Mấy tháng qua, giang hồ đồn đãi không ngớt, xung quanh rục rịch, ám lưu sóng nhẹ.

Trà lâu luôn luôn là loại chỗ tụ tập tin tức tiếng đồn.

“Nghe nói không, tiểu tử gọi Vệ Kiêu đó lại được Chiếu Uyên đao nữa!”

“Nếu thật như lời đồn nói Lạc Lâm gia bị trộm chính là Hàm Quang kiếm, vậy hiện tại một đao song kiếm hắn chẳng phải là được hai trong đó!”

“Thực sự là rất may mắn, xem ra giang hồ thêm một cao thủ sắp tới.”

“Rất may mắn? Là phúc hay là họa còn chưa thấy kết cuộc đâu, võ công trên mặt đao kiếm chính là bất truyền chi học của Bích Vân Tiêu Thiên, trước tiên không nói miếng thịt béo như thế người người đổ xô vào, hắn mà có thể giữ lại được vẹn cái thây, thì Bích Vân Tiêu Thiên nhất định cũng sẽ không bỏ qua hắn.”

“Võ công trên đao kiếm đó có người nói bị khuyết thiếu không được đầy đủ, nghe nói rất nhiều giang hồ nhân sĩ đều muốn đi Bích Vân Tiêu Thiên thăm dò, tìm kiếm kinh thế tuyệt học.”

“Khoảng cách lệnh tìm kiếm của Lạc Lâm thế gia phát ra đã trăm ngày, biểu ca ta ở Thiên Long bang nói tên Vệ Kiêu đó đã học thành kinh thế võ công, chỗ chân núi hắn tu luyện vô số giang hồ nhân sĩ chết thảm.”

“A…” Mọi người dự thính đều thở hốc vì kinh ngạc.

Cái này chẳng phải là giang hồ lại sắp ra một tên ma đầu? Ma Giáo bị diệt đã gần hai mươi năm, giang hồ đã sóng lớn không sợ hãi, mọi người hiển nhiên đối với tiểu nhân vật quấy đảo giang hồ yên bình này hăng hái dạt dào.

“Thế nhưng một đao song kiếm là Tỏa Kiếm lư sở chú*, vì sao trên mặt lại có tuyệt học bất truyền của Bích Vân Tiêu Thiên?” Một người phát ra nghi vấn, nhưng thật hiển nhiên bị mọi người nhãng qua, lại thảo luận lên nhân vật truyền kỳ trong khoảng thời gian ngắn thanh danh truyền lớn này.

Ở một tòa tiểu sơn không hút mắt, nhánh cây mây quấn cuộn vòng, đá lạ san sát.

Chỉ mơ hồ nghe thấy nơi nào đó có tiếng nổ vang nát vụn, đột ngột ngừng một lát, chính là một tiếng hét lớn.

Phá!

Một tảng đá lớn thoáng chốc vỡ văng rã rời, trong khoảnh khắc hóa thành vụn đá nhỏ.

Thân ảnh Vệ Kiêu xuất hiện ở dưới ánh nắng sáng sớm.

Hơi hơi híp mắt, lấy tay ngăn trở tia sáng chói mắt, hắn thật sâu hít vào một hơi.

Đã lâu không thấy ánh nắng chói mắt như thế này.

Y phục vẫn rách mướp như cũ, nhưng nội thương đã lành bảy tám phần, hơn nữa học tập có sở thành*, Vệ Kiêu hiện nay tự tin gấp bội, cả người tản mát ra tinh thần im lặng hồi lâu.

Tay phải cầm Chiếu Uyên đao, sau ba tháng, lần đầu tiên hắn ở ban ngày đi ra sơn động, thực sự là phảng phất như mấy đời.

Vệ Kiêu không lưu lại trên núi thêm, liền tìm tiểu lộ hạ sơn, hắn bây giờ bức thiết muốn hảo hảo tắm rửa một cái, đổi lại y phục ít nhất có thể che đậy thân thể. Nhưng sau giữa trưa hắn đến chỗ chân núi thì dần dần càng sinh bất an.

Mỗi một đoạn đường đi là có thể phát hiện vài cái thi thể, xem quần áo dáng dấp, đều là người trong giang hồ.

Là ai giết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không hiểu sao Vệ Kiêu lại nhớ tới những người Hồng Y ngân giáp quỷ diện kia.

Lúc này lá cây phát ra âm thanh rì rào nhè nhẹ, Vệ Kiêu nhiều ngày này võ công đã có chút thành tựu, nhĩ lực tăng nhiều, rút đao xoay người lại.

Một người tử y xuất hiện ở phía sau cây, lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất.

“Ngươi là Vệ Kiêu?”

“Ngươi là ai?” Vệ Kiêu đề phòng hỏi.

“Lạc Lâm sơn trang, Tử Sam.”

Vệ Kiêu vừa nghe, lập tức lui ra phía sau hai bước.

“Có thể giết chết Hắc Y và Hồng Bào, thực lực tịnh tiến không ít.” Tử Sam âm thanh vẫn là thanh thanh nhạt nhạt. “Vậy để ta tới lĩnh hội ngươi một chút.”

Vệ Kiêu không dám chậm trễ tí nào, con mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nhân vật nguy hiểm trước mặt.

Tử Sam đột nhiên bay nhanh vọt tới trước mắt Vệ Kiêu, tay phải vươn thẳng tới mặt, Vệ Kiêu cả kinh, vội ngửa ra sau ngăn lại, trở tay vung đao, Tử Sam hư ảnh chợt lóe, giống như dính trên người Vệ Kiêu, nửa bước không nhượng.

Thực quyền hư chưởng, biến hóa thất thường, khiến Vệ Kiêu ứng không xuể, chỉ trong hơn mười chiêu, đã mất lực chống đỡ, liên tục lui về phía sau. Bích Tiêu đao pháp không hề có đất dụng võ, bại thế đã vừa lộ ra.

Sau một trận đánh cấp tốc, Tử Sam nhẹ nhàng thối lui ra ba bước, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của Vệ Kiêu, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường.

“Ngươi, thất bại.”