Nakroth ngạc nhiên:

- Hả? Là anh à?

- Còn hỏi nữa hả. Nak là ba chữ đầu của tên anh đó.

- Phải phải ... - Nakroth suиɠ sướиɠ đến tột đỉnh và bay về. Còn lại tôi và Yorn. Yorn giận tôi, nắm áo, quát lớn:

- Thế này là thế nào hả?

- Em xin ... chuyện này em không có làm ... cô ấy để lại mật mã sao em giải vậy mà ...

- Nhóc dám ...

Tôi liền bảo:

- Thôi thôi giờ dẹp vụ này qua một bên đi. Giờ chúng ta trở về lâu đài, và quẩy.

- Hmm cũng được.

Thế là tạm thoát. Tôi và Yorn cũng trở về như vốn có trước đây, phải nói là ... phá hay cứu nhỉ? Nói chung tạm chỉnh lại cuộc tình cho nó như ngày xưa. Mà chỉnh rồi so với cốt truyện thật nó sao sao ấy ... mà kệ đi.

Vừa về đến Lâu đài, Flyrad đã đứng chờ sẵn. Flyrad hỏi, giọng hơi nguy hiểm:

- Này! Nếu thuốc tự động hết tác dụng, vậy sao không nói trước hả?


- Có biết đâu mà nói. Ý mà Krixi trở lại bình thường rồi hả?

- Hả ... giờ nhóc mới thấy hả? - Yorn hỏi. Tôi liền biện minh:

- Không ... chỉ thử anh thôi hi hi ...

Yorn nghĩ: "Xạo xạo.".

- Mà hình như mẹ tớ mới nhận nhiệm vụ ám sát mới thì phải. - Flyrad đột nhiên nói.

- Có biết đối tượng không? - Yorn hỏi.

Flyrad trả lời:

- Hình như hắn có bí danh là 1939 thì phải ...

- Là "Ca". - Tôi nói thêm.

Rồi tôi hỏi tiếp:

- Thế Butterfly đi từ lúc mấy giờ?

- Hình như lúc đó khoảng ba giờ chiều.

- Thế cậu trở lại bình thường sau khi cô ấy đi phải không? - Tôi hỏi tiếp.

Flyrad trả lời:

- Phải. Thì sao?

- Như vậy thì tội cho Butterfly quá. Nhanh lên, đi cứu cô ấy!

- Khoan đã! Butterfly là siêu cấp sát thủ, tại sao lại phải cứu cô ấy? - Yorn hỏi.

- Vì cô ấy đã đột nhập vào căn cứ của bọn áo đen rồi.


(Căn cứ của bọn áo đen)

Butterfly nấp sau cánh cửa, bên trong phòng có hai tên. 1123 nói trước:

- Thưa ngài, chúng ta có nên tấn công Lâu đài đó một lần nữa không?

- Ta nghĩ là không nên, vì đám tù nhân kia đã chạy thoát rồi, dễ để lộ tung tích.

Cùng lúc đó, tên 1939 bước vào, bảo:

- Bẩm ngài, tôi đến đây để nói với ngài một việc.

- Việc gì?

- Chả là có một tên nào đó đang nấp trong căn phòng này.

Butterfly giật mình. Cô hơi run, vì có thể nếu chúng phát hiện, bọn chúng sẽ thủ tiêu cô luôn. 1939 nói tiếp:

- Và tên tôi đang nói ... đang nấp sau cánh cửa kia!

Hắn chỉ tay vào cánh cửa. Butterfly không còn cách nào khác, đành phải bước ra. Butterfly liền nói:

- Các ngươi để thuốc giải ở đâu?

- Thuốc giải ư? Ngươi cần làm gì, khi bọn ta đâu có cho ngươi uống loại thuốc đó. - 1939 hỏi.

Butterfly nói to:


- Ta lấy để giải cho con ta!

- Hóa ra con nhỏ này có "cọc" rồi đại ca ơi. - 1939 quay sang nói với 0918.

Hắn liền bảo:

- Chán thật. Thế mà ta định bắt nó về rồi "ấy ấy" chứ ...

- Cái gì chứ? Ta không tha cho mi! - Butterfly lao tới chém 0918. Tên 1123 liền đỡ đòn kiếm chỉ bằng tay không, rồi bảo:

- Ngươi đúng hấp tấp. Siêu cấp sát thủ gì chứ.

- Ngươi đừng tưởng bở. Nếu như các ngươi đi chung, mà một tên sắp chết, ta sẽ vét hết các ngươi!

0918 liền bảo:

- Thằng 56132 đâu rồi?

- Có em! - 56123 xuất hiện.

- Trói nó lại đi, rồi "ấy ấy" nó.

- Vâng! - 56132 tung tăng đi kiếm dây xích. 1123 thở dài:

- Đúng là con nít.

Butterfly bị trói chặt. Tên 0918 liền bảo:

- Lấy đồ nghề mau lên!

- Vâng!

Một lúc sau, đồ nghề đã chuẩn bị sẵn. Butterfly ngạc nhiên:

- Một lọ nước?

- Ngươi nghĩ vậy sao? Lầm to rồi! - Hắn ta đổ lọ nước lên người Butterfly. Xong bọn chúng liền bỏ ra. Butterfly lúc đầu không cảm giác gì, nhưng dần dần cô cảm thấy rát khắp người. Cảm giác như từng miếng thịt bị xẻ ra vậy. Đau quá, cô rên khắp một buổi. Cũng may, là đám tôi, Flyrad và Yorn cũng đến. Flyrad nhìn thấy Butterfly, vội chạy đến, nói to:
- Mẹ! Mẹ! Mẹ sao thế?

- Mẹ ... đau quá ...

Đột nhiên Flyrad cảm thấy rát ở tay. Flyrad hỏi:

- Sao tự nhiên rát thế ...

- Đâu xem nào? - Tôi nhìn thấy một ít chất lỏng. Tôi nói:

- Thôi không biết gì cả, rửa tay cho đỡ.

Vừa nói, tôi múc một ít nước, đổ lên tay Flyrad. Flyrad hét lên:

- Đau quá ...

- Đau? - Yorn ngạc nhiên.

Tôi nghĩ lát, rồi nói:

- Thì ra đây là dung dịch axit sunfuric.

- Hả? - Cả đám ngạc nhiên.

- Loại axit này rất háo nước, nếu như cho nước vào, nước sẽ bị sôi lên và bắn tia, rất nguy hiểm. Nhưng loại này loãng, không sao. Về gọi Lauriel chữa là được.

Cả đám tổ chức Áo đen bước ra. Yorn liền nói:

- Các ngươi đừng xưng mã số nữa. K, Na, Ba, Ca, Li.

- Sao ... sao các ngươi biết? - Tên K hỏi.

- Các ngươi sử dụng số proton và nguyên tử khối của các nguyên tố hóa học để đặt tên. Và tôi biết, 0918, ngươi tên H2O đúng không? - Tôi nói thêm.
- Đúng vậy. Nhưng tên ta không phải là H2O, ta là Cona.

Hắn nói tiếp:

- Bọn ta thành lập lực lượng này là để truy tìm những kẻ đã làm ô nhiễm dòng sông gần đây.

- Đúng rồi. Lúc đến đây, cháu có nhìn thấy con sông đó mà.

Na nói:

- Phải. Nhưng đó chỉ là quá khứ một thời, chẳng thể thay đổi được nữa rồi.

- Nếu biến con sông về quá khứ, thì cháu làm được đấy! - Flyrad nói.

Tức thì, cả đám kéo nhau ra sông. Flyrad tạo ma pháp, con sông trở nên trong vắt. Cả đám ngạc nhiên tột độ. Cano liền bảo:

- Mọi người, đi thôi. Chúng ta không còn gì ở đây nữa.

- Được.

Tức thì, bọn chúng đi mất. Đám còn lại cũng về. Butterfly thì mọi người phải đỡ cô ấy về. Về đến Lâu đài, cả bọn đi gặp Lauriel. Cô ấy dùng Bể nước Hồi sinh, nên cũng đỡ cho Butterfly nhiều.

*

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi đã trở về nhà của mình. Cứ như một giấc mơ, chả thú vị tí nào ...
____________________________

P/S: Có lẽ đây là kết thúc chăng?