Các tu luyện giả núi Thủ Vọng đương nhiên đều trông thấy người vừa mới xuất hiện, tuy nhiên bọn họ vẫn không lại gần, chi ở xa xa quan sát Kỳ thật phần lớn mọi người đều chưa bao giờ gặp mặt người mặc trường bào màu xám này. Nhưng theo người này nói chuyện, trong mọi người thật ra cũng có không ít người đoán ra thân phận của người này.
 
Hạ Ngôn bởi vì tiến vào núi Thủ Vọng không lâu, biết về tin tức núi Thủ Vọng không nhiều, lắm, cho nên hắn không thể nào đoán được thân phận của người này, chỉ có thể khẽ nhíu mày nhìn người áo bào xám trước mặt
 
-À?
 
- Quên nói cho ngươi biết ta là ai, tên của ta là Thương Kiếm, Thái thượng trưởng lão núi Thủ Vọng, đồng thời cũng là đệ tử duy nhất của chủ nhân Thần Châu. Đúng vậy, chủ nhân Thần Châu chính là sư phụ ta
 
Thương Kiếm trầm giọng nói với Hạ Ngôn, ánh mắt liên tục chớp động.
 
- Thương Kiếm đại nhân.
 
Hạ Ngôn sau phút giật mình cả kinh, vội chắp tay thi lễ. Không ngờ Thương Kiếm này là đệ tử duy nhất của chủ nhân Thần Châu.
 
Người trước mặt tên là Thương Kiếm này hiển nhiên thực lực rất mạnh, chính hắn nói đi theo chủ nhân Thần Châu đã ba ngàn ức năm, vậy cũng chính là tu luyện ít nhất ba ngàn ức năm, tất nhiên thực lực mạnh đến mức mình không thể địch nổi.
 
- Ừ! Không cần đa lễ!
 
Thương Kiếm xua tay.
 
- Thương Kiếm trưởng lão! Hạ Ngôn này Thân là Chấp sự núi Thủ Vọng, lại vi phạm quy tắc núi Thủ Vọng, nhiễu loạn trật tự núi Thủ Vọng, phải bắt trừng phạt thật nặng.
 
Lúc này, Thương Ẩn tiến lên nói với giọng trầm thấp tàn nhẫn.
 
- Chưởng Khống giả nói sao! Vi phạm quy tắc núi Thủ Vọng?
 
Thương Kiếm nghiêng người, nhíu mày nhìn về phía Thương Ẩn:
 
- Sư phụ ngài đã biết chuyện ngươi không có nhẫn Linh La, mà đảm nhiệm Chưởng Khống Giả núi Thủ Vọng này, tuy nhiên ngựơi hẳn là may mắn, vì bây giờ sư phụ còn không nghĩ tới tự mình xử lý chuyện của ngươi, về phần chuyện của Hạ Ngôn thì không cần ngươi quan tâm
 
Tuy rằng Thương Kiếm còn gọi Thương Ẩn là Chưởng Khống Giả, nhưng trong giọng nói không một chút khách sáo. Điểm này bất luận kẻ nào đều có thể nghe ra được. Thương Ẩn nghe vậy, sắc mặt từ đen chuyển thành trắng. Tuy rằng rất không cam lòng nhưng lại không dám nói thêm gì nữa, Chỉ có thể ngượng ngùng đứng ở một bên, dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn cũng không khách sáo trợn mắt nhìn khiêu khích.
 
- Hạ Ngôn! Đi theo ta, sư phụ ta muốn đích thângặp ngươi, ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ.
 
Thương Kiếm quay lại thấp giọng nói với Hạ Ngôn.
 
-ồ?
 
Hạ Ngôn hơi sửng sốt, nhíu mày hỏi:
 
- Đại nhân chủ nhân Thần Châu, muốn đích thân gặp ta?
 
- Đúng vậy, sư phụ quả thật muốn gặp ngươi, đây chính là vận may lớn của ngươi. Sư phụ lão nhân gia có lẽ đã có hơn một trăm ức năm cũng không có gặp mặt người ngoài.
 
Thương Kiếm cười nói:
 
- Đi thôi, theo ta đi vào Vọng Thiên Cung Điện.
 
-Được!
 
Hạ Ngôn bừng tỉnh lại, vội gật đầu.
 
"Chủ nhân Thần Châu gặp ta? Rốt cuộc đề làm gì?" Trong lòng Hạ Ngôn cũng hơi có phần không yên, chủ nhân Thần Châu đó chính là chủ nhân của toàn bộ Thần Châu. Hạ Ngôn cũng có chút lo lắng, chủ nhân Thần Châu biết mình đến từ Tây Vực.
 
"Không cầnquan tâm nhiều như vậy, nghĩ đến chủ nhân Thần Châu muốn giết ta, cũng không cần dùng nhiều thủ đoạn như vậy." Sau lúc trầm tư ngắn ngủi, Hạ Ngôn liền tỉnh táo lại, theo phía sau Thương Kiếm bay đi về hướng ngọn núi chính ở trung ương.
 
Nhìn theo bóng Hạ Ngôn rời đi, Thương Ản nghiến ĩẫag nghiến lợi, dưới nguyên lực tràn ngập quần áo toàn thân hắn đều lay động phần phật, nắm tay hắn siết chặt.
 
"Xong rồi!"
 
"Hết thảy đều xong rồi."
 
"Tiểu hỗn đản chết tiệt, thực đáng bầm thây vạn đoạn. Hận không thể ăn thịt, uống máu của hắn!" Trong lòng Thương An không ngừng nguyền rủa Hạ Ngôn, nhưng lúc này, hắn biết lõ rằng, mình đã không còn cơ hội và năng lực trí Hạ Ngôn vào chỗ chết.
 
- Hạ Ngôn kia, không ngờ được đại nhân chủ nhân Thần Châu tự mình triệu kiến!
 
- Thật là vận khí tốt! Đại nhân chủ nhân Thần Châu nếu có thể triệu kiến ta một lần, rồi có chết cũng đáng.
 
- Ngươi đừng có nằm mộng, toàn bộ núi Thủ Vọng, tu luyện giả gặp mặt đại Nhân chủ nhân Thần Châu, không han mười người.
 
Sau khi Thương Kiếm mang theo Hạ Ngôn biến mất trong tầm mắt mọi người, các tu luyện giả mới bắt đầu bàn tán xôn xao. Rất nhiều người vẫn tò vè khó mà tin lẳng Hạ Ngôn có được thực lực mạnh như vậy, không ngờ không kém dưới Chưởng Khống Giả Thương Ẩn.
 
- Theo ta vào đi!
 
ở ngoài Vọng Thiên Cung Điện, Thương Kiếm đang Phi hành, thân mình hơi khựng lại một chút, sau đó nghiêng người thấp giọng nói với Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cũng không nói gì nhiều, đi theo phía sau Thương Kiếm, rất nhanh tiến vào Vọng Thiên Cung Điện. Băng ngang qua tiền điện, trung điện, cuối cùng hai người đi vào hậu điện.
 
Hậu điện này cũng chính là nội điện của Vọng Thiên Cung Điện, bình thường cho dù là Chưởng Khống Giả Thương Ẩn và sáu. vị Phong chủ, cũng không thể tùy tiện đi vào hậu điện cũng là nội điện này.
 
- Hạ Ngôn, đi sát theo ta!
 
Đi vào hậu điện, Hạ Ngôn lập tức liền phát hiện mình tiến vào một không gian khác, ngay sau đó nghe Thương Kiếm ở phía trước ra tiếng nói với mình.
 
"Ồ?" Hạ Ngôn tâm thần vừa động, phát hiện không gian vị trí mình đang đứng, lại là một địa phương đặc thù rất nhiều không gian chồng lên cùng một chỗ. Khó trách, Thương Kiếm bảo minh theo sát lão.
 
Khi Hạ Ngôn ổn định tâm thần lại, lập tức liền thích ứng với môi trường nơi này, đối với tu luyện giả cảnh giới Thần chủ mà nói, không gian uy hiếp cũng không lớn. Chú. ý một ít, Hạ Ngôn thực dễ dàng có thể cùng đi với Thương Kiếm.
 
Trải qua hết không gian này tới không gian khác, dường như đi rất lâu, lại dường như chỉ mới đi qua trong nháy mắt Hạ Ngôn cảm nhận được tình cảnh trước mắt biến đổi, thi đã tới địa phương khác rồi.
 
"Nơi này cũng không chịu hạn chế của pháp tắc thiên địa bên ngoài. Nơi này thời gian và không gian hoàn toàn là vi phạm quy luật vận chuyển của pháp tắc thiên địa." Trong lòng Hạ Ngôn đúng là cực kỳ khiếp sợ.
 
- Hạ Ngôn! Sư phụ lão Nhân gia ở trong tòa cung điện phía trước, theo ta vào đi thôi.
 
Thương Kiếm đừng lại, xoay người nói với Hạ Ngôn, thái độ cũng trở nên Phi thường
 
nghiêm túc
 
- Dạ! Thương Kiếm đại nhân!
 
Hạ Ngôn vội gật đầu lên tiếng trả lời, đồng thời cố điều hòa hơi thở.
 
Ngay lúc âm vang tiếng nói của Hạ Ngôn vừa dứt, cánh cửa cung điện phía trước mặt hắn, lại tự động chậm rãi mở ra. phát ra tiếng vang kẽo kẹt nặng nề. Hạ Ngôn lập tức chăm chú nhìn theo cánh cửa cung điện. Bên trong cửa là một mảng tối đen, cho dù thị lực của hắn cực tốt, cũng không thấy rõ cành vật trong đại điện.
 
- Vào đi thôi, sư phụ ngài đã biết ngươi Tới rồi!
 
Thương Kiếm nói.
 
Hạ Ngôn nhấc chân đi theo bên cạnh Thương Kiếm, hai người gần như là cùng lúc bước vào cửa. Hạ Ngôn vừa bước hai chẩn vào bên trong, đột nhiên trong đại điện sáng bừng lên, toàn bộ trong đại điện đều hiện ra rõ ràng trước mắt Hạ Ngôn. Trong đại điện này cũng không có trang trí gì nhiều, chỉ có một lão già thoạt nhìn tương đối bình thường, ngồi ngay ngắn ở phía trước.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy lão già nảy hai mắt hơi hé mở, ánh mắt như có như không nhìn Hạ Ngôn. Mà Hạ Ngôn lại cảm Nhận được một loại huyền ảo không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Lão già ở trước mặt cách đó không xa, dường như có thể nhìn thấu tâm linh của mình, dường như không gì không biết, không gì không làm được.
 
"Người này chính là chủ nhân Thần Châu?" Hạ Ngôn nghĩ trong lòng như thế
 
- Sư phụ!
 
ở thời điểm trong lòng Hạ Ngôn toát ra ý niệm này, Thương Kiếm đứng bên cạnh hắn, đã thi lễ ra tiếng nói. Nội dung câu nói của Thương Kiếm, vừa lúc chứng thật lão già cách đó không xa chính là chủ nhân Thần Châu khiến vô số người nhìn lên kính ngưỡng.
 
-Ừ!
 
Lão già khẽ gật đầu.
 
Sau khi chủ nhân Thần Châu gật đầu đáp lời, Thương Kiếm lặng lẽ đứng qua một bên, cũng không nói gì thêm.
 
- Ra mắt đại nhân chủ nhân Thần Châu.
 
Hạ Ngôn cúi thấp đầu. khơn minh thi lễ. Giờ này khắc này, Hạ Ngôn thật sự có chút khần trương không thể diễn tả được. Hơn nữa, ánh mắt chủ nhân Thần Châu nhìn về phía hắn cũng không sắc bén lợi hại, nhưng Hạ Ngôn cũng không dám đối mắt cùng lão. Chủ nhân Thần Châu làm cho Hạ Ngôn có cảm giác thật giống như một cái hổ sâu không thấy đáy.
 
-Ừ!
 
Chủ nhân Thần châu, lại khẽ "ừ" một tiếng.
 
Trong đại điện lại rơi vào cảnh tĩnh lặng, Hạ Ngôn khẽ cau mày trong lòng có chút lo lắng: "Chủ nhân Thần Châu gọi ta đến, rốt cuộc đề làm gì? Xem ra, không giống như sắp trừng phạt ta, nhưng vì sao nãy giờ không nói gì?"
 
"Thật là không khí nặng nề!" Hạ Ngôn rất muốn hoạt động vận động thân thể của mình.
 
- Tên của ngươi là Hạ Ngôn?
 
Đại khái qua thời gian cạn chén trà nhỏ, rốt cục chủ nhân Thần Châu mới lên tiếng nói chuyện với Hạ Ngôn. Nghe hỏi như thế, trong lòng Hạ Ngôn cũng không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
 
- Đúng vậy!
 
Hạ Ngôn vội vàng đáp.
 
-Ngươi từTây Vực đếnđây à?
 
Chủ nhân Thần châu lại hỏi tiếp.
 
- A?
 
Hạ Ngôn giật mình cả kinh, chủ nhân Thần Châu này quả nhiên biết hết thảy, ngay cả chuyện mình từ Tây Vực tới đây đều biết. Có lẽ ngay từ đầu, chủ Nhân Thần Châu đã biết mình từ Tây Vực đi vào Thần Châu, là thông qua thông đạo Phong Sảo nối liền Thần Châu và Tây Vực.
 
- Không dám lừa gạt đại nhân, ta quả thật là từ Tây Vực đến đây.
 
Hạ Ngôn không thể không thừa nhận, chủ nhân Thần Châu, nếu hỏi hắn như vậy, khẳng định đã biết hết thảy chuyện này, cho nên có phủ nhận cũng vô ích.
 
- Là Cung Minh bảo ngươi tới đây à?
 
Chủ nhân Thần Châu gật gật đầu, dừng một chút, lại hỏi.
 
- Không hoàn toàn như vậy! Cung Minh đại nhân có nói cho ta biết một số chuyện ở Thần Châu, chủ yếu vẫn là ta tự minh muốn đến xem sao!
 
Hạ Ngôn vừa nhíu mày, lập tức lại giản ra nói.
 
- Cung Minh vốn là người hầu của ta!
 
Chủ nhân Thần Châu bình thần nói tiếp:
 
- Sau lại hắn phạm phải sai lầm, bị ta đuổi ra khỏi Thần Châu tới Tứ vực. ở mấy trăm ức năm trước, Tứ vực đều là một vùng hoang vu, không có sinh linh gì. Hạ Ngôn! Ngươi có biết Cung Minh phạm phải sai lầm gì không?
 
Chủ nhân Thần Châu nhìn Hạ Ngôn hỏi.
 
- Chưởng Khống Giả Thâm Uyên Vô Tận có nói với ta, bởi vì thời điểm Cong Minh đại nhân trông coi bốn đại Thần thú không cẩn thận bị Thần thú chạy thoát, cho nên đại nhân phẫn nộ đuổi bọn họ ra khỏi Thần Châu.
 
Hạ Ngôn nói thẳng ra
 
Chủ nhân Thần Châu nếu biết minh từ Tây Vực đến đây, như vậy chỉ sợ cũng biết chuyện mình gặp mặt Chưởng Khống Giả Thâm Uyên Vô Tận.
 
- Ha ha! Chưởng Khống Giả Thâm Uyên Vô Tận chì biết một mà không biết hai Bốn người Cung Minh không phải bất cầnđể cho bốn con Thần thú kia chạy thoát, mà là cố ý để cho chúng chạy thoát
 
Chủ nhân Thần châu cười cười lắc đầu nói.
 
- Cái gì? Cố ý để cho chạy ư?
 
Hạ Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân Thần Châu.
 
- Đúng vậy! Năm tháng ở gần nhau lâu dài, làm cho bốn người bọn họ cùng với bốn con Thần thú này sinh ra tình hữu nghị thâm sâu. Cho nên bốn người Cung Minh sau khi tự minh định ra hiệp nghị với bốn con Thần thú, liền để cho bốn con Thần thú chạy thoát Nội dung của hiệp nghị này chính là, bốn con Thần thú thoát khỏi nhà giam, sau này vĩnh viễn không được quay về Thần Châu.
 
Thanh âm của chủ nhân Thần Châu đột nhiên trở nên trầm thấp xuống rất nhiều.