Dịch: lilynguyen

Biên: Mựp

Vương thành Thục Nam, nằm ở phía nam Thiên Phủ Hoàng Triều, là địa khu cường đại nhất ở toàn bộ tây nam, do vương tộc Bách Lý đứng đầu.

Sau khi đội ngũ Thần gia trùng trùng điệp điệp tiến vào vương thành Thục Nam, Thần Phong và Thần Phàm an bài mọi người thật tốt, rồi nhanh chóng tiến vào vương cung yết kiến thành chủ. Trước khi đi, còn khuyên bảo đám đệ tử không được gây chuyện.

Nhưng đây là lần đầu tiên các đệ tử của các đại gia tộc đến vương thành, đương nhiên không tránh khỏi muốn được học hỏi một lần, những người này liên tục quấy rầy, đòi hỏi, cuối cùng thì ba người Thần Thiên, Thần Nam, Tuyết Lạc Hề cũng bị kéo ra ngoài theo.

Diện tích của vương thành lớn gấp năm lần trấn Tinh Thần, trong thành vô cùng phồn hoa, nhộn nhịp đến Cổ Trấn cũng không thể so sánh, hơn nữa, bởi vì có thịnh hội Vương Thành Đại Chiến, người đi trên đường đông như nước thủy triều.

- Mọi người nhớ kỹ, đừng có gây chuyện thị phi, đây là vương thành, không phải là trấn Tinh Thần của chúng ta.

Thần Thiên mở miệng nhắc nhở, đám người kia gật đầu, bây giờ mọi người đều ngầm nhận định Thần Thiên là người dẫn đầu.

- Thiên ca, nghe nói ở vương thành có quán rượu Thục Nam, đây chính là quán rượu lớn nhất ở vương thành, chẳng những có thể nếm được món ngon, không chừng còn có thể thăm dò được một số tin tức hữu ích.

Thần Nam đề nghị.

- Vậy được, chúng ta hãy đến quán rượu Thục Nam.

Ba người cùng với Thần Chiến, một nhóm bốn người rất nhanh đến quán rượu Thục Nam.

- Bốn vị khách quan, các vị đến thật đúng lúc, trong quán chỉ còn lại một bàn trống, xin hỏi các vị dùng gì?

Sắp đến Vương Thành Đại Chiến nên mấy ngày nay trong thành xuất hiện không ít con cháu quý tộc. Tiểu nhị thấy bốn người đều mặc quần áo lộng lẫy, không dám thất lễ, vội vàng chào hỏi.

- Cho chúng ta một bình rượu ngon, cho thêm mấy món đặc sắc.

- Các ngươi vẫn còn là một đám tiểu tử lại còn muốn uống rượu.

Tuyết Lạc Hề nhu hòa nói.

Thần Chiến cười hắc hắc:

- Lạc Hề muội, là nam nhi mà không uống rượu thì còn gì là nam nhân a, đúng không, Thần Thiên, Thần Nam?

- Rượu đến rồi đây.

Tiểu nhị của quán rượu trở lại rất nhanh, nhưng ánh mắt đều đặt trên người Tuyết Lạc Hề, lực hấp dẫn của cô nương này quả thật rất lớn.

- A, không nghĩ đến trong quán rượu lại có một tiểu thư thanh nhã, xinh đẹp như thế, vị cô nương này, ta có thể ngồi ở đây không?

Vào lúc này, có ba thân ảnh tiến vào trong quán rượu Thục Nam, khi bọn họ xuất hiện cũng thu hút không ít ánh mắt.

Người vừa nói chuyện là một nam tử trẻ tuổi trong tay cầm một chiếc quạt lông, phong thái nhẹ nhàng, có chút tiêu sái. Bên cạnh là một người mặc một thân hoa phục, mày kiếm như chim ưng, uy phong lẫm liệt. Cuối cùng là một nử tữ mặc một thân quần áo bó sát người màu lục, khuôn mặt chẳng những xinh đẹp, dáng người lại càng là cực phẩm.

- Là Công Tôn Cẩn, a, nam tử và nữ tử kia chưa từng gặp qua.

- Ta không quen ngươi.

Không ai nghĩ đến Tuyết Lạc Hề lại trực tiếp cự tuyệt nam tử kia.

- Nữ nhân kia dám từ chối Công Tôn Cẩn, gan cũng thật là lớn.

- Nói không chừng cũng là một người có bối cảnh, ngươi nhìn xem nàng ta xinh đẹp như vậy, còn xinh đẹp hơn cả tiểu thư Bách Lý, làm sao có thể là người thường.

Đám người xung quanh nghị luận ầm ĩ.

- Không sao, ta chỉ muốn làm quen với tiểu thư mỹ lệ đây, hơn nữa, bây giờ không phải là quen biết rồi sao?

Công Tôn Cẩn vẫn dây dưa không buông.

Thần Thiên vỗ bàn một cái:

- Đã từng gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi, cút cho ta!

- Ngươi là thứ gì, dám đuổi ta đi!

Công Tôn Cẩn quát mắng, hắn chính là người của Công Tôn gia, là gia tộc lớn ở trong vương thành Thục Nam, nơi này là ở trong thành, ngay cả vương tộc Bách Lỹ cũng không dám nói chuyện với hắn như vậy.

- Cái tên gia hỏa kia gặp xui xẻo rồi, nhìn phong độ của Công Tôn Cẩn thì nhẹ nhàng, nhưng lòng dạ lại rất nhỏ mọn, dám mắng ở trước mặt hắn thì nhất định không được yên rồi.

Ánh mắt đám người nhìn về phía bọn người Thần Thiên, mang theo vẻ thương hại.

- Mặc kệ lai lịch của tên gia hỏa kia là như thế nào, dám đắc tội với Công Tôn Cẩn thì thật là không biết sống chết.

Đám người trong quán rượu vẫn thì thầm to nhỏ, bọn họ thấy rằng, đám người Thần Thiên này xong đời rồi, đắc tội với gia tộc Công Tôn không phải nói xong là có thể xong hết chuyện được.

- Công Tôn huynh, có cần ta hỗ trợ huynh giáo huấn tên gia hỏa này không?

Lúc này nam tử mày kiếm mới đi lên phía trước, ánh mắt lại nhìn Tuyết Lạc Hề chằm chằm.

- Ha ha, Kiếm công tử đã có hứng thú như vậy, tiểu đệ đương nhiên không ngại.

Giọng nói Công Tôn Cẩn vang lên, quán rượu lại xôn xao lần nữa.

- Kiếm công tử, hắn chính là đệ nhất Kiếm công tử ở trấn Bạch Dương, là Võ Đồ tầng bốn!

- Đây chính là con hắc mã trong Đại Chiến a, nghe nói đó là nam nhân duy nhất có thể cùng tranh cao thấp với tiểu thư Bách Lý.

Lại đắc tội với bọn họ… Mọi người nhìn về phía đám người Thần Thiên, ánh mắt tràn đầy đồng tình và tiếc hận.

Thần Thiên cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ đến Kiếm công tử này là Võ Đồ tầng bốn.

Kiếm công tử lãnh đạm nói:

- Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, hãy tự phế đi tu vi, để vị cô nương này lại bồi Công Tôn công tử, chuyện này xem như chấm dứt.

Thế giới của cường giả, cường giả nói gì thì chính là như thế.

- Ỷ thế ức hiếp người, còn muốn ta tự phế tu vi của mình, ngươi không có bản lĩnh đó.

Thần Thiên hừ lạnh.

- Tự tìm đường chết!

Kiếm công tử hừ lạnh một tiếng, xuất ra một chưởng.

- Bá Thiên Quyền!

- Kình Khí Bát Trọng Lãng!

Ầm vang, cái bàn phía dưới bọn người Thần Thiên lập tức chia năm xẻ bảy, bên trong quán rượu truyền đến tiếng vang thật lớn.

- Hả?

Thần Thiên ngăn lại một chưởng của Kiếm công tử, cũng làm chấn động đến mọi người xung quanh, người thiếu niên này dường như không hề đơn giản.

- Thế mà có thể tiếp một chưởng của ta? Nhưng mà, hiện tại ngươi nhất định sẽ chết!

Kiếm công tử rút kiếm ra, một cỗ kiếm khí cường đại quấn quanh thân kiếm, kiếm khí tăng mạnh.

- Kiếm Khiếu Kình Lôi!

Âm thanh lôi khiếu vang lên, một kiếm đáng sợ kia dường như nắm giữ tư thế hủy diệt, Kiếm công tử lại trực tiếp sử dụng Kiếm Kỹ cường đại, xem ra là muốn trực tiếp giết chết Thần Thiên.

- Hừ!

Ánh mắt Thần Thiên trở nên lạnh lẽo, những người này chỉ vì một chút chuyện mà đã muốn lấy mạng người, quả là vô pháp vô thiên.

Thần Thiên vô cùng tức giận, rút Tân Thủ Lợi Kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lóe lên.

- Nhất Kiếm Tuyệt Trần!

Kinh Tuyệt Kiếm nổ vang, ảnh hưởng của nó lan ra khắp quán rượu, kiếm minh chói tai làm cho người ta choáng váng, kiếm khí từ hai kiếm giao phong với nhau.

- Thật là mạnh…

- So với Kiếm công tử không hề yếu!

- Thiếu niên này rốt cuộc là ai?

Mọi người đều không khỏi hít sâu một hơi, Kiếm công tử chính là kiếm tu cường đại, mà đối thủ lại chẳng hề thua kém.

Công Tôn Cẩn đương nhiên cũng không ngờ đến, tên gia hỏa kia nhìn không chút thu hút lại có thực lực mạnh như vậy, không phân cao thấp cùng với Kiếm công tử.

- Đánh thật hay!

Thần Nam và Thần Chiến cùng hăng hái khen, vừa rồi còn lo lắng cho Thần Thiên, bây giờ lại không nhịn được khen một tiếng.

- Ha ha a, cũng có chút bản lĩnh, nhận thêm một kiếm của ta xem thế nào!

Kiếm công tử cất tiếng cười to, kiếm khí quanh quẩn trên người, đột nhiên mở ra Kiếm Võ Hồn sau lưng, muốn sử dụng sát chiêu.

- Tiểu Thiên, cẩn thận.

- Lạc Hề tỷ, không sao đâu.

Thần Thiên không hề động đậy, Kiếm Võ Hồn sau lưng cũng hiện ra, nhưng Kiếm Võ Hồn của hắn lại chìm trong bóng tối, ẩn sâu có loại cảm giác nguy hiểm.

Lúc này, dường như Thần Thiên đang hòa thành một thể với đất trời.

Cảm nhận được kiếm khí mãnh liệt của đối phương, lợi kiếm trong tay Thần Thiên lập tức bắn ra những tia lửa sáng lạnh, kiếm có kiếm thế, kiếp trước Thần Thiên vốn là cường giả dùng kiếm trong trò chơi, đối với việc sử dụng kiếm có lĩnh ngộ siêu phàm.

Nếu mà lấy kiếm ra để chiến đấu, hắn tuyệt đối không thua kẻ nào.

“Ầm”

Khí thế của Kiếm công tử và Thần Thiên va chạm nhau, không phân cao thấp, mà Thần Thiên làm ra một tư thế rút kiếm, kiếm thuật Nghênh Phong Bạt Tuyết, có thể một chiêu giết chết!

Mà kiếm kỹ của đối phương do ngưng tụ mà thành, một kiếm này xuất ra chắc chắn sẽ có người chết!

- Dừng tay!

Ngay tại khi kiếm khí hai bên ào ào mãnh liệt không thể đỡ, một tiếng kêu khẽ đột nhiên truyền đến từ lầu ba.

- Hai vị đều là những thanh niên có tài, nếu bị tổn thương ở đây, đều là bất hành của vương thành Thục nam ta, có thể nể mặt ta, dời cuộc đọ sức này đến ngày Đại Chiến hay không?

Giọng nói thanh nhã mềm mại phảng phất như ma chú rót vào linh hồn.

- Là nàng!

Mọi người nhìn thấy thân ảnh uyển chuyển vừa xuất hiện đều không khỏi run lên!