Thiên Đạo hỏi:

- Sao không nói ngươi bị ác bá ép làm thê, thân thế bi thảm?

Tô Mã:

- Ngươi biết cái gì, hư hư thật thật khiến người khác đoán không ra, thê thảm thế nào để cho bọn họ tự suy diễn.

Thiên Đạo:

- Thụ giáo, không hổ là Mary Sue.

- A, quên nói cho ngươi biết, ta học chiêu này từ Bách Lý Kiêu.

Thiên Đạo:

- ...

_________________________

Tiểu Lê ra sức giãy giụa, cũng không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nàng đỏ mắt, cổ tay bị siết chặt đau đớn, y phục loạn, cả người bị ôm chặt, nàng chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ bé yếu ớt.

Lục lạc bên hông leng keng rung động, cùng tiếng sấm ngoài cửa sổ dây dưa thành cảnh nhạc ái muội lưu luyến.

Không biết tại sao Bách Lý Kiêu phát điên, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn nàng chằm chằm, muốn ăn nàng.

Nàng cả kinh, theo bản năng chống đẩy ngực của hắn, lại không kịp đề phòng hắn đột nhiên cúi đầu cắn xuống...

Sáng hôm sau, cơn mưa đã ngừng.

Chim chóc nhảy tới nhảy lui bên cửa sổ, mổ uống giọt sương trên lá cây.

Bách Lý Kiêu bị tiếng ngựa hí vang đánh thức. Tiếng hí vang mang theo vui sướng, hắn nghe liền biết là tiếng hí của Trục Địa.

Hắn muốn mở to mắt, lại cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn, giống như có một cây búa bổ nát gân cốt, một cổ rét lạnh theo gân mạch, một đường chạy thẳng đến tâm, sau đó đông cứng lại.

Hắn nghĩ đến tối qua hắn muốn vận công chữa thương, trong quá trình áp chế nội thương, chân khí thác loạn, cơn rét lạnh quen thuộc lần thứ hai đánh úp lại, sau đó hắn mất đi ý thức.

Hắn miễn cưỡng mở mắt, hơi hơi động liền cảm giác cả người vỡ vụn đau đớn, trong miệng có mùi huyết tinh. Thống khổ như thế, mà hắn vẫn không hề nhíu mày.

Hắn nỗ lực ngồi dậy, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.

Gió nhẹ phất qua, từ ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm già nua:

- Ngươi thật sự muốn làm như vậy? Nơi này cách thành rất xa.

Sau một lúc lâu, không nghe thấy tiếng trả lời, thanh âm già nua lại nói:

- Nếu đã như vậy, ngươi đi đi. Ta đã nói không thể lưu hắn lại, giờ thấy phiền chưa?

Ngoài cửa không có tiếng vang, có tiếng bước chân cùng tiếng chuông bạc truyền đến, hắn rũ mắt, mặt mày như núi cao liệt phong lãnh đạm.

Tiểu Lê vẫn hồn nhiên không biết, tay nàng xách theo một lẵng hoa. Hôm nay nàng thay đổi một thân y phục cao cổ, màu hoàng sa cùng lẵng hoa hoa tươi, nàng hơi mỉm cười, đã khiến người nhìn quên trần tục.

Nàng đặt đồ vật lên bàn, tùy ý liếc nhìn giường, thấy hắn đã tỉnh, nàng dùng tay nói: Ngươi tỉnh!

Nàng bước nhanh đi tới, muốn chạm vào trán của hắn, chỉ là tay mới vừa vươn lên hắn khẽ nghiêng đầu, thanh âm khàn khàn:

- Ta không sao.

Tiểu Lê thấy hắn lãnh đạm, nghĩ là hắn sinh bệnh cho nên tâm tình không tốt, nên không để ý. Nàng cười, đưa tay chạm vào đệm chăn, lúc vừa mới đụng vào chăn, trên lưng đau xót, đột nhiên bị hắn lật người ấn xuống giường.

Nàng cả kinh, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khàn khàn, Bách Lý Kiêu đối mặt với nàng, trong mắt giống như băng sơn vạn năm không tan, lúc nói chuyện giống như hàm chứa băng lãnh, mang theo huyết tinh:

- Ngươi muốn làm gì?

Tiểu Lê có chút mờ mịt nhìn hắn, phí công há miệng cũng chỉ là những tiếng thở dốc.

Nàng chỉ muốn xốc đệm chăn...

Cổ áo vì bị lôi kéo mà hơi tản ra, Bách Lý Kiêu có thể nhìn thấy chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn có một vệt đỏ. Ở trên làn da trắng tinh giống như lạc tuyết hồng mai. Hắn hơi hơi mở miệng, cảm nhận trong miệng có mùi vị huyết tinh, hình như nghĩ đến gì đó, đột nhiên ngẩn ra.

Loại chuyện này không phải lần đầu phát sinh, lần trước ở trong sơn động. Hắn cũng vì chân khí thác loạn mà mất đi lý trí, những chuyện sau đó hắn hoàn toàn không biết, chỉ có thể tìm kiếm dấu vết ở trên thân thể người khác.

Lần đầu tiên là trên người tiểu nhị, mà lúc này...

Bách Lý Kiêu cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng:

- Có phải đêm qua ta đã mất lý trí?

Tiểu Lê nhớ chuyện đêm qua, hắn rất khác thường, nàng co rúm người lại, khẽ gật đầu.

Nàng lại chỉ vào ngực của hắn, tỏ vẻ có lẽ đêm qua nội thương phát tác, sau đó nàng sờ soạng chăn đệm, lấy ra một cái túi ấm, chiếc túi này đã lạnh băng không còn độ ấm.

Thì ra vừa rồi nàng muốn lấy nó ra...

Hắn nâng Tiểu Lê lên, dừng một chút:

- Xin lỗi.

Tiểu Lê không hề để ý, nàng nhìn hắn hô hấp khó khăn, thần thái hoảng hốt, nghĩ hắn khó chịu trong người, nàng đi nhanh đến bên bàn nhanh chóng viết hai hàng tự:

"Ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể lộn xộn, ta có việc phải đi, rất nhanh sẽ trở về."

Bách Lý Kiêu gật đầu, hắn nhìn chim chóc ríu rít ngoài cửa sổ, khẽ thở ra một hơi.

Có lẽ hắn quá mẫn cảm.

Tiểu Lê bưng trà cho hắn, rồi xoay người ra khỏi cửa.

Trong nhà vô cùng an tĩnh, hắn vươn tay, chậm rãi nắm chặt thành quyền, cảm thụ lực ở đầu ngón tay. Nhớ đêm qua mất đi khống chế, trong lòng có chút kinh hãi.

Nếu chỉ một lần, có thể cho là ngoài ý muốn, nhưng có lần thứ hai chứng tỏ nội lực của hắn xảy ra vấn đề. Một khi phát lạnh sẽ mất đi lý trí, lần đầu là ở trong sơn động, lúc này là ở trong núi, nếu tiếp theo là lúc đối mặt với địch nhân...Hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Đang muốn tìm hiểu nguyên nhân khiến nội lực xảy ra vấn đề, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tào bà bà:

- Tiểu Lê a, ngươi đã đi chưa? Nếu đi trễ hiệu thuốc sẽ không đóng cửa mất.

Nói xong Tào bà bà không thỉnh cũng tự vô, Tào bà bà ôm chăn bông, run run rẩy rẩy đi vào, vì vậy không thấy phòng trong chỉ có một mình Bách Lý Kiêu:

- Đêm qua ngươi cả đêm chạy đến nhà ta, nói hắn toàn thân rét run. Ta cho ngươi mượn một túi ấm. Ngươi lại nói hắn lạnh không chịu nổi, ta vừa nhớ ra có chút chăn bông còn chưa dùng đến, nên đem nó đến cho ngươi.

Nói xong, Tào bà bà đặt chăn bông lên bàn, vuốt nếp gấp trên chăn:

- Nếu ngươi muốn tìm đại phu, chờ một chút đi, trong thôn Cát đại thúc mới trở về từ gia của nhi tử hắn, có lẽ có thể tiễn ngươi một đoạn đường, dọc theo đường đi có sơn tặc có lưu manh, ngươi là nữ tử đi một mình quá nguy...

- Tào bà bà.

Một thanh âm khàn khàn đánh tiếng lải nhải, Tào bà bà cả kinh, quay đầu lại nhìn thấy Bách Lí Kiêu chống tay trên giường, sắc mặt trắng bệch đến kinh người:

- Người nói nàng một mình đi tìm đại phu?

- Ừ...

Không biết vì sao Tào bà bà cảm thấy không rét mà run, môi run rẩy nói:

- Vừa rồi nàng nói bệnh tình của ngươi trở nên nghiêm trọng, cần phải tìm đại phu trị liệu...

Tiểu Lê mang theo rổ bước ra đường, Tào bà bà từng cẩn thận dặn nàng, nói nàng đi đường phải chú ý này đó, nàng là nữ tử, nếu gặp mấy người tam cô lục bà trong thôn nói những lời khó nghe cứ coi như không nghe thấy, nếu gặp phải du côn lưu manh cũng không cần sợ, nàng càng sợ những người đó càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Vì vậy, nàng cố ý mang theo một thanh chủy thủ đặt ở trong rổ.

Trong rổ không chỉ có hoa tươi, còn có hà bao nàng tú suốt mấy ngày nay. Nhìn tinh mỹ vô cùng, có thể đổi được mấy đồng bạc, nàng biết bệnh tình của Bách Lý Kiêu không phải đại phu nào cũng có thể trị, cũng biết chút bạc ấy cũng chỉ như muối bỏ biển. Nhưng nàng không còn cách nào, đến nỗi ngọc bội mà hắn đưa cho nàng...

Nàng khẽ sờ miếng ngọc bội dấu trong tay áo, khóe môi khẽ cong.

Nàng luyến tiếc.

Đi tới dòng suối nhỏ, có mấy đại nương trong thôn đang giặt y phục, thấy Tiểu Lê đi tới, bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, sau đó cười nói:

- Tiểu Lê a, nghe nói nhà ngươi ẩn giấu nam nhân? Sao ngươi không ở nhà nhìn hắn, chạy khắp nơi làm gì?

Tiểu Lê cúi đầu, không để ý.

Mấy người kia không buông tha nàng, lau tay lên y phục, đứng lên hỏi nàng:

- Người nọ trông như thế nào, ngươi mang tới cho chúng ta nhìn với.

- Đúng vậy đúng vậy. Có phải cao to thô kệch, ngại ra cửa?

Đám người này hàng năm ở trong sơn thôn, trượng phu đều ra ngoài sinh kế( làm ăn), ngày tháng trôi qua quá tịch mịch. Lúc Tiểu Lê vừa tới, các nàng còn hiếm lạ vô cùng, nhưng chờ đến lúc trượng phu hàng năm không về nhà, vừa trở về liền nhìn nàng đến ngây người, tâm thái liền thay đổi.

Vì vậy nghe nói nàng cất giấu nam nhân trong nhà, liền ra sức chế nhạo nàng.

Tiểu Lê hơi cúi đầu, nàng ghi nhớ lời Tào bà bà căn dặn, đối với những người này coi như không thấy, nhanh chóng đi qua. Lại không kịp phòng bị, lúc đi ngang qua đột nhiên bị một người trong đó túm chặt tay:

- Ngươi chạy cái gì, còn chưa nói xong đâu!

Nàng cả kinh, theo bản năng hất tay ra, người nọ bị mất trọng tâm té xuống nước. Thân thể to như vậy, té xuống nước phun thành một vòng, thấm ướt y phục của mấy người kia.

Bọn họ kinh hô một tiếng, không rảnh vớt người nọ lên, liên tục phủi nước trên y phục.

Tiểu Lê nghe mấy người đó la lối chửi bậy, nàng vội khom lưng xin lỗi, lảo đảo chạy đi.

Ra khỏi núi, con đường bình thản. Tiểu Lê quay đầu lại nhìn, không còn nghe tiếng chửi bậy, nàng khẽ thở phào một hơi.

Xem ra Tào bà bà nói không sai, gặp những người này nàng nên coi như không thấy, nếu không, không biết sẽ bị dây dưa mất bao lâu.

Nàng nhìn ngọc bội trong tay, thật may, vừa rồi nàng nắm chặt ngọc bội, nếu không sẽ rớt ra ngoài.

Nàng đem ngọc bội bỏ vào vạc áo. Nhìn sắc trời, vẫn còn sớm, đợi mặt trời lên cao, đường núi sẽ không dễ đi.

Nàng bước nhanh về phía trước, mới vừa đi được vài bước đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa.

Nghe thanh âm này không phải chỉ có một con ngựa. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn, mấy con ngựa khô gầy cuốn bụi đất chạy tới, trên lưng ngựa là mấy đại hán cả người sát khí, lưng đeo loan đao.

Tiểu Lê bị bụi đất làm mờ đôi mắt, nàng nâng tay áo che mặt, nghe tiếng vó ngựa gần trong gang tấc, lúc buông tay liền thấy đoàn người kia đang bao quanh nàng.

- Đây là tiểu nương tử nhân gia nào, không ngồi ở trong phòng tú hoa, chạy ra đường núi làm gì?

Tiểu Lê kinh hãi, nhìn người cầm đầu, người nọ có vết sẹo dài trên mặt, cao lớn vạm vỡ, nói chuyện như tiếng sấm vù vù:

- Quản nàng nhân gia nào làm gì, lão tử thấy chính là của lão tử!

Nói xong, hắn ném roi ngựa đánh về phía bên hông của nàng.

Nàng cả kinh, nghe bọn hắn nói chuyện liền biết bản thân gặp phải sơn tặc!

Nàng từng nghe Tào bà bà nói, nơi này vị trí xa xôi, cách xa mọi nhà khốn cảnh vô cùng, vì vậy sơn tặc rất tàn nhẫn, giết người đoạt vật tạm không nói, ác hơn nữa vì không muốn bị bại lộ hành tung trực tiếp diệt khẩu.

Đừng nói là nữ tử, dù là ai cũng tra tấn không tha.

Trong mắt hiện lên hoảng loạn, theo bản năng móc chủy thủ trong rổ, hung hăng vung một vòng.

Roi ngựa bị cắt đứt, thủ lĩnh thổ phỉ không trực tiếp bắt giữ, nhìn nàng căng thẳng, hứng thú nói:

- Ai da, nhìn có vẻ u nhược, không ngờ lại cay như vậy.

Người bên cạnh nói:

- Hồng ca, tiểu nương tử này từ đầu tới cuối vẫn không hé răng, hay là người câm!

Thủ lĩnh thổ phỉ cười nhếch miệng:

- Người câm càng hứng thú.

Nói xong, hắn rút trường đao bên hông, vung về phía cổ tay của nàng:

- Nữ nhân cầm đao làm gì, tay này không cần dùng, có khuôn mặt là được!

Trường đao kia như mang theo huyết, thổi qua một trận máu tanh xông thẳng tới cổ tay của nàng. Một đao này vung xuống, dù nàng giữ được bàn tay, cũng không giữ được ngón tay.

Tiểu Lê sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, muốn kêu cũng kêu không được, nàng nhắm mắt lại.

Chỉ nghe một tiếng giòn tan gãy vỡ, nhưng tay nàng không hề đau đớn.

Tâm đập “Bang bang”, nàng thử mở mắt. Vừa nhìn liền ngẩn ra.

Một miếng phiến cắt đứt cây đao bay vào vách núi, nhập sâu ba phần.