Muốn nhường cũng được, nhưng với cô ta thì không thể.

Bạch Nhược hờ hững nhìn sang cái người ngang ngạnh kia.

Chỉ trách trái đất này quá nhỏ, đi đâu cũng đụng phải những người quen mặt.

Lý Thanh Diệp trên trán vẫn còn miếng băng gạt, đeo kính râm: “Đây không phải là Bạch Nhược sao? Đi đâu cũng gặp đúng là xui xẻo.” Vẻ mặt hất cao, cô ta nói tiếp “Được lên báo vì tội trộm cắp, mai này lại bị kiện vì tội đánh nhau gây thương tích cho bạn học.”
Cô ta làm ra vẻ mặt thương tiếc thay cho Bạch Nhược: “Còn nổi tiếng tới mức độ nào nữa đây?”
Nói xong thì xoay qua người nhân viên thanh toán, giọng điệu khinh người: “Gói lại cho tôi!”
Người nhân viên tỏ vẻ khó xử: “Nhưng vị khách này đã chọn trước, cảm phiền cô đưa ra một sự lựa chọn khác.”
Lý Thanh Diệp hét lên: “Cô bị mù à? Một kẻ ăn mày lấy đâu ra tiền thanh toán, là người làm công ăn lương cũng phải có mắt nhìn một chút chứ?”
“Mày bị đánh chưa đủ hay sao? Loại như mày cũng chẳng khác nó là bao.” Giọng điệu quen thuộc vang lên.

Bạch Sang Sang, sao chị ta lại xuất hiện ở đây? Bạch Nhược ngây người một lát.

“Mày nên nhớ vết thương trên trán tao là do mày gây ra.” Lý Thanh Diệp cảnh cáo.

“Tao nên đi đầu thú, làm nhân chứng trước tòa, đúng không?” Bạch Sang Sang hỏi ngược lại.

Bao nhiêu năm ra tay đánh Bạch Nhược, xem cô là một con chó muốn sai bảo gì thì sai bảo cái đấy.

Cô ta chỉ đi hướng đông Bạch Nhược không dám đi hướng tây, cảm giác tội lỗi cô ta cứ nghĩ mình đã quên nó từ lâu.

Còn hay lầm tưởng mình mất đi cảm giác tội lỗi mà con người vốn có.

Từ ngày bước ra khỏi phòng giám thị, con người Bạch Sang Sang không còn giống như trước đây.

Trong đầu toàn chứa hình ảnh Bạch Nhược tát cô ta một cái trước khi rời khỏi nhà, những lời phản bác trước ba mẹ, Bạch Sang Sang nhớ như in.

Cô ta luôn tự hỏi đó là do bản thân cảm thấy tội lỗi hay sao?
“Mày bị điên rồi, đừng quên trước đây ai là người sai khiến cả lớp cô lập nó.” Lý Thanh Diệp từng chút từng chút muốn kể ra tội lỗi của Bạch Sang Sang.

Lý Thanh Diệp muốn cho Bạch Nhược biết những thứ mà Bạch Sang Sang đã làm sau lưng cô trong những năm tháng qua, thật đáng tiếc Bược Nhược ngu đến mấy cũng biết rõ hết rồi.


“Định làm người tốt sao? Mày quay lại xem con em mày nó thành ra cái dạng gì rồi kìa.” Lý Thanh Diệp vô cùng thỏa mãn, cô ta như cầm cán dao mà Bạch Sang Sang lại đứng ở phía lưỡi dao.

Bạch Nhược không tức giận cũng không lấy làm tiếc cho Bạch Sang Sang, cô nhẹ nhàng nói: “Cái váy đó, cô lấy thì tôi nhường.” Dù sao chiếc váy đó là thấy đẹp nên mua thôi, cũng chưa chắc sẽ hợp.

Chiếc váy mà Bạch Nhược tâm đắc vẫn là chiếc váy màu đỏ thẫm kia.

“Xem như cô biết điều!” Lý Thanh Diệp lấy chiếc thẻ từ trong túi xách của mình ra, đưa cho người nhân viên.

Người nhân viên không ưa cái vị khách ngạo mạn này cho lắm, câu nói khinh người vừa nãy của Lý Thanh Diệp nói rất to.

Cơ hội làm Lý Thanh Diệp bị bẽ mặt cũng đã đến, thẻ cô ta có vấn đề hay nói đúng hơn số dư trong tài khoản không đủ để thanh toán.

“Thưa cô, số dư trong tài khoản không đủ để thanh toán.” Người nhân viên cẩn trọng đẩy thẻ trở về.

“Cái gì?” Lý Thanh Diệp trừng mắt “Cô có bị sai sót ở đâu không? Chiếc váy này chẳng phải có một vạn thôi sao?”
Bạch Nhược lắc đầu, lúc nãy cô là người mua nó cũng thấy mức giá hơn chát.

Lý Diệp Thanh xem ra đã tiếm kiệm giúp cô được một khoảng không nhỏ.

Người nhân viên thanh toán nhẹ nhàng đáp trả: “Là gấp ba con số cô vừa nói, hãy nhìn kĩ lại mức giá của nó.

Xin cảm ơn!”
Lý Thanh Diệp nhìn sang mức giá được ghi trên đó thì mới ngậm miệng, mặt mũi còn để ở đâu? Lấy ra chiếc điện thoại, cô ta gấp rút gọi cho ai đó: “Ba à? Con đang cần gấp một số tiền để mau tài liệu ôn thi.

Cũng sắp đến kì hạn đóng tiền cho trung tâm ôn thi tuyển, ba chuyển cho con luôn đi nha, ba!”
Có được con gái mồm miệng như thế này, ông bà Lý thật có phúc.

Trong lúc cô ta năn nỉ ba của mình, phần của Bạch Nhược đã được thanh toán xong, người nhân viên còn rất niềm nở.

Xong cuộc điện thoại quay trở lại, Lý Thanh Diệp lại bị chơi một vố.

“Vị khách vừa nãy đã thanh toán luôn rồi, cảm phiền cô lựa chọn mẫu khác.” Người nhân viên nín nhịn sự thõa mãn của mình, dù sao cũng làm công ăn lương.

“Quản lý, tôi muốn gặp quản lý của các người!” Lý Thanh Diệp ấm ức mà hét lên, làm cho toàn bộ khách hàng và nhân viên điều bị dọa cho một phen hú vía.


Bạch Nhược thanh toán xong liền rời đi, ở lại nhìn Lý Thanh Diệp lâu một chút cô càng cảm thấy ngứa mắt.

Chân trước Bạch nhược rời đi, chân sau Bạch Sang Sang cũng đi theo.

Cái váy đắt đỏ là do Bạch Sang Sang thanh toán, Bạch Nhược không đoán được cô ta muốn làm gì, càng không muốn nghĩ đến.

“Bạch Nhược!”
Mắt thấy Bạch Nhược sắp bắt taxi rời đi, Bạch Sang Sang gọi lớn.

Cô quay người lại thì thấy trên tay Bạch Sang Sang là túi giấy có in nhãn hiệu của cửa hàng.

Chị ta cướp của Lý Thanh Diệp? Cô theo phép lịch sự đáp: “Chị có chuyện gì? Chúng ta chẳng phải đã cắt đứt quan hệ rồi sao?”
“Đã biết!” Cô ta đưa túi giấy đến trước mặt Bạch Nhược.

“Ý gì?” Cô khó hiểu hỏi.

“Tặng em!” Lời nói ra không ngượng miệng, bất giác cách xưng hô cũng kéo gần khoảng cách.

“Những trận đòn roi chị gây ra, tôi không trách chị đâu.” Cô nói tiếp “Là tôi hận chị!"
Bạch Sang Sang không có ý thu tay lại, cô ta nói: “Không thể nhận sao?”
Bạch Nhược không đáp, quay người ngồi lên chiếc taxi.

Chuyện nhận hay không còn phải hỏi sao? Người hiểu rõ câu trả lời nhất đương nhiên là Bạch Sang Sang rồi.

Nhìn theo bóng hình cô rời đi, Bạch Sang Sang nhìn lại cánh tay đưa ra nhưng không ai nhận lấy.

Ngu xuẩn!
Bạch Sang Sang ném chiếc váy mới mua vào thùng rác cạnh đó.

Cho đến xế chiều Bạch Nhược mới đến được ngôi nhà, mà bản thân xem ở trên trang web.

Nó nằm ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố một tiếng rưỡi đồng hồ.


Ngôi nhà với màu chủ đạo là trắng nhìn bên ngoài không gọi là to, thiết kế gọn.

“Vào đi, cứ thoải mái xem xét.” Người bán mời cô vào.

Bên trong thiết kế cũng rất tinh tế, ba phong ngủ hai tầng lầu.

Mỗi phòng điều rất có không gian còn có nhà vệ sinh ở mỗi phòng.

Phong bếp thoáng mát, nhìn chung Bạch Nhược rất ưng ý.

“Tôi có thể chuyển vào ngay ngày mai được không?” Bạch Nhược hỏi.

“Được! Tiền thì cô có thể từ từ tôi không vội.” Người bán xem xét từ trên xuống dưới, hiểu được tình cảnh nên thông cảm cho cô.

Bạch Nhược ngại ngùng đáp: “Tôi có thể chuyển luôn một lần, còn giấy tờ thì phiền ông rồi.”
Người bán vui vẻ gật đầu ra về, giao chìa khóa và mật mã nhà.

Bạch Nhược dùng phòng tắm ở căn nhà mới, thay một trong số những bộ đồ mà cô mua lúc chiều.

Những bộ còn lại thì cô cho nó vào một góc không cần phải mang về phòng trọ.

Lại mất một khoảng thời gian để quay về phòng trọ, theo cô giờ này đã trễ bọn người tụ tập có lẽ vơi đi bớt.

Đúng như suy nghĩ, khi đến nơi không còn một bóng người ở dãy trọ nhà cô.

Vẫn còn một người mà cô đã bỏ sót, là Dương Tư.

Hắn để cửa phòng mở, ngồi ở đó đang hút thuốc.

Thấy cô hắn liền dập tắt điếu thuốc trên tay: “Tôi còn tưởng cô bị bắt cóc!”
“Tôi mua một ít đồ rồi mới đi xem nhà.” Bạch Nhược mở cửa phòng mình, Dương Tư đứng phía sau đợi.

Đến khi cửa bật mở, cô đi vào hắn cũng tự nhiên như ở phòng mình.

Còn rất biết điều đi đến bật đèn giúp, hắn có chút ngạc nhiên: “Cũng không tệ!”
Bạch Nhược uống xong ngụm nước hỏi lại: “Anh nói về cái gì?”
“Mắt nhìn của cô.”
Cho dù không hiểu lắm nhưng Bạch Nhược vẫn đáp đại khái cái gì đó.


“Tôi nấu một vài món, chỉ cần hâm lại là có thể dùng được.” Dương Tư nói.

Quả thật cô cũng đang đói, đề nghị của Dương Tư rất đúng lúc.

Hôm nay có chút việc nên Dương Chí Minh ở lại công ty lâu hơn dự kiến, nhưng ông vẫn rất để tâm đ ến chuyện gia đình.

Tổ ấm nhỏ của ông không để dàng gì mới có được, còn phải đợi rất nhiều năm.

Bây giờ từng chút nhỏ nhặt, ông cũng không muốn bỏ sót.

Thư kí gõ cửa đi vào: “Chủ tịch, tôi đến báo cáo.”
Dương Chí Minh nghiêm túc nghe: “Tôi đang nghe.”
“Người đăng bài báo kia là do có người đứng sau sai khiến, người đó là Dung Chỉ vợ của Bạch Tùng Anh.

Cái tòa soạn đã được giải thể rồi ạ!” Khi báo cáo người thư kí vẫn thán phục.

“Tôi cứ tưởng chỉ có người đăng bài bị đuổi việc thôi, nghiêm trọng thế à.

Dù sao cậu cũng làm rất tố.” Dương Chí Minh cảm thấy người của ông rất có năng lực.

Người thư kí cuối người: “Xin lỗi, việc đó không phải tôi làm, tôi chỉ vừa bắt tay vào thì đã có người ra tay trước.

Sự thật đã được làm rõ, Bạch phu nhân không chỉ mua chuộc người đăng bài mà còn bỏ tiền ra cho toàn bộ tòa soạn đó tung tin sai sự thật.

Người viết đã đền bù một số tiền thỏa đáng, một toàn soạn lớn khác đã lên tiếng thanh minh.”
“Là phu nhân của tôi xử trí?” Dương Chí Minh có hơi bất ngờ về cách làm việc của người kia.

“Hình như không phải, bên phí Dương phu nhân tình trạng cũng giống chúng ta vẫn là chậm một bước.” Người thư kí đáp.

Thế lực của ai lại kinh khủng như vậy? Dương Chí Minh cảm thấy tò mò.

Tối về nhà họ có bàn bạc lại với nhau.

“Người đó nắm bắt thông tin chuẩn, lại xử lý rất nhanh.” Dương Chí Minh nói với Lan Hi.

“Nhận được tin tức em đã cho người đi điều tra.

Người kia hình như còn không điều tra đã bắt tay vào xử trí, còn rất xem trọng Bạch Nhược.” Lan Hi cũng mang cùng tâm trạng với chồng mình..