- Ngươi cố sức đem ta tới đây, vì muốn ta câu dẫn một vai ác?

Trên đường núi thông về Phái Thành, mưa to tầm tã. Trong rừng mập mờ sương trắng, lá cây bị gió thổi xôn xao.

Tô Mã ngồi trong bụi cỏ, cắn cọng cỏ đến ngứa răng.

Phía chân trời tiếng sấm vang lên từng trận, một thanh âm già nua xuyên thấu màn mưa, truyền vào tai nàng:

- Ta không còn cách nào.

Tô Mã “hừ” một tiếng. Lúc này y phục trên người nàng đã ướt đẫm, gió lạnh đánh úp tới, càng thêm lạnh lẽo.

Nàng bị chật vật như thế đều do tên đầu sỏ gây tội này, chỉ dùng một câu như có như không “Không còn cách nào” liền kéo nàng tới, nàng không ngứa răng mới lạ.

- Ngươi là Thiên Đạo, chẳng lẽ đối phó không được một vai ác?

Nàng run rẩy chân tay, ngữ khí bắt đầu không kiên nhẫn.

Nàng vốn là loại người vạn chúng sủng ái Mary Sue, dựa vào công lược mà sống.

Lúc nãy nàng còn ở trong lâu đài tiếp thu vương tử khuynh mộ, nhiệm vụ công lược sắp hoàn thành, lại bị ném tới đường núi hoang tàn vắng vẻ, tiếp nhận gió mưa quất vào mặt, dù là tượng đất cũng phải lăn lộn ra ba phần tâm huyết.

Mà cái tên đầu sỏ gây tội lại chính là Thiên Đạo đã đem nàng tới quyển sách này.

“Thiên Đạo” xây dựng một thế giới nhân quả tuần hoàn, giữ gìn pháp tắc chính thắng tà.

Nhưng Thiên Đạo trong quyển sách này lại giống như cường đạo, không nói câu nào đã bắt nàng tới đây, còn mạnh mẽ nói điều kiện với nàng.

Bắt nàng dùng “Mary Sue quang hoàn” nhược hóa ý chí của vai ác trong quyển sách này, mềm mại tính tình của đối phương. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới thả nàng đi.

Nói ngắn gọn: Câu dẫn.

Nàng là đệ nhất diễn tinh Mary Sue lại bị một quyển sách bắt đi, chỉ vì câu dẫn một vai ác, nàng không biết nên giận Thiên Đạo “Chuyện bé xé ra to” hay là nên vui mừng vì nàng có “Tiếng tăm lừng lẫy”.

Thiên Đạo thở dài một hơi, bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng:

- Người này không giống người thường, ta đã thử trăm phương ngàn kế cũng không thể tru sát hắn. Bất đắc dĩ, mới thỉnh ngươi ra sức.

Thấy Tô Mã có vẻ khinh thường, Thiên Đạo lại trịnh trọng bổ sung:

- Hắn trời sinh tính vô tình, tàn nhẫn độc ác. Nếu muốn câu dẫn được hắn, cần phải có ý chí muốn chết.

Câu dẫn một vai ác còn phải có ý chí muốn chết?

Tô Mã nâng khuôn mặt bình phàm nói:

- Ngươi nghi ngờ tính chuyên nghiệp của ta.

Nhiều năm nay, nàng hoàn thành vô số nhiệm vụ công lược, không chỉ dựa vào “Mary Sue quang hoàn”, mà còn dựa vào kỹ thuật diễn xuất tinh vi, phản ứng nhạy bén cùng ý chí cứng cỏi.

Năm đó nàng nhận một nhiệm vụ, cần phải công lược một vai ác vô dục vô cầu, chỉ biết giết chóc.

Mọi người đều biết, loại nhân vật này không hề có tình cảm, muốn công lược vô cùng khó khăn, quá trình công lược rất gian nan.

Nhưng nàng làm được.

Lúc vai ác cùng nam chủ tranh chiến, hắn bất hạnh chiến bại, muốn kéo mọi người cùng xuống địa ngục, quyết định tự bạo phát.

Ngay lúc toàn thế giới sắp gặp nguy cấp, Tô Mã lảo đảo chạy tới trước mặt đối phương, rơi xuống một giọt nước mắt.

Vai ác ngẩn ra, khí thế tan chảy.

Hắn mê luyến nhìn nàng, ngay lúc muốn chạm vào gương mặt của nàng, liền bị nam chủ nhất kiếm xuyên tâm.

Một người ngập trời bạo kiếp lại bại vì một giọt nước mắt, lần đó trở thành truyền kỳ trong giới công lược.

Cho dù Bách Lý Kiêu hung tàn vô đạo hơn nữa, sao nàng phải liều mạng công lược.

- Người muốn ta câu dẫn hắn, nhưng ít nhất cũng phải nói cho ta biết, rốt cuộc hắn đã làm gì khiến thiên nộ nhân oán. Ta phải biết mới có thể chế định phương pháp công lược.

Thiên Đạo giống như nhớ lại gì đó, thần hồn khó nén.

Nơi xa đột nhiên nổi lên cuồng phong gió thét, sấm sét ầm ầm. Tô Mã xém bị sét đánh trúng, nàng bị dọa ngã ngồi dưới đất:

- Người có gì ủy khuất, có thể từ từ nói, ta sẽ chăm chú lắng nghe!

Sau một lúc lâu, tiếng sấm bình định, mưa vẫn rơi không ngừng, mây đen từng đợt kéo tới.

- Quyển sách này có kết cục thế nào, nguyên nhân trong đó, ngươi tự tìm hiểu...

Tô Mã giơ tay tiếp nhận, trên bìa sách có bốn chữ ánh vàng rực rỡ 《 Thần Kiếm Kỳ Duyên 》.

Thì ra nàng xuyên vào quyển sách có tên là 《 Thần Kiếm Kỳ Duyên 》, nội dung chính là một đôi hoan hỉ oan gia, tìm kiếm thần kiếm, lang bạt giang hồ, một câu chuyện tình yêu trong giới võ lâm kỳ hiệp.

Nam chủ tên là Diệp Minh, tính cách phóng đãng không kềm chế được, nhưng thích hành hiệp trượng nghĩa.

Nữ chủ tên là Từ Tư Tư, điêu ngoa tùy hứng nhưng thiện lương đáng yêu.

Hai người trời xui đất khiến mà tương ngộ, khuynh tâm lẫn nhau. Lúc chưa thẳng thắn tình ý, ở Phái Thành gặp gỡ Bách Lý Kiêu ngụy trang thành công tử phú quý.

Bách Lý Kiêu định tiếp cận hai người, mượn cơ hội cướp lấy thần kiếm, không ngờ lại động chân tình với nữ chủ.

Vì cản trở hai người ở bên nhau, liên tiếp làm khó dễ, khiến nam nữ chủ đi lên con đường tình yêu tràn đầy khúc chiết.

Mà cái tên Bách Lý Kiêu này, chính là vai ác mà nàng phải câu dẫn.

Một xấp giấy thật dày, từng chữ bay vào mắt Tô Mã, Tô Mã đọc một lượt, liền thấy được kết cục.

Ở đại kết cục, Bách Lý Kiêu đứng đầu Ma giáo, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nam chủ Diệp Minh dẫn theo nhân sĩ chính phái công phá Ma giáo.

Vô Thượng Phong máu chảy thành sông. Gió lạnh phần phật, hắn đứng yên cầm kiếm, Ma giáo chỉ còn một mình hắn.

Hai người quyết đấu, nam chủ vừa che chở nữ chủ vừa xuất chiêu, nên không thể địch lại.

Lúc sắp bị nhất kiếm xuyên tâm, Từ Tư Tư đột nhiên nhảy ra, che ở trước người nam chủ...

Cho dù biết ở đại kết cục, vai ác sẽ bị nữ chủ cảm hóa, cải tà quy chính thả hai người đi.

Nhưng quyển sách như vậy lại khiến Thiên Đạo chật vật như thế, nhất định kết cục không phải đơn giản như vậy, nàng nhẫn nại tính tình tiếp tục xem tiếp:



- Không cần!

Từ Tư Tư phấn đấu quên mình, che chở trước người Diệp Minh, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Bách Lý Kiêu:

- Bách Lý Kiêu, ngươi nể mặt ta thả Diệp Minh đi.

Bách Lý Kiêu nghe vậy híp mắt lại.

Gió lạnh thổi vù vù, cả người hắn đầy máu tươi, giọt máu theo cổ tay áo tích tắc rơi xuống.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, giống như sát thần.

Nhưng lúc nhìn Từ Tư Tư, ánh mắt kia mới có một chút dao động.

Từ Tư Tư nhìn biểu tình của hắn, giống như có chút mềm hoá, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Diệp Minh trời sinh tính ngay thẳng. Cho dù trước ngực là trường kiếm của đối phương, hắn vẫn không khuất phục:

- Tư Tư, không cần cầu hắn! Ta tình nguyện chết cũng không cần xin ma đầu này tha mạng.

Từ Tư Tư sửng sốt, nàng nhìn về phía Diệp Minh, giống như bị sự kiên cường của hắn đả động.

Nàng gượng cười:

- Vậy ta theo ngươi cùng chết...

Vừa dứt lời, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, hai đầu người rơi xuống đất. 】

Tô Mã:

- ...

Nàng lật qua lật lại trang sách cuối cùng, nhưng không còn sót tờ nào.

Chẳng lẽ đây là kết cục?

Kết cục chính là vai ác giết nam nữ chủ?

- Bộ tiểu thuyết này, chẳng lẽ tác giả bị rối loạn tâm thần?

Nàng có chút líu lưỡi, viết ra kết cục như vậy, chứng tỏ Bách Lý Kiêu đối với nữ chủ tình cảm cũng không được một phần ngàn.

Không, thậm chí là không được một phần vạn.

Vậy những gì thâm ái ẩn nhẫn đều là ngụy trang, rối rắm đau khổ đều là biểu hiện giả dối.

Thật đùa quá mức!

Phía chân trời mây đen tản ra, Thiên Đạo sâu kín thở dài:

- Sau đó, hắn hoàn toàn nhập ma. Đại lục trăm họ lầm than, giống như địa ngục nhân gian. Bá tánh khổ không nói nổi. Ta bất đắc dĩ đành phải nhúng tay vào, nhưng ta không thể tự mình tru sát nhân vật, đành phải nhiễu loạn tâm chí của hắn, sau đó sẽ định đoạt. Ta đã thử trăm phương ngàn kế, nữ nhân, thần khí, kim sơn hoặc bí tịch, cũng không thể khiến hắn dao động. Như thế, ngươi cũng biết ta rất khó khăn.

Tô Mã trầm mặc, nàng xuyên qua vô số thế giới, cũng nhìn thấy vô số vai ác, bọn họ hoặc là tà mị hoặc là lạnh nhạt, hoặc là tàn bạo hoặc là giả nhân giả nghĩa, người nào cũng muốn hủy thiên diệt địa, nhưng chưa có ai có thể bức áp Thiên Đạo tới mức phải cầu cứu.

Hôm nay cuối cùng nàng cũng thấy rồi.

- Được rồi, nhiệm vụ này ta sẽ cẩn thận xử lý. Nhưng dựa theo ước định, chỉ cần ta công lược được hắn, ngươi phải thả ta về.

Nàng bỏ thoại bản vào cơ sở dữ liệu.

Thiên Đạo đáp ứng. Tô Mã bắt đầu tự tìm đối sách, Bách Lý Kiêu cùng các vai ác mà nàng từng gặp có chút bất đồng.

Hắn có thể âm ngoan hạ sát nữ chủ, cũng không thể dùng lẽ thường đối đãi hắn.

Chỉ là hiện tại cần hiểu rõ một sự kiện.

Thiên Đạo đem nàng tới khúc nào của bộ truyện.

- Lúc này ba người bọn họ sắp tương ngộ, thần kiếm Huyền Vụ xuất hiện ở Phái Thành, Bách Lý Kiêu ngồi xe ngựa tới đó. Nửa chén trà nhỏ nữa có thể sẽ xuất hiện.

Tô Mã:

- ...

Vì sao phải đưa nàng tới thời khắc khẩn cấp như thế? Tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của nàng đến thế sao?

Nếu nàng không chuẩn bị tốt, đối phương không vừa mắt sẽ giết nàng, phải làm sao bây giờ?

Nàng đứng dậy, đi về phía trước tìm tòi.

Mặt đường chỉ có mưa không có người nào khác, nhưng Tô Mã nhìn giống như một con ác thú hung tàn, giương răng cắn nuốt mây đen.

Gió lạnh càng thổi mạnh, nàng rùng mình một cái.

Nàng hoạt động đại não nhanh chóng tìm ra đối sách.

Thật ra tới thời điểm này cũng vừa lúc, Bách Lý Kiêu chưa gặp nữ chủ, nếu nữ chủ không thể hòa tan tâm của hắn. Vậy nàng sẽ đích thân ra tay, thay thế nhân vật này, khiến hắn chân chính nhận biết, cái gì mới gọi là động tâm.

Nàng lau mặt, thay đổi một khối thân thể khác.

Mary Sue làm nhiệm vụ công lược, từ trước đến nay đều dùng khối thân thể ôn nhu, đáng yêu, quyến rũ, cao lãnh, chỉ cần khách khứa vừa lòng, tùy ý lựa chọn.

Chỉ tiếc công năng này cả đời chỉ có thể dùng một lần.

Vì Tô Mã muốn hoàn thành nhanh nhiệm vụ lần này, nàng đành phải sử dụng.

Thân thể này mặt mày nhỏ nhắn, giống như liễu diệp, chiếc cằm tinh xảo, da thịt đặc sắc, đôi mắt lệ quang.

Toàn thân đơn bạc, chỉ mặc một kiện y sa mỏng, ở trong mưa phùn, khiến người ta nhìn thấy mà thương tiếc không thôi.

Ở trong cơ sở dữ liệu, coi như là thượng phẩm.

Thiên Đạo trầm ngâm:

- Biện pháp này không ổn. Ta đã từng tạo ra nữ nhân, tướng mạo khuynh quốc, so với ngươi chỉ hơn không kém. Nhưng nàng mới tới trước cửa Ma giáo, Bách Lý Kiêu chưa từng nhìn một lần, đã sai người giết chết.

Tô Mã cao thâm lắc lắc ngón tay:

- Ngươi sai rồi, chỉ dùng bề ngoài dụ hoặc câu dẫn là cấp bậc thấp nhất, sao ta có thể phạm sai lầm như thế?

Thiên Đạo nguyện nghe kỹ càng, nàng đi ra bụi cỏ, làn váy lưu luyến lướt qua cỏ non, nhắc tới công lược, biểu tình trở nên vô cùng trịnh trọng:

- Dụ hoặc cao cấp nhất, giống như hồng liên trước huyền nhai, trân châu trong liệt hỏa hoặc là đá quý trong bụi gai, khiến ngươi biết có nguy hiểm, vẫn cam nguyện vướng sâu trong vũng lầy. Hết thảy nhìn như cố ý, thật ra là ý trời như thế, làm ra này đó chỉ vì xây dựng xúc động lơ đãng.

Thiên Đạo không hiểu.

Tô Mã cảm thấy giải thích cũng không rõ, nàng cúi đầu, đôi mắt lệ quang. Tinh tế nhíu mày, giống như sầu bi, cắn nhẹ môi anh đào chỉ còn một chút huyết sắc, giống như tuyết tan khiến tâm người dao động.

Vừa rồi rõ ràng là thần thái kiêu ngạo tùy ý lúc này lại trở nên yếu ớt bất lực, giống như trở thành người khác, khiến người ta không khỏi kinh ngạc cảm thán nàng quá thần kỳ.

Này còn chưa ngừng, nàng xé rách y phục trên đùi, dùng nước bùn chà nhẹ lên mặt, vấy bùn lên y phục, tổn hại bạch sam, da thịt như ngọc hồng lên.

Bờ vai đơn bạc run rẩy, tư thái đáng thương giống như bạch lan trong gió thảm mưa sầu, khiến người khác chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở.

Giống như người từng chịu khinh nhục, tìm được đường sống trong chỗ chết, nữ nhân mồ côi yếu ớt lại quật cường, nhanh chóng thành hình.

Thiên Đạo liền hiểu:

- Diệu thay, diệu thay!

Quả nhiên chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, thật sự tìm đúng người!

Tô Mã giải thích, nếu đối phương có tính cách cẩn thận, nàng sẽ dùng trạng thái nhu nhược nhất để tương ngộ cùng hắn.

Nếu hắn trời sinh tính vô tình, nàng sẽ dùng nhu tình đả động hắn.

Lúc tứ cố vô thân, nữ nhân mồ côi yếu ớt đa tình nằm ở ven đường bất lực nhìn hắn, nàng không tin đối phương không nổi lòng trắc ẩn.

Dùng mỹ mạo câu dẫn, lại dùng nhu tình hòa tan sát ý.

Đây là kế sách của nàng.

Nàng lắc lắc cổ, vặn vẹo gân cốt, từ xa truyền đến tiếng xe ngựa, nàng nghiêm túc sắc mặt.

- Tới rồi.

Thiên Đạo có chút khẩn trương.

- Người nhìn cho kỹ, nếu ta không công lược được hắn, ta sẽ không mang họ Tô!

Màn mưa phá vỡ, một chiếc xe ngựa xa hoa đi tới.

Xe ngựa dùng hai con ngựa kéo, thân xe rực rỡ lung linh, giống như đình đài lầu các.

Tô Mã vui sướng ngẩng đầu, hướng về phía trước thê lương hô một tiếng:

- Cứu mạng...

“Phanh” một tiếng, xe ngựa nghiền áp qua người nàng.