2 năm sau, Luân Đôn.

“Xin chúc mừng Hạ tiểu thư đã đạt được giải thưởng này, không biết Hạ tiểu thư có gì muốn phát biểu không?” Người chủ trì vừa cười vừa hỏi:

Hạ Tử Hy mặc một bộ lễ phục màu vàng tơ, tay cầm chiếc cúp giải thưởng thủy tinh, từng lọn tóc được uốn nhẹ tự do xoã dài, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, có chút tùy ý, “Vâng, đầu tiên tôi xin được cảm ơn giáo sư hướng dẫn của tôi, cảm ơn tất cả những người đã ủng hộ tôi, phần thưởng này không thuộc về riêng mình tôi, mà còn thuộc về tất cả những người đã ủng hộ tôi, cảm ơn tất cả các bạn!”

Bài phát biểu có chút đơn giản, nhưng lại vô cùng đúng trọng tâm

Người chủ trì cười nói, “Có thể đạt được giải thưởng này, cũng là một vinh dự, cùng là một sự khẳng định, không biết Hạ tiểu thư sau này có bất kì dự tính gì không?”

Nhắc đến vấn đề này, Hạ Tử Hy đột nhiên ngẩn người, nhưng vẫn trả lời, “Thật ra, tôi dự định trở về nước, đến làm việc tại Tập đoàn Vân Duệ!”

Nói đến đây, toàn bộ khán giả đột nhiên ồn ào bàn tán.

Tập đoàn Vân Duệ, thật ra là một công ty chỉ mới nổi lên trong hai năm gần đây, vừa được niêm yết một năm nay, nhưng đã có thành tích nổi bật, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một công ty mới nổi làm sao có thể khiến cho Hạ Tử Hy từ bỏ cơ hội tốt trước mắt tại Luân Đôn mà kiên quyết lựa chọn quay về nước chứ?

Hạ Tử Hy chỉ cười mà không nói, lập tức bước xuống khỏi khán đài.



Ngày hôm sau,

10 giờ sáng, sân bay thành phố A, Hạ Tử Hy một tay kéo hành lý, cặp kính râm trên mặt đã phần nào che đi nữa khuôn mặt tinh tế của cô, nhưng cho dù như thế nào khí chất hơn người ấy cũng đã thu hút không ít ánh nhìn.

Tháo kính râm xuống, nhìn ngắm khung cảnh trước mắt, tâm trạng của cô cực kì vui vẻ.

Hai năm rồi, cuối cùng cũng đã quay trở lại!

Nghĩ đến đây, cô liền kéo hành lý rời khỏi sân bay.

Đi đến địa chỉ của căn nhà mà cô đã thuê trước, sau khi nhận chìa khóa có thể trực tiếp dọn vào sinh hoạt.

Sau đó dọn dẹp phòng ốc mất nữa ngày, trong hai năm nay, cô đã từ từ học được cách sống tự lập.

Ngay khi vừa dọn dẹp xong, điện thoại đã vang lên, “Alo, Tử Hy, đã quay về hay chưa?” Đô Đô trong điện thoại hỏi cô.

Đô Đô là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn của Hạ Tử Hy, có thể nói, bạn bè thân thiết, so với chị em ruột còn thân thiết hơn vài phần.

“Mình vừa dọn dẹp xong thì cậu gọi điện thoại đến, có phải cậu cố ý hay không?” Hạ Tử Hy ngồi dựa trên sofa vừa nghỉ ngơi vừa trò chuyện với Đô Đô.

“Người ta không phải rất bận hay sao, mình xin lỗi mà.” Đô Đô vừa nhõng nhẽo vừa nói

Hạ Tử Hy cười, “Được rồi, tha cho cậu đấy!”

Đô Đô cười, “Khi nào thì cậu đi nhậm chức?”

“Ngày mai!”

“Được, tối mai mình mời cậu đi ăn, xem như làm tiệc tẩy trần cho cậu!”

“ok!”

“Trước mắt cứ quyết định vậy đi, buổi tối mình sẽ liên lạc với cậu sau, bây giờ mình có chút chuyện bận rồi!”

“Được!”

Điện thoại vừa cúp máy, Hạ Tử Hy liền nằm dài trên sofa nghỉ ngơi, ai ngờ đâu chỉ vừa nằm một lát mà cô đã ngủ thiếp đi; cho đến khi tiếng điện thoại vang lên một lần nữa, Hạ Tử Hy mới giật mình tỉnh giấc.

“Alo” Hạ Tử Hy mơ mơ màng màng mà bắt điện thoại

“Hạ tiểu thư, tôi là người phụ trách Phòng Nhân sự Tập đoàn Vân Duệ, không biết Hạ tiểu thư ngày mai có thể chính thức đến công ty làm việc hay không?” Người trong điện thoại hỏi

Hạ Tử Hy lúc này mới có một chút tỉnh táo, “Không vấn đề gì!”

“Nếu vậy ngày mai cô có thể trực tiếp đến Phòng Nhân sự!”

“Được”

Một cuộc điện thoại ngắn gọn đơn giản, cứ như vậy mà kết thúc.

Hạ Tử Hy nhìn ra bên ngoài mới phát hiện ra đã muộn đến như vậy rồi.

Vừa đúng lúc muốn gọi điện thoại cho Đo Đô, thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ Tử Hy liền bước ra mở cửa.

“Hạ Tử Hy!” vừa mới mở cửa, Đô Đô đã không kìm được mà ôm chặt lấy Hạ Tử Hy

Hạ Tử Hy cười, “Mình cứ nghĩ rằng cậu không có thời gian rảnh!”

“Cho dù không có, thì mình cũng phải cố gắng sắp xếp cho bằng được. Đi nào, mình dẫn cậu đi ăn tối!”

Hạ Tử Hy gật đầu, liền đổi sang một đôi giầy mới, sau đó cùng Đô Đô bước ra ngoài.

“Đúng rồi, Tử Hy, lần này trở về, cậu không sợ sẽ gặp lại Mục Cảnh Thiên à?” Trong lúc ăn cơm tối, Đô Đô đột nhiên hỏi cô.