Dịch: Phan Ngọc

Biên: Mựp

Trên Diễn Võ Trường của Thần gia , mấy trăm đệ tử tuổi trẻ Thần gia đang tụ tập ở đó, sắc mặt Thần Võ tái nhợt đứng ở một bên, khiến người chú mục còn có hai đạo thân ảnh xinh đẹp vô cùng.

-Đó chính là Thần Nguyệt, nghe nói từ Lạc Hà Môn trở về, đã đột phá cảnh giới Võ Đồ rồi.

-Thần Nguyệt tỷ càng ngày càng xinh đẹp.

-Nghe nói lần này Thần Nguyệt tỷ cùng sư huynh đệ trong tông môn trở về.

-Ai, Lạc Hề tỷ đây là muốn vì Thần Thiên báo thù.

Đám người vây xem nghị luận sôi nổi, chỉ thấy phía trên lôi đài Diễn Võ Trường, một nữ tử mặc áo xanh váy dài lẳng lặng đứng sừng sững, màu da như ngọc cực kỳ mỹ lệ, nhất cử nhất động đều động lòng người, đặc biệt là dáng người đầy đặn mượt mà câu tâm động phách kia.

Mà chân chính làm mọi người chú ý lại là thiếu nữ mặc váy dài màu lam còn lại, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người ta kinh ngạc cảm thán về vẻ đẹp của nàng, mị hoặc của nàng.

Da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo không có chút tì vết, nữ tử váy lam đứng ở nơi đó tựa như một bông hoa nở rộ u lam tản ra hương thơm mê người.

Mỗi động tác của nàng đều làm đệ tử Thần gia xung quanh xao động.

Nữ tử váy lam chính là nghĩa nữ mà Thần Phàm thu nhận lúc còn trẻ, bởi vì năm đó gió tuyết bao phủ khắp thành, bão tuyết hoành hành, cho nên đặt tên là Tuyết Lạc Hề.

Tuyết Lạc Hề đã từng giống Thần Thiên khiến người kinh ngạc, nhưng Tuyết Lạc Hề lại cùng Thần Thiên bất đồng, thiên phú của nàng vẫn như cũ, nổi tiếng cả Thục Nam.

Mà nữ tử mặc váy xanh kia chính là Thần Nguyệt - nữ nhi của đại bá Thần Thiên.

-Thần Nguyệt, ngươi muốn ngăn trở ta sao?

Âm thanh thanh nhã khuynh tâm mọi người, nhưng mà giọng nói của Tuyết Lạc Hề lại mang theo hàn ý âm trầm lạnh lẽo

Khi nhận được tin Thần Thiên qua đời thì trong tâm nàn như bị kiếm đâm nhiều nhát vậy, hôm nay gặp Thần Võ, Tuyết Lạc Hề sao có thể bỏ qua cơ hội biết chân tướng thật sự chứ.

Thần Võ tuy rằng biết Thần Thiên trở về, nhưng lại không có mở miệng, bị đánh đến mức suýt nữa bỏ mạng, may mắn tỷ tỷ Thần Nguyệt của hắn đuổi tới đúng lúc.

Hai nàng giao phong trong chốc lát, mới có một màn trên đây.

Tuy nói Tuyết Lạc Hề thiên phú xuất chúng, mười sáu tuổi đã là Cảnh giới Võ Đồ nhưng mà nàng chung quy không phải huyết mạch chân chính của Thần gia, tuy rằng ở Thần gia rất được tôn trọng, nhưng cũng không được coi trọng quá nhiều.

Ngược lại, Thần Nguyệt chính là nữ nhi Đại hộ pháp Thần Bá Thiên của gia tộc, có địa vị cao siêu trong gia tộc, nếu xét về tầm quan trọng thì không hề nghi ngờ là Thần Nguyệt sẽ được xem trọng hơn.

Hai nàng giao thủ, tất nhiên sẽ khiến người chú ý, thậm chí đã có không ít thân ảnh hộ pháp cùng trưởng lão xuất hiện ở nơi xa, nhưng mà cũng không có lập tức ngăn cản.

- Tuyết Lạc Hề, tuy rằng ngươi không phải dòng chính Thần gia chúng ta, nhưng dù thế nào cũng là dưỡng nữ của nhị thúc, ngươi xuống tay thật đúng là tàn nhẫn độc ác.

Thần Nguyệt nhíu chặt mày ngài.

Ở trong lòng Thần Nguyệt thì Tuyết Lạc Hề bất quá là một nha đầu không cha không mẹ được nhặt về thôi, như thế nào có thể cùng thiên chi kiều nữ như mình so sánh, hơn nữa bởi vì tu vi sai biệt, từ nhỏ đến lớn, Thần Nguyệt đối với Tuyết Lạc Hề đều rất khó chịu.

-Ác sao? Thời điểm Thần Võ hạ sát thủ với tiểu Thiên thì có từng bận tâm nửa điểm tình cảm đồng tộc, niệm tình huynh đệ hay không.

Trong mắt Tuyết Lạc Hề lại là sát ý lạnh lùng.

- Tuyết Lạc Hề, tiểu tiện nhân ngươi nói bậy gì đó, ngươi muốn ra tay với ta cũng không cần tìm loại lí do vớ vẩn như thế này!

Trước đó Thần Võ chịu một chưởng, giờ phút này trong cơ thể tràn ngập hàn ý, nội tâm lại rất khủng hoàng, tiểu tiện nhân này làm sao biết được chuyện hắn đã làm chứ?

- Hiện tại nếu ngươi xin lỗi Thần Võ, ta còn có thể niệm tình không so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi ở đây dây dưa không rõ, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.

Thần Nguyệt năm nay mười sáu tuổi cũng là cảnh giới Võ Đồ, tính cả toàn bộ thành Thục nam thì cũng là thiên tài nhất đẳng, nàng nói ra những lời này cũng không kỳ quái, nhưng nàng đã quên, phần kiêu ngạo này ở trước mặt Tuyết Lạc Hề hoàn toàn vô dụng.

Bởi vì Tuyết Lạc Hề đồng dạng cũng là cảnh giới Võ Đồ!

- Không cùng ta so đo? Ha hả, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi có thể bảo vệ tên kia sao?

Bóng hình Tuyết Lạc Hề xinh đẹp nhoáng lên tấn công về hướng Thần Võ.

- Nguyệt Ngân Vũ Bộ, đó là võ kỹ thân pháp địa cấp của Thần gia, không nghĩ tới Tuyết Lạc Hề thế mà tu luyện thành công.

Nhìn thấy dáng người tuyệt diệu của Tuyết Lạc Hề nổi lên ánh sáng nguyệt ngân, đệ tử Thần gia tức khắc kinh hô, võ kỹ thân pháp không phải chỉ cần có thiên phú là có thể tu luyện được.

-Hừ, đây là ngươi tự tìm.

Thần Nguyệt cũng hừ lạnh một tiếng, thân ảnh cũng mang theo ánh sáng nguyệt ngân.

Hai người tựa như hai con bướm bay múa ở trên Diễn Võ Trường lưu lại từng tia sáng huyền diệu, toàn bộ Diễn Võ Trường được huyễn quang không ngừng bao phủ.

-Thần Nguyệt, một chưởng này là thay Thần Thiên trả cho ngươi!

Nhất Vũ Nguyệt Bộ, mọi người chỉ nhìn thấy một đạo nguyệt ngân loang loáng, giây tiếp theo bóng hình xinh đẹp của Tuyết Lạc Hề đã phát ra một chưởng lôi đình.

-Hàn Băng Chưởng!

-Hàn Băng Chưởng, nha đầu này là muốn giết Thần Nguyệt, không tốt!

Bỗng nhiên đạo thân ảnh lấy khí thế sét đánh lao về phía võ đài chặn lại Hàn Băng Chưởng.

Người tới khoảng bốn mươi tuổi, thân hình đĩnh bạt.

-Thất hộ pháp ra tay rồi!

-Nha đầu, hơi quáng đáng rồi đó. Ngươi không biết Thần Thiên đã đã trở lại sao?

-Cái gì?

Tuyết Lạc Hề nghe vậy, mày đẹp khẽ nhúc nhích, Thần Thiên đã trở lại? Nhưng mà không có người nói cho nàng.

-Lạc Hề tỷ, ta ở đây.

Thần Thiên vừa mới đuổi tới, vội vàng đứng dậy.

- Tiểu thiên.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Tuyết Lạc Hề trong lúc nhất thời quên mất tất cả, thân ảnh mang theo nguyệt quang chớp động, ngân quang gợn sóng lưu lại một đạo bóng hình xinh đẹp màu lam, giây tiếp theo đã đem Thần Thiên ôm vào trong lòng.

Một trận hương thơm thấm vào ruột gan ập vào mặt, Thần Thiên cảm nhận được một trận mềm mại, tức khắc hồng tới tận mang tai.

- Đây chính là tỷ tỷ của mình a!

Thần Thiên nói thầm một câu, lúc này mới đuổi đi tạp niệm, chậm rãi ngẩng đầu. Ngũ quanTuyết Lạc Hề hoàn mỹ không tì vết, da thịt như ngọc, hợp lại càng xinh đẹp không gì sánh được.

-Tiểu tử ngốc, ngươi ngơ ngác cái gì đó.

Tảng đá lớn trong lòng Tuyết Lạc Hề tựa hồ như đã rơi xuống, trên khuôn mặt lạnh lẽo kia lại là nụ cười khuynh quốc khuynh thành, dẫn tới đệ tử Thần gia chung quanh đều không khỏi kinh ngạc cảm thán.

-Lạc Hề tỷ, tỷ lại xinh đẹp thêm rồi.

-Hừ, tiểu tử đệ từ khi nào miệng lưỡi trở nên trơn tru như vậy.

Tuyết Lạc Hề lớn hơn Thần Thiên một tuổi, lại luôn thích niết mặt hắn, nhưng Thần Thiên cũng chỉ có ngây ngô nở nụ cười mà thôi.

- Phế vật, ngươi quả nhiên không chết.

Ánh mắt Thần Võ oán hận nhìn lại đây, hắn ta như thế nào cũng không rõ Thần Thiên vì sao sẽ còn sống chứ.

Thần Thiên lực chú ý đều ở trên người Tuyết Lạc Hề, cho nên quên mất tên khốn kia.

-Ta không chết, ngươi thực thất vọng à.

-Thất vọng? Có cái gì phải thất vọng, ngươi dù cho còn sống cũng chỉ là phế vật, vẫn như cũ không thay đổi được cái gì. Có bản lĩnh thì ganh đua cao thấp ở tộc chiến đi.

-Ha hả, đệ đệ, ngươi khi dễ thiếu chủ như vậy nhưng không tốt đâu, hắn ngay cả Võ Hồn cũng không có, tham gia tộc chiến chẳng phải là làm gia tộc khác chê cười sao.

Thần Nguyệt mỉm cười đầy xinh đẹp, cũng là bế nguyệt tu hoa, nhưng tâm địa lại giống như rắn rết.

- Ha hả, đúng vậy, phế vật này trở về cũng là mất mặt xấu hổ.

Người xung quanh cũng ồn ào theo Thần Nguyệt, sắc mặt Thần Thiên cũng càng thêm âm trầm.

-Câm miệng hết cho ta!

Tuyết Lạc Hề trên người tản mát ra hàn ý kinh người, vô hình tạo một cổ khí tràng uy hiếp bao quanh thiếu niên.

Thần Thiên nhìn chăm chú thân ảnh xinh đẹp kia, trong lòng cảm thấy ấm áp toàn thân, hắn nhìn về phía Thần Nguyệt cùng Thần Võ:

-Tộc chiến ta sẽ tham gia, không cần các ngươi phải nhọc lòng.

-Lạc Hề tỷ, chúng ta đi.

Thần Thiên hạ quyết tâm, muốn ở trên tộc chiến đánh bại hết những người này, hắn muốn cho tất cả người Thần gia nhìn xem, Thần Thiên hắn không còn là phế vật!