*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: demcodon
Sau ba ngày, Thạch Khải dựa vào thông tin trong video đã đặc biệt đi một chuyến đến công ty của Thiệu Trạch, phát hiện Thiệu Trạch vẫn đi làm như bình thường.
Thậm chí trên mặt của gã có một niềm vui không thể che giấu được.

Cả người trông tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không giống như gặp rắc rối gì.
Tình huống không ổn.
Thạch Khải nhanh chóng gọi điện thoại cho Hứa Ninh hỏi: "Anh có quen ai làm trong đồn công an không?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một cách đáng ngờ.
Thạch Khải ngạc nhiên, cô vẫn luôn nghĩ rằng công việc kinh doanh của nhà họ Hứa sẽ quen biết rất nhiều người.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô phát hiện mình thật ngốc.

Cho dù kinh doanh cần xã giao, người cần giao tiếp khắp nơi cũng là anh trai của anh.

Hứa Ninh lại không quan tâm đến việc kinh doanh.


Lần này làm sao bây giờ? Thạch Khải ngây người.
Vốn dĩ cô suy nghĩ có nên hỏi mạng lưới của Diệp Văn hay không.

Nhưng so với Diệp Văn, hiển nhiên Hứa Ninh càng làm cho cô yên tâm hơn.

Nhưng nếu như Hứa Ninh không giúp được gì chỉ có thể lại tìm Diệp Văn.
Thạch Khải có việc cầu cậu giúp đỡ, làm sao có thể từ chối? Nhất định phải có.

Không có cũng đến biến thành có.

Hứa Ninh nhanh chóng trả lời, nhấn mạnh: "Có.

Nhưng không phải người anh quen, là Tử Uyên.

Anh nghe cậu ta nói, cậu ta có quen một công an."
Chu Tử Uyên sao?
Thạch Khải đỡ trán, người này thật không đáng tin.
Cô suy nghĩ một chút đưa ra quyết định: "Anh có thể giúp em gặp mặt người công an đó được không?"
"Được thôi! Lát nữa anh sẽ gọi cho Tử Uyên, sau khi thảo luận thời gian sẽ nói cho em biết." Hứa Ninh vui vẻ đồng ý.
Lúc này, cậu mới nhiều chuyện hỏi một câu: "Em tìm công an có chuyện gì vậy?" Cậu lập tức bổ sung: "Nếu như không tiện thì không cần nói cho anh biết."
Thạch Khải không khỏi mỉm cười, giải thích: "Em gặp phải có người làm chuyện xấu, đúng lúc nắm giữ bằng chứng người đó làm chuyện xấu.

Nhưng nếu em khai báo dưới tên thật, em lo lắng có thể sẽ bị trả đũa.

Nên em nghĩ để công an quen trực tiếp đi lấy bằng chứng thì em sẽ an toàn."
Hứa Ninh nghe nói Thạch Khải có thể sẽ bị trả thù lập tức sốt sắng lên: "Nghe có vẻ không quá an toàn.

Em cần tìm vệ sĩ không?"
"Phụt." Thạch Khải không nhịn được cười ra tiếng.
Tìm một người đã từng học chung trường đại học, đẹp trai, quan trọng nhất chính là si mê cô làm vệ sĩ sao?
Thạch Khải cố gắng ngăn cho mình không cười, nói nghiêm túc: "Không cần! Có công an ra mặt thì em sẽ không sao.

Xin anh hãy giúp em hỏi thăm.


Nếu có tin tức thì cho em biết."
"Được.

Nếu như sau khi phát hiện không ổn nhớ gọi cho anh kịp thời.

Anh đã từng tập võ, có thể giúp đỡ." Hứa Ninh nghiêm túc nói.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Thạch Khải bật cười tự lẩm bẩm: "Rõ ràng dáng người thon gầy, vậy mà còn nói mình từng tập võ, thật là...!"
Một giây sau, cô nhận được video mới.
"?" Thạch Khải nghi ngờ mở video ra xem.

Hứa Ninh không mặc quần áo cứ như vậy xuất hiện ở trong màn ảnh.
Trong video Hứa Ninh đang mở vòi hoa sen chuẩn bị tắm rửa.

Thạch Khải trợn mắt há hốc miệng, hoàn toàn quên tắt video.
Cơ bắp rắn chắc, đường cong cân xứng, nước da trắng, vòng eo thon thả.

Anh cũng...!không gạt người.
Thạch Khải không kìm lòng nuốt nước miếng.

Chờ đến khi phản ứng lại mình làm gì thì cô đột nhiên cảm thấy sấm sét giữa trời quang.
Thạch Khải không nhịn được phát điên: "Dị năng, bạn đừng ra sức như thế..."
- -- ---
Vì vậy, khi Hứa Ninh gọi lại bỗng nhiên phát hiện ra giọng nói của Thạch Khải ở đầu bên kia điện thoại không đúng lắm, giống như đang run rẩy.
Hứa Ninh lo lắng: "Em không sao chứ?"
Thạch Khải cố gắng bình tĩnh lại: "Em không sao, vừa rồi nhìn thấy có con thiêu thân bay vào trong nhà, sợ hết hồn."
Vừa rồi xem video trong phòng tắm, bây giờ đối mặt với người bị hại cô ít nhiều gì cũng hơi lúng túng.

Cô tự nhiên chuyển chủ đề: "Liên lạc thế nào rồi?"
"Anh đã liên lạc được rồi.

Tử Uyên nói buổi trưa từ thứ hai đến thứ bảy đối phương đều sẽ xuất hiện ở chỗ này." Nói xong Hứa Ninh đọc một địa chỉ.
"Được rồi." Thạch Khải ghi nhớ địa chỉ: "Em sẽ đến ngay."

"Ừh, hẹn gặp lại sau." Hứa Ninh thuận miệng nói.
"Anh cũng đi?" Thạch Khải hơi khó chịu.
"Có thêm người thì làm việc thuận tiện hơn." Hứa Ninh cười khẽ, nghĩ thầm: thật vất vả có lý do gặp cô, đương nhiên không thể bỏ qua.
Sau khi cúp điện thoại, Thạch Khải cảm thấy việc gấp rút không phải chạy đến nơi hẹn, mà là trước tiên dùng nước lạnh rửa mặt, tốt nhất là quên sạch nội dung video đã xem.
* * *
Thạch Khải không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc đến trước giờ hẹn.
Khi cô đến nơi thì lập tức nhìn thấy chiếc BMW màu đỏ đang đậu giữa đường.

Vừa nhìn thấy bên ghế tài xế, không phải Chu Tử Uyên còn có thể là ai chứ?
Một chiếc Audi màu đen đậu ngay bên cạnh, Hứa Ninh đang ngồi ở bên trong.
Thạch Khải vừa nhìn thấy Hứa Ninh mặc quần áo trong đầu lập tức nhớ đến dáng vẻ anh không mặc quần áo.

Thạch Khải hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, bước tới gõ kính xe BMW hỏi: "Tại sao anh lại đậu xe giữa đường, là phạm pháp đó."
Chu Tử Uyên cười lộ ra hàm răng trắng sáng: "Em không phải muốn nói chuyện với công an sao?"
"Đúng vậy." Thạch Khải hoàn toàn không hiểu, việc Chu Tử Uyên đậu xe trái pháp luật thì có liên quan gì.
Nhưng rất nhanh cô đã biết rồi.

Cô không chỉ nhận được video trong đầu còn tận mắt nhìn thấy cảnh đó.

Chỉ thấy một nữ cảnh sát mới 20 tuổi ra mặt, hào khí bừng bừng không biết từ đâu chạy ra tức giận nhìn Chu Tử Uyên: "Lại là anh!"
Chu Tử Uyên biếng nhác vẫy tay: "Lại gặp mặt rồi."
Nữ cảnh sát xoạt xoạt xoạt viết giấy phạt nguội rồi dán nó lên kính xe hơi.
Chu Tử Uyên làm như không nhìn thấy giấy phạt, giống như quen với nữ cảnh sát kéo việc nhà: "Anh nói nè, mỗi lần đậu ở đây đều phải viết giấy phạt, thật phiền phức.

Nếu không em trực tiếp viết cho anh một ngàn vé đi, anh nộp tiền phạt rồi từ từ dùng."
Nữ cảnh sát
.