả lời.

Tay của hắn vòng qua người cô, cái chân cũng không yên phận chen vào giữa hai [email protected] của Bạch Nhược.


Cố Mặc đây là xem cô như thú nhồi bông ôm trong lúc ngủ đây mà.

Bạch Nhược có cơ hội nhìn rõ gương mặt mặt của hắn trong gang tấc.

Phải thừa nhận hắn rất đẹp trai nhưng tính cách thì chẳng ra gì.

Ngày mai là một ngày giông bão của Bạch Nhược, đối mặt giáo viên chủ nhiệm để đối chất về việc đánh nhau với Lý Thanh Diệp.

Thì là chuyện của ngày mai, Bạch Nhược cũng thôi suy nghĩ, bị cơn buồn ngủ của Cố Mặc lây cho ngủ từ lúc nào không hay biết.

Thế là triệt để quên đi Dương Tư rồi.1
Một cậu thanh niên ăn mặc chỉnh chu đứng trước rạp chiếu phim, những cô gái đi đường điều chỉ chỉ trỏ trỏ sau đó lại cười thầm.

Vài người mạnh bạo hơn đi đến xin phương thức liên lạc, hắn điều từ chối.

Đợi mấy tiếng đồng hồ cũng không đợi được, điện thoại thì không liên lạc được.

Dương Tư vò nát hai tấm vé xem phim, xoay người rời khỏi chỗ đó.

Hắn quyết định đi uống chút gì đó cho giải toả tâm trạng.

Đây là lần thứ hai Dương Tư đi làm chuyện vô nghĩa.

Hắn cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa, chắn chắc thần kinh hắn có vấn đề..