Kể từ sau lần gặp gỡ đó, Mâu Khởi Huyên không đi ra ngoài cùng với Lận Viễn Thao nữa.

Bởi vì cô thấy sợ, sợ mình sẽ thấy được cái gì không nên nhìn, cô muốn sống ở thế giới của mình, không muốn biết anh đang làm cái gì bên ngoài, ngay từ đầu cô không nên can thiệp vào cuộc sống của anh, là mình ngu ngốc, quên mất mà thôi. Trong cửa hàng bán hoa Mâu Khởi Huyên đang sắp xếp lại hoa hồng được mang đến từ hôm qua, trong lòng đang suy nghĩ, làm sao cũng không yên tâm được. “Chị Huyên, hay là chị qua bên kia ngồi đi, những thứ khác để cho em.”

Nhìn Mâu Khởi Huyên bị gai hoa hồng đâm vào tay nhiều lần, Tiểu Lâm cũng cảm thấy đau lòng.

Gần đây chị ấy bị sao vậy? Cả ngày đều không có tinh thần, Tiểu Lâm nghĩ như vậy đẩy cô qua một bên, nhưng lại không dám hỏi.

Lần này Mâu Khởi Huyên nghe lời mà đi ra, bởi vì đúng là cô làm ảnh hưởng đến công việc.

“Tiểu Lâm, có phải em thấy chị rất thất bại phải không?”

Tiểu Lâm không hiểu rõ, “Vậy là ý gì? Làm sao chị lại thất bại?”

Mâu Khởi Huyên cảm giác thật sự mình rất thất bại, ngay cả yêu một người cũng hèn mọn như vậy.

Bản thân mình là một người vợ, vậy mà chồng mình cũng không quản được, thậm chí còn để cho anh muốn làm gì thì làm, đây cũng là thất bại, vậy những thứ cô muốn, Lận Viễn Thao có thể cho cô được hay không?

“Rất nhiều nơi, thân là một phụ nữ, thân là một người vợ.” Cô xem Tiểu Lâm là bạn của mình, cho nên mới nói với cô ấy những thứ này, mà Tiểu Lâm tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho những người khác biết.

“Người chị đang nói là Lận tiên sinh sao?” Tiểu Lâm không hiểu, không phải hai người họ rất tốt hay sao, “Không phải hai người rất tốt sao, tại sao bây giờ lại như thế này?”

“Em không hiểu rổi, khi đó tụi chị là bạn bè nên không có gì giấu nhau, nhưng khi trở thành quan hệ thân mật, thì lại có rất nhiều điều không dám nói.”

Không phải Tiểu Lâm không hiểu, cô vốn chưa trải qua nhiều lần yêu đương, nhưng cô cảm giác được chua xót trong lời nói của Mâu Khởi Huyên.

“Thật ra thì hai người ở cùng một chỗ thì phải dựa trên sự tin tưởng, bạn bè cũng thế, không có sự tin tưởng thì sẽ không có gì để nói, có phải hai người không tin tưởng nhau đúng không?”

Tin tưởng, giữa bọn họ có thứ đó không? Thật sự cô không hiểu, sau khi cô thổ lộ với Lận Viễn Thao, tất cả suy nghĩ của cô đều đi sai hướng, hoàn toàn bị khống chế.

“Nếu như thật sự không có tin tưởng thì sao? Có phải nên kết thúc hay không?” Mâu Khởi Huyên nghiêm túc hỏi cô.

Tiểu Lâm giật mình, cô không biết nên trả lời như thế nào, hơn nữa vấn đề này cũng không nên hỏi cô, nhưng khi nhìn Mâu Khởi Huyên khổ sở như vậy, cảm giác như tình cảm của bọn họ đang gặp vấn đề rất lớn, nhưng vào đêm Thất Tịch, không phải là Lận Viễn Thao rất khẩn trương mang chị ấy đi, không để cho người khác cướp mất hay sao?

“Em không hiểu, em cũng chưa từng thử.” Tiểu Lâm chỉ có thể giả bộ không hiểu, tránh để nói sai.

Đúng vậy, hỏi người khác thì làm sao biết được, chỉ có mình mới biết nên làm như thế nào, Mâu Khởi Huyên cảm thấy mình nên tỉnh táo lại, nếu không thì sẽ không có cách nào suy nghĩ được.

Trong lúc đó điện thoại bỗng vang lên, là mẹ Mâu.

“Mẹ.”

“Tối nay lúc nào thì hai đứa đến?” Mẹ Mâu liền nói.

Mâu Khởi Huyên cảm thấy kì lạ, cô không có nói hôm nay sẽ về nhà mẹ đẻ.

Cảm giác được Mâu Khởi Huyên do dự, mẹ Mâu nói: “Không phải là con quên hôm nay là sinh nhật cha sao?”

Mâu Khởi Huyên giật mình, thật sự là cô quên mất.

“Không có, chỉ là con đang suy nghĩ, con đang đợi Lận Viễn Thao tan ca.” Cô nói dối.

“Vậy cũng được, con tới sớm một chút, cha đã thúc dục mẹ nấu cơm cho hai đứa rồi.” Mẹ Mâu cười cười nói.

Mâu Khởi Huyên vội vàng đồng ý, cô thật là một đứa con gái bất hiếu, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện của mình, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cha mẹ, tất cả đều quên hết.

“Tiểu Lâm, chị đi đây, hôm nay em có thể tan ca sớm một chút.” Mâu Khởi Huyên nói xong cũng đi ra ngoài.

Tiểu Lâm cũng có chút quan tâm cô, cảm thấy tình trạng bây giờ của cô không tốt lắm.

***

Mâu Khởi Huyên gọi điện cho Lận Viễn Thaom vừa nghe nói hôm nay là sinh nhật cha vợ, Lận Viễn Thao lập tức qua đón cô.

Ở trên xe, Mâu Khởi Huyên cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, không muốn cho người nhà phát hiện ra bất kì sơ hở nào, nhưng cô cảm thấy thật khó khăn.

Cô đã mua xong quà sinh nhật rồi, nhưng đó là tấm lòng của cô, còn Lận Viễn Thao thì thế nào? Sau khi kết hôn, trừ tuần trăng mật đó thì bọn họ cũng chưa có về nhà mẹ đẻ lần nào nữa, bởi vì lúc đó quan hệ của bọn họ không được tốt lắm, nên không trở về.

Sợ cha mẹ lo lắng, nhưng bây giờ cô vẫn băn khoăn chuyện đó.

“Em làm sao vậy? Không nói câu nào thế.” Lận Viễn Thao phát hiện sự trầm mặc của cô, cảm giác rất kì quái, hơn nữa sau ngày gặp gỡ đó, Mâu Khởi Huyên trở nên kì lạ.

“Em cảm thấy rất áy náy, từ nhỏ đến bây giờ em chưa bao giờ quên mất sinh nhật cha mẹ, vậy mà hôn nay lại quên mất.” Mâu Khởi Huyên không muốn cho anh biết được suy nghĩ của mình, cho nên chỉ nói một chút.

Lận Viễn Thao mỉm cười, “Em không nói, cha cũng sẽ không biết, bây giờ mà áy náy thì ông ấy sẽ biết được.”

Đúng vậy đó, Mâu Khởi Huyên nhìn anh gật đầu mỉm cười một cái, sau đó nhìn về ra ngoài cửa sổ.

Hai người tới Mâu gia, cha Mâu lâu rồi không gặp con rể nên rất vui vẻ, lập tức lấy rượu quý ra, nói thế nào thì cũng phải uống hail y.

Thời gian ăn cơm vui vẻ trôi qua, lúc này Mâu Khởi Huyên và mẹ đang đứng trong bếp cắt trái cây.

“Thế nào rồi? Trong thời gian này con cũng không có gọi điện về nhà, vận khỏe chứ?” Mặc dù ban đầu mẹ Mâu đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ nhìn thấy Mâu Khởi Huyên gầy đi, thấy có chút đau lòng.

Mâu Khởi Huyên giả bộ cười to nói: “Mẹ, mẹ không thấy dáng vẻ của con bây giờ rất tốt sao?”

“Chỉ là con rất gầy, có phải khẩu vị Lận gia không hợp với con? Vậy con về nhà ăn cơm đi.” Mẹ Mâu nhìn thấy Lận Viễn Thao đối xử với con gái, cũng không giống là đối xử không tốt, nhưng vẫn cảm thấy con gái không vui.

“Mẹ, con đã gả đi rồi, làm sao có thể về nhà ăn cơm được, sẽ bị người khác cười vào, hơn nữa con ở đó cũng rất tốt, cũng quen người Lận gia như vậy, làm sao mọi người lại đối xử không tốt với con, mẹ không nên đau lòng nữa, con sống không tệ.” Cô ôm mẹ Mâu nói.

Lúc này mẹ Mâu mới yên tâm một chút, “Vậy Viễn Thao thì thế nào? Nó đối xử với con rất tốt, định khi nào mới sinh con đây?”

Lại là đứa bé… Mặc dù cô cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn cười nói: “Mẹ, mẹ muốn làm bà rồi sao? Nhưng bây giờ con chưa muốn làm mẹ, chuyện như vậy không thể vội được.”

“Cái gì mà không gấp, con còn trẻ, nhưng Viễn Thao đã 30 rồi, chẳng lẽ Vân Di không thúc dục sao?”

“Cũng có thúc dục, nhưng mà chúng con mới kết hôn chưa được bao lâu, nhưng mà cũng chưa biết được, nghĩ nhiều như vậy làm gì mẹ?” Mâu Khởi Huyên không nhịn được nhỏ giọng nói thầm.

“Thế nào mà chưa biết được?” Mẹ Mâu không nghe rõ.

“Con nói, chuyện đứa bé cũng chưa biết được, chờ chúng con có dự định rồi hãy nói.”

“Thế nào là chưa biết được, anh nghĩ chúng ta cũng nên thử suy nghĩ thử xem.” âm thanh của Lận Viễn Thao đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, anh mỉm cười nhìn hai người phụ nữ trong bếp.

Mâu Khởi Huyên cảm thấy kinh ngạc, anh nói gì, nên suy nghĩ?

Lận Viễn Thao đi đến bên người cô, ôm lấy chiếc eo thon của cô, “Nếu mẹ nghĩ muốn có một đứa cháu ngoại, vậy chúng ta nên cố gắng một chút, để làm hài vòng mọi người.”

Thật sự anh đã nghĩ đến vấn đề này, từ khi anh bắt đầu phát hiện mình có tình cảm với cô, nếu hai người họ có ý định chung sống lâu dài, nhất định phải có một đứa bé.

“Con xem, Lận Viễn Thao đã có ý định như vậy, con còn nói chưa biết.” Mẹ Mâu không thể che dấu hưng phấn mà nói.

Mâu Khởi Huyên cũng cười theo, nhưng trong lòng lại không vui vẻ gì, ngược lại tràn đầy nghi ngờ, anh có ý gì đây? Là dụ dỗ mẹ của cô sao? Thật sự anh muốn mình sinh con cho anh sao?

Mẹ Mâu mang trái cây đã cắt cho cha Mâu, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người, Lận Viễn Thao ôm lấy từ phía sau, nhìn cô cắt trái cây.

“Anh nói thật sao? Thật sự muốn sinh đứa bé sao?” Thật ra trong lòng cô có chút kích động, bởi vì lời nói của anh.

Còn Lận Viễn Thao thì cảm thấy bất mãn, bây giờ cô còn nghi ngờ cái gì, “Em không muốn sinh sao? Sợ dáng người biến dạng? Cảm thấy sau này mất giá thị trường sao?”

Đương nhiên là không phải, cô rất sẵn lòng sinh đứa bé.

“Không phải, em chỉ muốn hỏi anh tại sao.”

“Anh muốn vợ mình sinh đứa bé, còn cần có lý do sao?” Anh không hiểu nên dùng lý do gì để giải thích.

Cuối cùng Mâu Khởi Huyên cũng lộ ra một nụ cười từ đáy lòng, “Đúng là không cần.”

Lận Viễn Thao xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, nếu như không phải vì đang ở Mâu gia, anh đã sớm muốn xô ngã cô rồi, dáng vẻ của cô ở phòng bếp rất mê người.

“Không nên như vậy, mẹ sẽ đi vào đó.” Cô xấu hổ đẩy anh ra.

“Cho dù thấy được, mẹ cũng sẽ tránh đi.” Hơn nữa anh chỉ có hôn cô thôi, vừa rồi đâu có làm gì khác đâu.

Lận Viễn Thao vừa định tiếp tục hôn cô, điện thoại di động lại vang lên, Mâu Khởi Huyên rất hiểu chuyện quay đầu tiếp tục cắt trái cây.

“Bạch Vi, có chuyện gì?” Lận Viễn Thao nhìn thấy Bạch Vi gọi tới, liền nghe điện thoại.

Một cái tên khiến toàn bộ dây thần kinh của Mâu Khởi Huyên trở nên căng thẳng, Bạch Vi gọi điện thoại cho anh.

“Viễn Thao, làm sao bây giờ? Mình cũng không biết nên nói như thế nào, mình nghĩ khi đó là kỳ an toàn, nhưng bây giờ mình mới phát hiện không phải như vậy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

“Cậu nói cái gì?” Lận Viễn Thao hoàn toàn không hiểu Bạch Vi đang nói cái gì.

“Mình mang thai rồi.”

“Cái gì?” Lận Viễn Thao hết hồn khi nghe được lời nói của Bạch Vi, nhưng tại sao cô lại muốn nói cho anh biết?

“Đứa bé là của Kiều Tiệp, mình nên làm gì bây giờ? Căn bản là cái tên kia không biết mình và cậu ta đã từng lên giường, đứa bé trong bụng mình phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì!” Cô và Kiều Tiệp ở cùng một chỗ lúc nào? Lận Viễn Thao hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nên anh lập tức lo lắng đến tình huống của cô, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Trong lòng Mâu Khởi Huyên nhất thời rối loạn, cô không nghe được Bạch Vi nói gì với anh, nhưng thấy Lận Viễn Thao vì Bạch Vi mà lo lắng, Bạch Vi thế nào?

“Được, bây giờ mình đến, cậu cứ ở đó chờ mình.” Lận Viễn Thao lập tức cúp điện thoại.

Mâu Khởi Huyên nhìn về phía anh, chỉ thấy anh nói: “Bạch Vi xảy ra chút chuyện, anh đi xem một chút, em tự về nhà trước.”

“Cô ấy có chuyện gì?” Cô lo lắng hỏi, chuyện gì lại khiến anh khẩn trương vậy?

Lận Viễn Thao muốn nói lại thôi, “Sau này sẽ nói cho em biết, chuyện hơi phức tạp.”

Chuyện gì mà không thể nói bây giờ? Cô vừa định mở miệng hỏi, nhưng anh đã đi rồi.

Không khí vừa mới tốt đẹp lại bị chính anh phá hủy, rốt cuộc anh muốn làm như vậy đến bao giờ? Mâu Khởi Huyên xoay người cắt trái cây, nước mắt che kín hai mắt của cô, làm cho cố cắt vào ngón tay của mình, cô dừng động tác, nhìn từng giọt máu của mình rơi xuống, nhưng không cảm thấy đau đớn.

Mẹ Mâu cảm thấy kì lạ, tại sao đột nhiên Lận Viễn Thao rời đi, nên đi vào phòng bếp xem một chút, lại phát hiện Mâu Khởi Huyên đang ngẩn người nhìn ngón tay chảy máu.

“Làm sao con lại không cẩn thận như vậy?” Bà vội vàng kéo cô ra ngoài cầm máu.

Cha Mâu nhìn thấy nước mắt của cô, “Tại sao, rất đau sao? Lại khóc thành như vậy.”

Mâu Khởi Huyên nhìn ngón tay của mình, so với đau dớn của vết thương, thì lòng cô còn đau hơn, đã đau đến mức không còn cảm giác rồi.

***

Lận Viễn Thao chạy đến bên cạnh Bạch Vi, thì một người tay chân luống cuống đang ngồi trong công viên.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Câu và Kiều Tiệp làm sao mà...” Thật sự anh không thể tưởng tượng, Bạch Vi luôn luôn là một người phụ nữ sáng suốt, lần đầu tiên thấy cô luống cuống như vậy.

“Đều tại cậu!” Bạch Vi nhìn chằm chằm vào anh nói.

“Đâu có liên quan gì tới mình?” Cô chỉ trích mà không có căn cứ.

Bạch Vi vừa tức giận vừa buồn vì bị tổn thương, “Không biết có phải do mình giúp cậu làm chuyện xấu hay không, cho nên ông trời đã trừng phạt mình, sau đêm gặp gỡ đó, ba người tụi mình ra ngoài giúp cậu tìm Huyên Huyên, sau cậu lại nói là tìm được rồi, An An đã đi, chỉ còn lại mình và Kiều Tiệp, thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi uống rượu, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng cậu ấy có quan hệ gì, cho nên hôm đó mình đã xóa tất cả dấu vết rồi mới đi, để cho cậu ấy không biết rằng mình và cậu ấy đã lên giường, không nghĩ đến hôm nay, phát hiện mình đã mang thai, tính thế nào cũng không tính đến bước này.” Lận Viễn Thao cảm thấy ngạc nhiên, quả thật rất giống với phong cách của Bạch Vi, nhưng bây giờ đã mang thai, nên làm gì bây giờ?

“Vậy cậu định làm thế nào? Nói cho cậu ấy biết sao? Hay là cậu muốn đem đứa bé đi...”

“Chính vì mình không biết nên mới hỏi cậu, cận vốn là người đã kết hôn hẳn là tương đối hiểu biết, cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ?” Bạch Vi liếc mắt một cái.

Lận Viễn Thao hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào, dù nói như thế nào thì Kiều Tiệp cũng là bạn tốt của anh, mà Bạch Vi cũng là bạn của anh, bây giờ căn bản anh không biết nên làm gì, “Vậy cậu có cảm giác gì với cậu ấy không?”

“Không có cảm giác!” Bạch Vi lớn tiếng nói, thật ra thì trong lòng cô cũng không nghĩ như vậy, nếu như họ đã xảy ra tình một đêm, ít nhiều cũng có chút cảm giác.

Anh vừa nghe cũng biết là cô nói dối, “Nếu không có cảm giác thì còn lưu luyến cái gì, bỏ đi thôi.”

“Cái gì.” Khuôn Mặt Bạch Vi nhăn nhó, cô không muốn bỏ đi, từ đầu đến cuối đều là đứa bé của cô.

“Không muốn đúng không?” Hai tay anh ôm ngực, “Nếu như không muốn, vậy nói cho cậu ta biết.”

“Nói cho cậu ấy biết thì có lợi ích gì, đến lúc đó cậu ấy nhất định sẽ bắt mình bỏ đi, mình không phải người cậu ấy yêu.” Bạch Vi không bạn tốt của anh có thể chịu trách nhiệm.

Lận Viễn Thao lại không cho là như vậy, Kiều Tiệp là người chịu trách nhiệm, nếu như là anh thì anh sẽ chịu trách nhiệm, cho dù anh không có tình cảm thì anh sẽ chịu tất cả trách nhiệm.

“Thử một chút xem.” Lận Viễn Thao đưa ra ý kiến của bản thân.

Bạch Vi bán tính bán nghi nhìn anh, “Nếu như chẳng qua chỉ là trách nhiệm trên lời nói… vậy sau này làm sao tụi mình sống chung? Cũng không thể sinh đứa bé, cha mẹ cũng sẽ không đau lòng sao?”

“Vậy cậu cũng đã nghĩ đến biện pháp kết hôn rồi à, buộc cậu ấy cưới cậu, dù sao cậu cũng 30 rồi, nên suy nghĩ đi, bây giờ cậu cũng đã có tuổi nếu bỏ đứa bé đi, không biết sau này còn có thể sinh nữa hay không, mình thất tốt nhất cậu nên suy nghĩ cẩn thận.”

Lận Viễn Thao dù dọa cô. Bạch Vi nghiến răng nghiến lợi nói: Lận Viễn Thao: “Mình gọi cậu ra ngoài là để cậu tìm cách giúp mình, chứ không phải là để cậu chọc tức mình.”

Lần trước cô giúp anh, cho dù không thành công, nhưng kết quả bây giờ lại rất tốt sao, sao anh lại có thể nói những lời như vậy? Nếu không phải là hết cách, thì còn lâu cô mới nhờ anh giúp đỡ.

“Đề nghị của mình chính là muốn cậu thử xem sao, hai người bồi dưỡng tình cảm một chút, có lẽ sau này sẽ khác với trước thì sao.” Lận Viễn Thao đã sớm cho ra đáp án.

Bạch Vi suy nghĩ một chút, đúng là như vậy.

“Vậy cũng tốt.” Trong đầu của cô đã có kế hoạch, “Về nhà với mình nào.”

Lận Viễn Thao bị hù sợ, “Tại sao muốn mình về nhà cùng?”

“Giúp mình đem đồ đạc đến nhà Kiều Tiệp, mình muốn ở nhà Kiều Tiệp.” Bạch Vi nói chuyện đương nhiên.

“Cái gì?” Anh không hiểu cô có ý gì, “Tại sao lại phải làm như vậy?”

Bạch Vi lấy tay xoa bụng, “Đứa bé của mình bảy tháng sau mới ra đời, mình muốn cho anh ấy bảy tháng để làm quen với đứa bé, cho nên mình muốn nắm chặt thời gian.”

Chẳng lẽ cô không sợ làm như vậy sẽ hù sợ Kiều Tiệp sao?

Bạch Vi ở phía trước quay đầu lại nhìn thấy Lận Viễn Thao không động đậy gì, “Còn không nhanh lên một chút?”

Lận Viễn Thao không thể tin được, đây chính là người phụ nữ nhìn xa trông rộng trong mắt anh sao? Thì ra sau khi mang thai phụ nữ sẽ thay đổi, hơn nữa là thay đổi rất lớn, xem ra tối nay sẽ rất bận rộn.

***

Cả buổi tối Mâu Khởi Huyên ở trong phòng đợi, mà Lận Viễn Thao không có trở về, càng chờ cô càng hoảng hốt, không phải là cô yêu nên suy nghĩ lung tung, nhưng thật sự cô không nên làm sao bây giờ.

Trải qua cả đêm chờ đợi, khiến cho cô hiểu được một sự thật, đây là do lúc trước cô không chịu đối mặt với sự thật, mặc dù cô là vợ Lận Viễn Thao, nhưng từ đầu đến cuối anh không có yêu cô, cho dù cô yêu cầu quá đáng như thế nào cũng không đạt được.

Khó có thể chấp nhận, chính là rõ ràng Lận Viễn Thao không có yêu cô, tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy? Tại sao muốn dùng thái độ đối xử với người trong lòng mà đối xử với cô? Làm cô ảo tưởng, rồi phá hủy tất cả trong nháy mắt.

Cô nhìn tấm gương, có chút không tin đó chính là cô, từ lúc nào cô đã biến thành bộ dạng như thế này, tiều tụy như vậy, như thế thì rất đáng buồn, tại sao cô lại để biến thành như vậy?

Đây tất cả là do lúc đầu cô không nhịn được bày tỏ với anh, mặc dù đạt được cuộc hôn nhân này, nhưng cuộc hôn nhân này không chỉ làm cho cô nhận được rất nhiều mà mất đi cũng không ít, cũng làm cho mình thêm hiểu, không phải là của cô thì vĩnh viễn không phải là của cô.

Lần này Mâu Khởi Huyên thật sự tĩnh tào lại, biết nên xử lý tất cả như thế nào.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Lận Viễn Thao đã trở về.

“Huyên Huyên, mới vừa ngủ dậy sao?” Anh mỉm cười đi đến bên cạnh cô, hôn lên gương mặt cô một cái, giống như chào buổi sáng. Mâu Khởi Huyên không nói gì, chỉ nhìn gương cắt tỉa lại tóc của mình.

Tối hôm qua giúp Bạch Vi chuyển nhà xong, chịu đựng Kiều Tiệp gầm gừ, cuối cùng mệt rã rời phải ngủ lại ở nhà Kiều Tiệp, cũng quên gọi cho Mâu Khởi Huyên.

“Tối hôm qua quên gọi điện thoại cho em, nói không về nhà ngủ, em đợi anh sao?” Lận Viễn Thao cởi quần áo trên người, đi vào phòng tắm để tắm, chuẩn bị đi làm.

Chờ anh? Đúng vậy đó, cô đợi cả buổi tối.

“Không có, em đi ngủ rất sớm.”

Lận Viễn Thao tắm rửa xong liền đi ra ngoài mặc quần áo, Mâu Khởi Huyên bước đến giúp anh, lúc trước là cô làm vì anh, lúc này anh mới chú ý đến vết băng bó trên tay của cô.

“Tay của em bị làm sao thế?”

Mâu Khởi Huyên rụt tay về, “Không có chuyện gì, hôm qua cắt trái cây không cẩn thận nên cắt phải.”

Anh đau lòng cẩn thận quan sát, dùng băng cá nhân băng bó thì chắc vết thương không quá lớn, nhưng cô làm sao lại không cẩn thận như vậy, “Lần sao không cho phép em cầm dao nữa.”

Mâu Khởi Huyên cười nhạt.

Lận Viễn Thao nhìn đồng hồ, “Anh phải đi rồi.”

Khi anh chuẩn bị rời khỏi phòng, Mâu Khởi Huyên không nhịn được liền hỏi, “Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Cô muốn nghe anh giải thích, cho dù lời giải thích đó là lừa gạt, nhưng cô vẫn muốn nghe.

Anh lập tức hiểu cô muốn nghe cái gì, “Là chuyện của Bạch Vi sao? Anh sắp trễ cuộc họp rồi, khi nào rảnh anh sẽ nói với em.”

Mâu Khởi Huyên nhìn bóng lưng của anh, anh không nói, ngay cả câu giải thích anh cũng không chịu nói.

“Lận Viễn Thao, anh thật quá đáng.” Cô ngồi vào bàn trang điểm, chuyện đó khó nói lắm sao?

Cô đã hỏi anh đến lần thứ hai rồi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba.

Cô cũng nên bỏ qua, đây là thứ vốn không phải thuộc về mình, nắm chặt lấy cũng sẽ không có kết quả gì.