5.

Sau cùng, Tiểu Tây vẫn không nộp tiền.

Không có tiền là không có tiền.

Ai mà chẳng muốn tôn nghiêm, chỉ là, vào lúc cần dùng đến tiền để đổi lấy tôn nghiêm, đã không có tiền thì chính là không có tôn nghiêm.

Còn một nam sinh không nộp tiền.

Thật ra thì, thiếu 400 tệ vốn chẳng làm trì hoãn việc mua hòn đá xấu xí ấy đâu, cũng chẳng làm lỡ kế hoạch của giáo viên phụ đạo.

Thế nhưng, cô ta không hề muốn buông tha cho hai người ấy, cảm thấy việc bọn họ không nghe lời đã làm tổn hại đến quyền uy của cô ta trong lớp, cho nên không có việc gì cũng tìm tới.

Nam sinh ấy vốn chẳng hề đoái hoài đến.

Cậu ta thuộc tuýp người: "Ông đây có tiền nhưng tiền đó không để cho cưng.", "Không nuông theo tật xấu của cưng đấy.", thế nên, dù cho giáo viên phụ đạo có đối xử với cậu ta ra sao, cậu ta cũng chả hề để ý, gọi cậu ta là "Dương Bất" nhé.

Cho nên, kẻ khốn khổ chỉ còn mỗi cô bạn cùng phòng của tôi.

6.

Vào học kỳ 2 năm hai, giáo viên phụ đạo viện cớ trừ điểm sinh hoạt của bạn cùng phòng xuống còn 0.

Phải có bao nhiêu việc không thể đảm đương trong sinh hoạt mới được một con zero như thế?

Dù có bị điểm liệt đi nữa thì cũng không đến mức 0 điểm nhỉ?

Kết quả là ký túc xá chúng tôi đã trở thành phòng có điểm sinh hoạt thấp nhất lớp, thậm chí còn thấp điểm hơn cả ký túc xá của những nam sinh cực kỳ lôi thôi.

Tôi biết rõ thủ đoạn này của giáo viên phụ đạo.

Lúc trước, ba tôi từng nói, những người không biết phải trái, khi muốn trả thù ai đó sẽ chỉ đi quấy rầy những người vô tội xung quanh đối phương.

Những người vô tội bị quấy rầy cuộc sống chắc chắn sẽ đi tìm đương sự, sau đó đương sự sẽ biết mà sợ, ví dụ như Công ty đòi nợ thuê nửa đêm gọi cho người quen của con nợ tới để chào hàng quan tài.

Bây giờ, vị giáo viên phụ đạo đại học lại chơi chiêu bẩn thỉu này với chúng tôi, tôi không chịu nổi nữa.

Lúc ấy, trưởng phòng là tôi đã đến bàn bạc với giáo viên phụ đạo.

Bấy giờ, trong văn phòng còn có thêm hai giáo viên phụ đạo trẻ tuổi khác, một là thư ký học viện, ai nấy đều đang làm việc và... chơi game xếp hình.

Tôi mở miệng đầy khách sáo: "Cô Tề, điểm sinh hoạt đợt này của phòng 602 chúng em bị đánh giá quá thấp, dám hỏi cô rằng đã xảy ra chuyện gì ạ, bình thường chúng em đều ở trong phòng, không thấy dơ ở đâu cả."

Kết quả là giáo viên phụ đạo vốn chẳng nhìn tới tôi, cũng không trả lời thẳng mặt tôi mà hắt cho tôi một bát nước bẩn.

"Con gái con đứa, điểm sinh hoạt còn thấp hơn con trai, lẽ ra nên trở về quét tước lại cho tinh tươm chứ không phải đến nói lý với tôi."

Đ*!

Trong phòng có vài người đột ngột nhìn tôi, không chơi game xếp hình nữa, ánh mắt đó cứ như nói tôi là con gái ở bẩn không bằng.

Trong chốc lát, tôi liền bốc hoả.

"Điểm do cô chấm mà, em chỉ muốn hỏi vì sao lại thấp hơn cả phòng nam?"

Giáo viên phụ đạo không ngờ tôi lại thẳng thừng đáp lại, cuối cùng cũng chịu nhìn tôi.

"Các dì quản lý ký túc xá đều than với tôi rằng phòng 602 các em bốc mùi quá, ga trải giường của cô bé đó đã mấy năm chưa giặt, em còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, bộ không biết xấu hổ sao?"

Cô bé đó chính là Tiểu Tây.

Ga trải giường của cậu ấy, vài ngày trước đó còn giặt chung với đồ của tôi, bẩn cái đ**.

Lửa giận khiến suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng, cảm xúc bị kìm nén trước đó đều đã tuôn trào ra hết.

"Cô Tề à, cô nói rằng quản lý ký túc xá than với cô phải không ạ, vậy chúng em có thể biết cụ thể xem là vị quản lý nào vào tháng mấy, ngày mấy, lúc mấy giờ đã đến tìm cô than trách không, và người đó đã ngửi thấy phòng chúng em bốc mùi vào tháng mấy, ngày mấy, lúc mấy giờ không? Dì ấy ngửi thấy mùi gì vậy? Đã xác định mùi đó bốc ra từ phòng chúng em chăng? Nếu vậy, vì sao lại không báo thẳng cho chúng em biết mà tới tìm cô than trách nhỉ? Thêm nữa, vì sao trước đó không có, vì sao trước đó về mặt vệ sinh ký túc xá của chúng em đều tròn điểm thế?"

Tôi cũng không ngờ lúc ấy đầu óc của mình vì sao lại lanh lợi như thế, mồm mép lại hoạt bát đến vậy, hẳn là được di truyền từ ba rồi.

Nghe xong, giáo viên phụ đạo ngây người ra, chẳng thể trả lời nổi vấn đề của tôi.

7.

Cô ta bắt đầu lên giọng ta đây.

“Bạn học này (quả nhiên cô ta không hề nhớ tên tôi), em nên học cách đối mặt trực tiếp với vấn đề, có chuyện thì phải đi giải quyết chứ không được trốn tránh trách nhiệm như thế."

"Ngày nào tôi cũng bận rộn cả, tôi không có nghĩa vụ phải nhớ rõ thời gian địa điểm mấy chuyện vặt vãnh đó của các em, em đồng ý chứ? Tôi chỉ cần biết chuyện đó có xảy ra là được."

"Vả lại, thân là trường phòng, sao em không dành thời gian nghĩ lại xem tại sao phòng mình lại bị đánh giá thấp mà đến tìm tôi? Đúng là lộn xộn, chẳng ra gì”

"Nếu em không gánh nổi chức trưởng phòng này thì giao cho người khác làm đi”

Mẹ nó chứ, chức danh trưởng phòng lại trở thành công cụ để cô ta uy hiếp tôi rồi.

Thông thường, chuyện trưởng phòng này chỉ là chuyện riêng của bốn người, qua lời nói của cô Tề thì nó lại thành “ơn huệ”.

Lúc này, mùi thuốc súng giữa tôi với giáo viên phụ đạo trở nên nồng nặc, các giáo viên khác có mặt tại văn phòng cũng muôn đứng dậy khuyên ngăn.

Tôi sống chết nhìn chằm chằm cô ta chẳng nói chẳng rằng, ai nấy đều cho rằng tôi bị cô ta khiển trách mà tiến đến giải hòa.

Giáo viên phụ đạo trẻ tuổi dừng chơi game, bắt đầu uống trà, nói: "Học trò không nghe lời thì cứ từ từ mà dạy, cô đừng nóng nảy kẻo lại hỏng việc”

Sau đó người kia liếc nhìn tôi rồi nói: “Bạn học này, em đi trước đi”

Giáo viên phụ đạo nam xem chuyện này là bình thường, bảo tôi về trước cơ đấy.

Nực cười!

Bọn họ căn cứ vào đâu để cho rằng tôi sẽ từ bỏ nhỉ?

Hôm nay tôi tới đây làm gì?

Hôm nay, tôi tới đây để đòi lại công bằng cho tiểu Tây!

Vì vậy nên tôi bắt đầu tiến lên từng bước.

Tôi lấy điện thoại ra, bật ghi âm lên, đứng đối diện với cô Tề rồi nói: "Cô Tề, em đã mở ghi âm, hy vọng tiếp theo đây cô sẽ có trách nhiệm với những lời mình nói”

"Em muốn hỏi cô, tại sao cô cho phòng chúng em điểm thấp như vậy? Em mong cô cho chúng em một lý do chính đáng”

Cô Tề không trả lời, mấy người khác cũng không dám khuyên can, sợ giọng của mình cũng bị ghi vào đó.

Ôi trời, cô tưởng cô không lên tiếng là mọi chuyện sẽ xong à?

Tôi tiếp tục: "Trước khi bật ghi âm, lý do cô đưa ra cho chúng em là vì dì quản lý phòng ký túc xá phàn nàn rằng phòng 602 tụi em quá bốc mùi, em xin phép không chấp nhận nguyên do này”

"Vì vậy nên em mới hỏi thời gian và địa điểm dì ấy phàn nàn, cô nói rằng tại vì cô bận trăm công nghìn việc nên không nhớ rõ, đó là chuyện bình thường nên em chấp nhận”

"Em mới yêu cầu cô gọi dì quản lý ký túc xá tới, chúng ta ba mặt một lời nói chuyện rõ ràng, cô đang rảnh mà phải không? Vậy chúng ta đi xuống gặp dì quản lý một chút nhé”

Cô Tề im bặt, ngược lại cô ta còn nhìn chằm chằm vào tôi.

Vẫn không có ai dám lên tiếng.

Thú vị thật.

Ở đây toàn những người đã trưởng thành, vậy mà chẳng ai dám ho he lên tiếng lấy một câu.

8.

Sau cùng, bản lĩnh của tôi vẫn còn thua những người đó một bậc.

Vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay, vậy mà lại thua bởi sự mềm lòng.

Mấy người đó thấy rằng không thắng được tôi, vậy là họ thay đổi chiến thuật. Họ bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, cầu xin năn nỉ, an ủi giãi bày, chỉ là mãi không cho tôi được một lý do thỏa đáng.

Vì vậy nên chưa kịp có được nguyên do thích đáng, tôi đã bị bọn họ đẩy về với sự nghiệp học hành.

Lúc này tôi cảm thấy hối hận như ăn phải ph*n.

Sự mềm lòng của tôi đã dẫn đến hậu quả khôn lường về sau, cháu trai của cô Tề đã bắt đầu gây khó dễ cho chúng tôi.

Ở đại học, giáo viên phụ đạo và lớp trưởng tuy rằng có quyền lực nhưng chỉ tập trung vào ba thứ.

Học bổng, trợ cấp và đơn vào Đảng.

Chỉ cần không ngó ngàng gì đến ba thứ đó thì thực ra ở đại học, không ai có thể bắt chẹt được bạn.

Nhưng mà Tiểu Tây vẫn luôn để ý, cậu ấy muốn có học bổng để trả nợ.

Trợ cấp đã trao hết cho bạn cùng phòng “nghèo khó” của lớp trưởng rồi, giờ cậu ấy chỉ còn con đường dành học bổng thôi.

Khi chúng tôi lên năm ba, lúc bình chọn học bổng của năm hai, Tiểu Tây bị đánh rớt.

Tôi ngỡ ngàng.

Điểm số của cậu ấy đứng thứ nhì của cả lớp, vậy mà cậu ấy vẫn không giành được học bổng sao?

Cậu ấy đến hỏi lớp trưởng, lớp trưởng bảo cậu ấy đi hỏi giáo viên phụ đạo. Cậu ấy tới hỏi giáo viên phu đạo, cô Tề thân yêu lại nói với Tiểu Tây rằng:

“Em không có tư cách được nhận học bổng”

Bởi vì bạn cùng phòng của tôi bị 0 điểm mục sinh hoạt.

Hoá ra lần đó giáo viên phụ đạo khốn kiếp này chấm cho cậu ấy một con 0 như một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa tạo áp lực cho cậu ấy, vừa khiến cho cậu ấy không thể giành được học bổng.

Mà người được học bổng đó, nằm trong top 20 cả lớp, học còn kém hơn cả tôi, vậy mà vẫn được nhận học bổng.

Ngày hôm đó, tôi là người dẫn Tiểu Tây đến văn phòng. Tôi đứng đợi cậu ấy trước tảng đá ở cửa học viện.

Nhìn thấy cái tên to đùng của giáo viên phụ đạo trên tảng đá, tôi hận không thể viết thêm hai chữ "khốn nạn" vào bên cạnh.

Khi bước ra, khuôn mặt cậu ấy đầy nước mắt, không cần phải nói cũng biết cậu ấy vừa bị sỉ vả một cách đầy nhục nhã. Cậu ấy bảo, giáo viên phụ đạo nói cậu ấy như thế này:

“Học bổng là phần thưởng dành cho người có tài, có những người cả đời không một lần giành được học bổng thì cũng chỉ chết dí ở đó, không thành tài được đâu”

Gì?

Học bổng à?

Nghe tên thôi cũng đủ hiểu, học bổng dành cho những người có thành tích học tập mà!

Bạn cùng phòng của tôi đứng thứ hai của cả lớp, mà có ân tất báo, có thể tôi không cần học bổng nhưng lý lẽ nguyên do thì phải rõ ràng!

(Còn tiếp)