Dịch: PHAN NGỌC

Biên: Mựp

–Viêm Ngục!

Lúc này Thần Nguyệt phóng xuất ra toàn bộ khí thế của Võ Đồ, Võ Hồn sau lưng cũng là cuồn cuộn lửa đỏ.

–Là Võ Kỹ Địa Cấp, không nghĩ đến Thần Nguyệt thế nhưng lại tu luyện Võ Kỹ Địa Cấp.

–Không hổ là Thiên Tài Lạc Hà Môn ta, thế mà lại tu luyện thành công Viêm Ngục.

Một tên đệ tử Võ Đồ tầng chín của Lạc Hà Môn lên tiếng khen ngợi.

–Nhất Vũ Nguyệt Bộ.

Tuyết Lạc Hề nghĩ trợ giúp Thần Thiên, nhưng nàng lại phải đối mặt với thế công của Võ Đồ tầng tám, không thể phân thần.

–Lạc Hề tỷ không cần phải để ý đến ta, hôm nay, ta liền muốn tất cả bọn họ cùng mọi người đều phải biết rõ, Thần Thiên ta không phải phế vật!

Thần Thiên quát lên một tiếng, khí tức Võ Sĩ tầng tám đỉnh phong bộc phát ra, ẩn ẩn còn có khí thế đột phá.

–Võ Hồn, mở!

Dười sự chú mục của tất cả mọi người, Hắc Ám Võ Hồn sau lưng Thần Thiên hiện ra, chậm rãi hình thành chuôi kiếm màu đen, nhìn thấy Thần Thiên khởi động Võ Hồn lại có uy thế như thế, sắc mặt tất cả mọi người đều hoảng hốt.

–Võ Hồn, Thần Thiên thế mà lại có Võ Hồn, hắn ta thực sự là người dùng Kiếm Võ Hồn.

Những đệ tử gia tộc kia càng thêm chấn kinh, trước đó khi Thần Thiên dùng kiếm bọn họ đã thấy kì quái, nhưng nghĩ tới phế thể của Thần Thiên, căn bản không có khả năng xuất hiện Võ Hồn hoặc là Linh Hải.

Nhưng cùng Thần Nguyệt so sánh thì ở trong mắt tất cả mọi người Thần Thiên không hề đáng nhắc tới.

Thần Thiên phóng xuất ra Võ Hồn, cả người phảng phất như cùng trời đất hòa làm một thể, hắn lay động Kiếm Tân Thủ trong tay, lẳng lặng đứng tại chỗ, tay mượn thế tay, kiếm mượn thế kiếm, mà Võ Hồn thì là muốn mượn nhờ thế của Thiên Địa.

Lúc này Viêm Ngục của Thần Nguyệt đã thành, âm lãnh cười to:

–Phế vật, ngươi thật khiến cho ta giật mình nha, bất quá hôm nay có làm gì thì cũng sẽ là ngày chết của ngươi . . .

–Viêm Ngục, đi!

Liệt diễm cuồn cuộn, khóa chặt Thần Thiên, ‘Viêm Ngục’- tên như ý nghĩa, cho đến khi hỏa diễm cuối cùng hóa thành tro tàn mới có thể dừng lại.

Hỏa diễm kih khủng bốc lên mà bay qua, lúc này Thần Thiên đột nhiên mở mắt, một tầng tinh quang kia như muốn phá vỡ cả tầng trời, kiếm của Thần Thiên nơi tay, quanh thân hiện ra một cỗ khí tức cuồng ngạo, giờ khắc này hắn chính là Thiên Địa, hắn chính là kiếm:

–Các ngươi thật sự cho rằng, hôm nay là võ đài của các ngươi sao

–Sai rồi, đây là võ đài của Thần Thiên ta!

–Kiếm Thập Tam Thức!

–Kiếm Khởi Phá Thiên Hoang!

Một kiếm mang theo sự hoang tàn, kiếm khí tràn ngập bá đạo kia phảng phất muốn xé rách tất cả, mà uy lực đúng là trực tiếp vượt qua Viêm Ngục, kiếm khí xé rách Hỏa Diễm kia ngay trên không trung.

–Hỏng bét, Thần Nguyệt gặp nguy hiểm . . .

Lúc này đám người mới ý thức được thì đã chậm, tốc độ bọn họ cho dù nhanh hơn cũng không nhanh bằng một đường kiếm trên Diễn Võ Trường.

–Phanh!

Thời điểm tử vong chỉ còn cách Thần Nguyệt một bước thì, một đạo thân thể thẳng tắp chắn trước người Thần Nguyệt:

–Nàng là đệ tử thân truyền của môn chủ Lạc Hà Môn, là người mà phế vật như ngươi có thể động sao?"

–Người của Lạc Hà Môn ra tay rồi.

Nhìn thấy Thần Nguyệt bình yên vô sự, tất cả mọi người đều thở dài một hơi, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thần Thiên đều lộ ra sự rung động sâu sắc.

Võ Sĩ tầng tám, vậy mà có thể ra chiêu đủ để rung chuyển kiếm kỹ võ kỹ Địa cấp, một kiếm vừa rồi kia nếu như không phải được Võ Đồ tầng chín đỉnh phong đỡ thay thì lúc này Thần Nguyệt sợ là đã hương tiêu ngọc vẫn.

–Hay cho một cái Lạc Hà Môn, hôm nay chính là chuyện nội bộ Thần gia ta, Lạc Hà Môn các ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao!

Thần Phàm không cùng Thần Bá Thiên triền đấu, mà là bứt ra đi tới bên người Thần Thiên, Thần Bá Thiên cũng sợ Thần Nguyệt xảy ra chuyện, trước tiên đến bên cạnh Thần Nguyệt.

–Nhúng tay vào thì như thế nào? Thần Nguyệt chính là đệ tử thân truyền của môn chủ Lạc Hà Môn ta, là thiên tài ngàn năm mới gặp Song Võ Hồn, trước khi đi tông môn đã có lệnh, ai dám ra tay với Thần Nguyệt, thì người đó chính là địch nhân của Lạc Hà Môn ta!

Người thanh niên kia đứng sừng sững, trong lời nói lộ ra kiêu ngạo và sát khí.

Nghe như vậy, người Thần gia hít sâu một hơi, thiên phú Song Võ Hồn bậc này của Thần Nguyệt tự nhiên sẽ được Lạc Hà Môn chú ý, mà lại còn được môn chủ thu làm đệ tử thân truyền nữa, so với Thần Thiên lên tốt hơn gấp ngàn gấp vạn lần, hơn nữa người thanh niên này nói chuyện chính đại biểu cho lập trường của Lạc Hà Môn.

Bọn họ đây là muốn nâng đỡ Thần Bá Thiên a.

Ánh mắt Thần Phàm ngưng trọng, sau đó nhìn về phía toàn bộ các Trưởng lão Thần gia:

–Lạc Hà Môn nhúng tay sự tình nội bộ Thần gia ta, chẳng lẽ các người cũng đã ngầm cho phép sao?

Ánh mắt đảo qua mọi chỗ, tất cả Tộc Lão đều không dám cùng Thần Phàm đối mặt, Thần Bá Thiên cũng đã lên kế hoạch tốt tất cả, Thập Đại trưởng lão ngoại trừ Nhị trưởng lão không có tỏ thái độ ra bên ngoài, các Trưởng Lão khác đều ủng hộ, về phần Hộ Pháp ngoại trừ Thần lão tứ cùng lão Bát đang ở Hoàng thành, thì không có ai phản đối cả, mọi chuyện nước chảy thành sông.

–Đều câm rồi sao?

Thần Phàm quát to một tiếng, toàn bộ trên dưới Thần gia đều rung động trong một khắc này.

–Thần Phàm, đến lúc này, ngươi còn muốn làm gì nữa, từ khi ngươi trở thành tộc trưởng đến nay, có từng tự hỏi rằng ngươi có từng cống hiến cho gia tộc chưa, hiện tại chúng ta bất quá chính là vì tương lai gia tộc mà suy nghĩ, Bá Thiên càng có thể đảm nhiệm chức vị tộc trưởng gia tộc này hơn ngươi!

Cả Thần gia yên tĩnh, chỉ có Đại Trưởng Lão mặt mày hớn hở nói ra.

Một cỗ vẻ bi thương từ trên người Thần Phàm bộc lộ ra, ông nhìn về phía hai đứa bé của mình, lại lộ ra nụ cười:

–Thiên Nhi, Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi, thiên hạ to lớn, chỉ một cái Thần gia mà thôi.

–Vâng , phụ thân.

Thân ảnh tuyệt mỹ cùng thiếu niên cao ngạo kia theo sau lưng Thần Phàm muốn rời đi, Thần lão tứ nhìn về phía hài tử của mình:

–Thần Nam, đi theo ta!

–Hảo huynh đệ!

Không có lời nói dư thừa, lúc này quyết định của Thần Lão Tứ đối với Thần Phàm mà nói là niềm an ủi đáng giá duy nhất.

–Muốn đi sao! Nằm mơ! Bây đâu, bao vây bọn họ lại!

Thần Phàm đại thế đã mất, Thần Bá Thiên há có thể mặc cho những người này rời đi, vô luận là Thần Thiên, Thần Nam thậm chí là Tuyết Lạc Hề, đều là mối họa lớn, nếu để cho bọn họ rời đi, cũng không biết trong tương lai sẽ gây ra họa gì.

–Ta cũng đã từ bỏ vị trí gia chủ, bị các ngươi bức đến mức phải rời đi gia tộc mình, các ngươi còn muốn thế nào nữa?

–Muốn thế nào sao? Ngươi muốn rời đi thì có thể, lưu lại tính mệnh hai cái nghiệt chủng kia, tự phế tu vi trở thành phế nhân đi! Thần Lão Tứ, ngươi phản bội gia tộc, vốn hẳn phải chết, nhưng những năm gần đây lao khổ công cao, ngươi và con của ngươi tự phế tu vi thì có thể rời đi.