Ôn Từ không thèm để tâm đến mấy chuyện này.

Họ muốn nói thì cứ mặc cho họ nói, nói thế nói nữa thì cô cũng chẳng mất đi miếng thịt nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Từ nhỏ cô đã được giáo dục để trở thành một người con gái thùy mị, điều này khiến cô luôn giữ được thái độ đúng mực và khí chất của mình, người ta nói lời phỉ báng ác độc thì đó là lỗi của họ, không liên quan gì đến cô.
Ôn Từ đi ra khỏi phòng học thì thấy ngoài hành lang có một đống người đang đứng tụ vào nhau, trong đó có một cô gái mặc váy bó hông màu đen đang đứng cạnh chiếc ô mà cô đã lấy đi ở cửa hàng tiện lợi, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Ôn Từ nhận ra cô ta chính là cô gái đã thân mật với Phó Tư Bạch trong phòng đựng đồ chiều qua.
Cô mắc chứng mù mặt*, nhưng nhìn chiếc túi xách bản giới hạn trên tay cô gái kia là biết, hôm qua cô ta còn cầm nó đừng ngắm nghía trước gương một một lúc lâu.

*Nguyên văn là 脸盲 (prosopagnosia) là chứng bệnh mà bệnh nhân không thể nhận ra gương mặt của bất cứ ai, kể cả người thân trong gia đình và ngay bản thân mình.


Tuy nhiên ở đây Ôn Từ chỉ là hơi hơi bị bệnh thôi!!!
"An Nhiễm, cậu đừng kích động, nhỡ đâu chỉ là giống nhau thôi thì sao?"
"Không thể giống nhau được, mình nhận ra rồi, đây chắc chắn là ô của bạn trai mình!"
Ôn Từ tiến lại gần, cầm chiếc ô màu đen dưới đất lên rồi hỏi: "Chào cô, có chuyện gì không?"
"Cô lấy chiếc ô này ở đâu ra?" An Nhiễm lớn tiếng chất vấn.
"Cô biết chủ nhân của chiếc ô này sao?"
"Giả vờ cái gì thế? Đây là ô của bạn trai tôi!"
Bạn trai của cô ta...!tất nhiên chính là Phó Tư Bạch rồi.
Ôn Từ ngẫm nghĩ một hồi mới đáp: "Có rất nhiều loại ô tương tự, có lẽ chỉ là giống nhau thôi thì sao?"

"Không thể nào!" An Nhiễm một mực phủ định: "Chiếc ô này là hàng đặt riêng, đừng nói là Đại học Nam Tương, kể cả đi khắp thành phố này cũng không tìm được cái thứ hai đâu."
Kiều Tịch Tịch thấy cô ta tỏ thái độ mạo phạm như vậy thì lạnh giọng mỉa mai: "Cũng chỉ là một chiếc ô thôi mà, lại còn hàng đặt riêng, có cái quái gì mà phải đặt riêng chứ..."
Ôn Từ kéo tay Kiều Tịch Tịch, bảo cô ấy đừng đổ thêm dầu vào lửa, sau đó quay sang hỏi An Nhiễm: "Cô có thể đưa ra minh chứng cụ thể không?"
"Được thôi, nhìn chữ cái này đi, đây là ký hiệu riêng của bạn trai tôi!" An Nhiễm giơ tay cầm của chiếc ô ra trước mặt Ôn Từ.

Ôn Từ nhìn thấy trên tay cầm có khắc một chữ cái tối màu...!
W.
Nếu đã như vậy thì cô cũng nên nhường lại ô cho An Nhiễm: "Vậy thì phiền cô trả lại chiếc ô này cho anh ta giúp tôi nhé."
Ôn Từ nói xong bèn xoay người rời đi.
"Đợi đã! Rốt cuộc thì cô có quan hệ gì với bạn trai của tôi vậy?" An Nhiễm không chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi đến cùng: "Tại sao ô của anh ấy lại ở chỗ cô?"
"Đại khái là anh ta để quên.".