Đại danh Từ Hoảng ở trong thành Ngọc Thủy, sợ rằng đa phần người tu luyện đều từng nghe nói qua.
 
Nguyên bản Từ Hoảng là một gã đầu lĩnh cường đạo ngoài thành, sau nhờ cơ duyên xảo hợp được một gã cường giả vân du chỉ điểm, lúc này mới bỏ ác theo thiện, đầu nhập vào thành làm tân khách Tịch gia.
 
Khi đó hắn vừa đến Tịch gia, bởi vì liên quan đến xuất thân mà vẫn bị xa lánh. Sau hắn dưới cơn giận dữ đánh trên dưới toàn bộ tân khách Tịch gia một lượt, không ngờ không có một ai qua được mười chiêu dưới ngân thương của hắn, lúc này mới danh tiếng đại chấn.
 
Từ sau đó, Tịch gia liền xưng Từ Hoảng là đệ nhất tân khách, mà những người tu luyện thành Ngọc Thủy cũng dần dần biết đến đại danh Từ Hoảng.
 
Mọi người xung quanh thấy Hạ Ngôn lại tiếp thu Từ Hoảng khiêu chiến, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, không khỏi lo lắng thay hắn. Dù là Hạ Ngôn có thể đánh bại Tịch gia Tịch Thu Thủy, cũng khó thể là đối thủ của Từ Hoảng.
 
Dù sao Từ Hoảng đã sớm đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, mà Hạ Ngôn chỉ là con cháu Hạ gia mới mười lăm tuổi, làm sao là đối thủ của Từ Hoảng được?
 
Trường thương trong tay Từ Hoảng vung lên giữa không trung, khí tức trầm xuống!
 
- Hạ Ngôn! Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
 
Từ Hoảng chợt quát một tiếng.
 
Theo hắn thấy, Hạ Ngôn dù có lợi hại thế nào đi nữa cũng chỉ mới mười lăm tuổi, tất nhiên không phải đối thủ của hắn. Cho nên, trước trận đấu làm ra vẻ ngoài cho tốt, cũng sẽ không thể hiện hắn lấy lớn khi dễ nhỏ.
 
Trường kiếm trong tay Hạ Ngôn vung ngang "vụt" một tiếng:
 
- Ngươi có thể bắt đầu rồi.
 
Hạ Ngôn nói tuy rất nhẹ nhàng, chẳng qua trong lòng lại hết sức cẩn thận. "Từ Hoảng này không phải Tịch Thu Thủy có thể so sánh, thực lực Từ Hoảng chỉ sợ cách Linh sư không xa. Giao chiến với Từ Hoảng, ta phải cẩn thận. "
 
Cũng chính vì Từ Hoảng mạnh mẽ, Hạ Ngôn càng hưng phấn không tự chủ được. Giao thủ với cường giả, khiến đáy lòng Hạ Ngôn sinh ra một loại chờ mong mãnh liệt.
 
- Hạ Ngôn! Huynh ngàn vạn lần đừng dùng kiếm kỹ đối địch, phải dùng "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng"!
 
Hạ Tử Hân ở bên cạnh lo lắng nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Tử Hân nghĩ nếu như Hạ Ngôn sử dụng kiếm kỹ, dù là kiếm kỹ của Hạ Ngôn có tinh thông thế nào đi nữa thì rốt cuộc vẫn là võ kỹ bất nhập lưu, khẳng định không phải đối thủ của Từ Hoảng. Còn nếu Hạ Ngôn sử dụng "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", nói không chừng còn có thể dây dưa với Từ Hoảng một hồi.
 
Đến lúc đó, có lẽ đám Tộc trưởng hoặc Đại trưởng lão đã đến, bắt lấy Từ Hoảng liền không thành vấn đề.
 
Hạ Ngôn nghe được tiếng kêu của Hạ Tử Hân, cũng không trả lời. Chẳng qua trường kiếm trong tay hắn nâng lên thẳng tắp, lập tức tiếng kiếm ngân "ong ong" không ngừng vang lên.
 
Hạ Tử Hân làm sao biết uy lực Linh La kiếm? Nên biết rằng, Linh La kiếm hiện tại căn bản không thua bí tịch Nhân cấp.
 
Hạ Tử Hân thấy Hạ Ngôn không có ý thu kiếm dùng chưởng, hận không thể bước lên đá hắn một cước. Trong lòng tức giận mắng liên tục: "Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc, cứ làm theo cảm tính!"
 
- Hừ! Đồ cuồng vọng!
 
Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng, bước chân liên tục chuyển động, vọt về phía Hạ Ngôn.
 
Ngân thương trong tay hắn như hóa thành một con Ngân Long, mang theo tiếng không khí bùng nổ mãnh liệt xông về phía Hạ Ngôn. Khoảnh khắc hoán đổi vị trí ngắn ngủi, thương ảnh hình thành từ ngân thương trong tay Từ Hoảng giống như bao phủ cả bầu trời.
 
Người tu luyện ở xung quanh quan sát Từ Hoảng xuất ra võ kỹ ngân thương, toàn bộ đều ngừng thở mở to mắt, thương thuật này thật quá mạnh!
 
"Tiểu tử! Ngươi có thể ngăn cản được kiếm pháp của thiếu gia Tịch Thu Thủy, nhìn ngươi làm sao ngăn cản được thương thuật của ta. Một thức này, tổng cộng ta đâm ra mười tám thương, mỗi thương đều là thật mà không phải hư ảnh. Hơn nữa mỗi thương đều không có dấu hiệu rõ rệt, muốn ngăn cản mười tám mũi thương ta thuấn phát? Hừ, sợ rằng không có một ai dưới Linh sư!"
 
Trong lòng Từ Hoảng thầm nghĩ.
 
Hạ Ngôn thấy Từ Hoảng vừa đâm thương tới, nhưng mũi thương che trời ngập đất liền hiện ra trước mặt. Thương còn chưa tới, một cổ sóng khí bàng bạc liền cuồn cuộn kéo tới, ép đến nỗi hít thở khó khăn.
 
"Võ kỹ Từ Hoảng xác thật rất cao, võ kỹ hắn sử dụng sợ rằng trong bí tịch Nhân cấp cũng là thượng thừa. Ta muốn chống lại công kích chính diện của hắn sẽ rất khó. Chẳng qua thân pháp của ta, hắn không cách nào với tới. "
 
Ánh mắt Hạ Ngôn vừa ngưng, trong lòng thoáng suy tư, dưới chân liền làm ra mấy động tác liên tiếp.
 
Thế thương của Từ Hoảng như chẻ tre, khí thế như cầu vồng, quả thật như đoạt uy lực thiên địa. Ở dưới trường thương kia, chống đỡ thật khó khăn.
 
- Một thương này, sợ rằng đã có uy lực võ kỹ chín mươi độ. Dưới Linh sư, khó ai có thể ngăn trở! Dù đối diện là một tấm thép, cũng phải bị đâm ra mấy chục lỗ thủng.
 
Một gã tu luyện lẩm bẩm than thở.
 
- Nguy rồi!
 
Hạ Tử Hân tâm thần hoảng loạn, dưới chân gần như không đứng vững. Cố gắng ổn định tâm thần, nhưng hơi thở mất trật tự, lo lắng nhìn bốn phía, không biết lúc nào Tộc trưởng cùng các Trưởng lão mới chạy tới.
 
Ngay khi mọi người đều cho rằng một thương này qua đi thì Hạ Ngôn hẳn phải chết, đột nhiên một màn quỷ dị xuất hiện. Vốn thoạt nhìn Hạ Ngôn dưới màn thương kia đã lọt vào nguy cơ tràn ngập, lại thần kỳ thoát ly màn thương ảnh bao phủ.
 
Võ kỹ Từ Hoảng có mạnh hơn đi nữa, nhưng không cách nào đánh trúng mục tiêu, như vậy có mạnh cũng vô dụng.
 
Hạ Ngôn thoát ly màn thương ảnh, trường kiếm trong tay đâm mạnh ra, một trận xé gió "tê tê" bỗng tuôn trào.
 
- Từ Hoảng! Thử một kiếm của ta!
 
Dưới chân Hạ Ngôn đạp mạnh, "ầm" một tiếng, thân thể phóng lên trên không. Trường kiếm trong tay giữa không trung giống như một con linh xà màu trắng đâm về phía Từ Hoảng. Động tác Hạ Ngôn liền mạch lưu loát, hơn nữa nhanh đến nỗi làm người ta không kịp nhìn, căn bản ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
 
Trong lúc mọi người còn không rõ làm sao Hạ Ngôn tránh qua được trường thương của Từ Hoảng, thì công kích của Hạ Ngôn đã tới trước mặt của Từ Hoảng rồi. Từ Hoảng bởi vì động tác né tránh của Hạ Ngôn mà khiếp sợ, trong lòng còn chưa ổn định lại, đã thấy một màn kiếm ảnh sắc bén ùn ùn kéo tới giết về phía mình. Lập tức trường thương trong tay kéo lên, đầu thương vung mạnh, muốn lấy ưu thế độ dài của ngân thương cản trở công kích kiếm kỹ của Hạ Ngôn ở bên ngoài.
 
Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, mũi kiếm bất ngờ ra chiêu chỉ lên trên ngân thương một cái. Một tiếng "đinh" giòn tan vang lên, Từ Hoảng chỉ cảm thấy trên ngân thương trên đến một cổ lực lượng làm hắn suýt không cầm vững được trường thương. Thân thương trầm xuống, thân trên của hắn đã bày ra một loạt kẽ hở, chỉ cần Hạ Ngôn thuận thế xông lên, hắn nhất định bị đâm trúng.
 
Kiếm phong Hạ Ngôn tùy ý đảo qua, sau đó nhanh chóng lui thân ra sau mười thước. Từ Hoảng chỉ cảm thấy trên cổ đảo qua một trận mát lạnh, kiếm ảnh chớp động, Hạ Ngôn đã lui ra phía sau cách hắn mười thước.
 
Ánh mắt Từ Hoảng nhìn Hạ Ngôn, không khỏi lộ ra một tia mê hoặc.
 
"Vừa rồi rõ ràng Hạ Ngôn đã có cơ hội giết chết mình, vì sao lại hạ thủ lưu tình chứ? Lẽ nào muốn nhục nhã ta mấy lần nữa sao?"
 
"Kiếm kỹ Hạ Ngôn này quỷ dị như vậy, chỉ sợ cùng loại bí tịch Nhân cấp cũng không cách nào so bì. Thân pháp của hắn, rốt cuộc làm sao đạt đến loại trình độ này?"
 
Trong đầu óc Từ Hoảng hiện lên một đống nghi vấn, biểu tình trên mặt có chút chết lặng, trường thương nghiêng nghiêng trong tay, không còn khí thế vừa rồi.
 
- Vừa. vừa nãy xảy ra chuyện gì?
 
Trong đám người sợ rằng không ai thấy rõ chuyện đã xảy ra trong nháy mắt Hạ Ngôn giao kích với Từ Hoảng. Từ khi Hạ Ngôn né tránh trường thương công kích đến khi nhảy lên nhắm trường kiếm về phía Từ Hoảng, lại đến khi Hạ Ngôn lui về sau, tất cả đều hoàn thành chỉ trong thời gian chớp mắt. Mọi người thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
 
Dù ngay cả những người tu luyện kia, cũng không rõ các loại biến hóa trong chớp mắt vừa rồi. Lúc này chỉ thấy Từ Hoảng hơi ngây người, hình như là đang nghĩ lại điều gì đó, lại giống như bị trấn trụ.
 
- Phân ra thắng bại rồi hả?
 
Trong đám người có kẻ thấp giọng hỏi.
 
Mà người bị hắn hỏi, lại khẽ lắc đầu, cau mày lại. Mọi người đều muốn biết rốt cuộc là ai thắng ai thua.
 
Hạ Ngôn khẽ mỉm cười nói:
 
- Ta cùng với đệ nhất tân khách Tịch gia giao chiến, chẳng phân biệt được thắng bại. Vị Từ Hoảng tiên sinh này, quả nhiên danh bất hư truyền.
 
Nói xong, ánh mắt Hạ Ngôn nhìn Từ Hoảng.
 
Lúc này Từ Hoảng mới biết được dụng ý của Hạ Ngôn, là Hạ Ngôn cho hắn lưu lại mặt mũi. Vừa rồi rõ ràng là hắn thất bại, Hạ Ngôn cũng không nói toạc. Liếc mắt cảm kích nhìn Hạ Ngôn, Từ Hoảng thu hồi ngân thương cầm trong tay, nói:
 
- Người Hạ gia, lợi hại!
 
Năm chữ vô cùng đơn giản, làm mọi người ở đây lập tức trợn mắt há mồm!