Mở đầu

Ánh nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng lụa trắng, rơi vào hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn quít nhau trên giường.

Người đàn ông tráng kiện từ phía sau lưng thư thái tiến vào trong mật huyệt ướt nhẹp, kích thích một luồng sóng cảm giác lan tỏa cùng với giọng mềm mại vô lực ngâm nga.

"Không được... em không cần..." Người phụ nữ hai tay xanh xao nắm chặt drap trải giường, run rẩy dường như sắp không giữ được mình.

"Tiểu Đồng" Tiếng thở gấp trong cổ họng người đàn ông mang theo nụ cười nồng đậm. "Em tuyệt đối có thể."

Lực đạo từ chỗ kín không bởi vì lời cầu xin tha thứ của cô gái đáng thương mà dừng lại, ngược lại tốc độ của anh càng nhanh hơn tiến vào cô, vội vã ra nhiều sức lực mà thở dốc.

"Anh điên rồi..." Hai tay rốt cuộc nhịn không được, cô vô lực nằm sấp ở trên chiếc giường êm ái, chỉ có cặp mông bị anh nắm ở trong tay cao cao nổi lên.

"Em biết, vì em, anh đã sớm điên cuồng." Thượng Quan Thiên thoáng dừng thắt lưng, lại cường đại chạy nước rút, ôm cả người cô đang bủn rủn ngồi trên giường.

Hai chân của cô bị tách ra, bị buộc đối mặt, ngồi ở trên đùi của anh.

"Anh nói chúng ta đang làm gì?" Cô vừa thẹn vừa tức đánh một quyền vào trên đầu vai anh, thân thể quỳ gối trên giường vội vàng muốn đẩy ra.

Thế nhưng anh lại ở rất cao trên thân thể cô dùng sức đè cô trở về tại chỗ, khiến nơi hai người giao hợp truyền đến dòng điện tựa như khoái cảm.

"A..." Hai người đều vì khoái cảm này không hẹn mà cùng phát ra tiếng rên rỉ.

Quá đáng sợ! Mới vừa chạy nước rút, anh thế nhưng đụng phải nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể cô, để cho cô không chịu được thốt lên.

Đột nhiên, hông của anh bắt đầu dừng lại.

"Không cần... A!" Cô đột nhiên ngửa đầu kêu nhỏ. Thì ra là còn không biết anh đang làm cái gì, hiện tại cô biết ── anh đang tìm kiếm điểm mẫn cảm của mình!

Bờ môi anh ta khẽ cười tà.

"Anh, anh muốn làm gì?" Cô nuốt nước miếng một cái, tâm hoảng ý loạn hỏi, rồi lại không dám hoạt động lung tung, sợ anh lại giống như mới vừa rồi vậy.

"Muốn anh làm cái gì?" Anh khàn giọng hỏi ngược lại "Em nghĩ anh muốn làm cái gì? Hả?"

"Em, em nhớ anh để... A!" Cô kêu lên một tiếng, trong nháy mắt bị ôm trở về trên giường, phân thân anh chôn ở mật huyệt cũng hung hăng luật động.

"Em nghĩ tới anh sẽ như vậy, đúng không?" Anh dùng lực đảo vào thân thể của cô, mỗi một cái nhảy ra không ít chất mật nhiệt tình.

Cô dùng đôi tay che khuôn mặt đang đỏ lên, anh nói đúng, cô muốn anh như vậy đối với mình, hung hăng tiến vào thân thể của cô.

Cô cần anh!

Anh cười nhẹ ra tiếng, cúi người đem cô đứng thẳng ở trước ngực, ngậm bờ ngực vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị ngọt ngào.

Cô cũng thấp giọng, kìm lòng không được ngưỡng thân, đem nơi trắng noãn đẫy đà trước ngực tiến tới trước mặt anh, để cho anh hoàn toàn thưởng thức.

Anh hài lòng ở nơi trắng nõn đẫy đà của cô cắn xuống mấy dấu răng. Khi anh cố gắng dạy dỗ, rốt cuộc chịu buông cô gái nhỏ của anh đang xấu hổ ôm vào trong ngực ra, chuyên tâm tiếp nhận anh sủng ái.

Mật huyệt truyền đến hàng loạt đợt co rút nhanh, tay của cô đổi thành nắm chặt trên đầu gối, chân thon dài quấn trên vòng hông của anh. "Thiên... Sắp đến..." cô thở dốc nói.

"Chờ anh." Anh tăng nhanh tốc độ vốn có, khiến phân thân cứng rắn càng thêm xâm nhập vào, đảo ra mật hoa mê người nhiều hơn.

Khoái cảm vô tận đánh úp tới cô, một hồi co rút nhanh chóng từ chỗ sâu hoa huy*t truyền đến. Cô không khỏi phát ra một chuỗi ngâm nũng nịu mềm mại mê hoặc lòng người.

Một giây kế tiếp, cô như bị ném trên không trung, cả người mềm nhũn, khiến cho không còn một chút lực.

Qua không lâu, cô cảm thấy một hồi nóng bỏng từ mật hoa, người đàn ông như vô lực đè ở trên người của cô.

Cô thật là muốn đẩy tên đàn ông xấu xí này ra, sáng sớm đã rùm beng quấy rối mình, nhưng là hiện tại cô mệt mỏi ngay cả ngón tay cũng không lay động được, chỉ có thể vừa thở dốc vừa vô lực nằm ở trong vòng ngực bền chắc ấm áp phía dưới của anh.

Không muốn đè bẹp cô, anh dùng hơi sức còn dư lại lộn qua người, một tay sợ lạnh đem cô kéo vào trước ngực, lấy chăn bông phủ hai người lại.

Nằm ở trước ngực cường tráng của anh, nghe tiếng tim đập của anh, làm lòng của cô nhảy một tiếng, cô cảm giác mình có thể dựa vào lồng ngực này, trầm trầm ngủ thật lâu thật lâu...

Một bàn tay lần mò sờ qua cặp mông tròn trịa, cô lắc đầu một cái "Em mệt quá, thật không thể..." Đối với anh giống như vô cùng có thể lực, cô thật sự là mở rộng tầm mắt.

Là tên khốn kiếp nào nói cho cô biết, đàn ông nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ một giờ, hơn nữa phát tiết lần thứ nhất đi qua, thì phải chờ thêm nhiều giờ nữa mới có thể phấn chấn sức lực?

Người đàn ông này, nghỉ ngơi không tới một canh giờ mà có thể "Phát động" lần nữa, nên nói anh thể lực hơn người, hay là trời sanh dị bẩm?

"Anh đã uống thuốc kích thích sao? Nếu không thế nào lại nhanh như vậy... Thật không cần, làm ơn..." Cô đáng thương đẩy ra bàn tay anh đang sờ lên trước ngực.

"Anh phát hiện, dường như vĩnh viễn đều thấy không đủ." Trong cổ họng của anh không có ảo não, chỉ có kiêu ngạo nhiều hơn. "Hơn nữa, anh không cần dựa vào thuốc chỉ cần nhìn em ôn thuần tựa vào trước ngực như vậy, anh sẽ nhịn không được mà lại cứng rắn."

"Đồ đàn ông khốn kiếp, cũng không thể tưởng tượng anh hôm qua đã làm hai lần mới ngủ, sáng sớm hôm nay người ta còn chưa có tỉnh ngủ lại len lén làm tiếp lần nữa... Em cũng rất mệt mỏi!" Thông cảm cho em một chút thể lực cũng không có, có được không?

"Được rồi! Em ngủ đi." Ngủ đủ xong anh "khởi động" nữa.

Thức ăn ngon cứ như vậy đặt ở trước mắt, muốn một dã thú đói bụng thật lâu ngoan ngoãn không ăn, tựa hồ có một chút tàn nhẫn. Chỉ là thấy cô mở mắt không nổi, lại làm anh đau lòng đến nỗi vội đè xuống thú tính, để cho cô nghỉ ngơi một chút.

"Không thể tranh đi cãi lại với người ta đó..." Cô không yên tâm phân phó một tiếng nữa, sợ người đàn ông này lại nói không giữ lời làm trái với cam kết.

"Ừ." Anh thấp giọng đồng ý.

Lấy được câu trả lời hài lòng, cô nhanh chóng đi vào trong mộng đẹp.

Ấn xuống một nụ hôn ở trên mái tóc của cô, tay của anh nhẹ lướt qua trên trán cô, lộ một vết sẹo màu sáng ra phía dưới.

Đau lòng khẽ hôn ở trên vết sẹo, trí nhớ liền giống như chiếc hộp Pandora mở ra, xông lên tâm trí ──

Từng mảnh ký ức thuộc về anh cùng với cô như quay trở về.

Thời khắc vui vẻ

Trong lúc cô đơn

Dù là thời điểm nào

Cũng đã sớm thành thói quen có được anh làm bạn...

*

Chương thứ nhất

"Tiểu Đồng, hôm nay chúng ta có hàng xóm mới đó!" Bà Hàn xinh đẹp dịu dàng, dắt cô con gái nhỏ trang phục xinh đẹp, đi tới trước cửa nhà bên cạnh, cẩn thận dặn dò "Cẩn thận bánh bích quy không được để rớt bể đó."

"Mẹ, tại sao có hàng xóm mới thì sẽ phải đến thăm bọn họ?" Cũng không phải là đến vườn thú nhìn động vật, rốt cuộc có cái gì tốt để nhìn?

Hàn Thiếu Đồng mặc váy màu hồng dài đến đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, mềm mại, không rõ chân tướng hỏi.

"Mẹ không phải đã từng nói ra ngoài thì nhờ vả bạn bè hay sao? Chúng ta cùng nhà mới đến sau này sẽ là hàng xóm rồi, phải quan tâm lẫn nhau chứ!" Khuôn mặt bà Hàn mỉm cười nói với con gái xong, một tay nhấn chuông điện. "Đợi đến khi gặp người ta, phải để cho người đó có ấn tượng tốt!"

"Dạ." Con biết rồi!

Nhìn thấy đứa bé tuổi so với mình còn nhỏ hơn là con trai sẽ phải gọi em gái, em trai, lớn một chút sẽ phải gọi anh, chị, tuổi cùng ba mẹ không sai biệt lắm sẽ phải gọi cô, chú, tóc trắng xoá sẽ phải gọi ông, bà.

Bởi vì quan hệ ngọt ngào, cô thường xuyên có thể lấy được thưởng ngoài định mức ── kẹo, bánh bích quy xinh đẹp vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thiếu.

Một người phụ nữ thoạt nhìn rất trẻ tuổi bước tới mở cửa, có chút ngoài ý muốn nhìn họ.

"Xin hỏi hai vị là?" Người phụ nữ nghi ngờ nhìn bà Hàn một tay dắt con gái, cùng với cô gái nhỏ đáng yêu đang cầm một cái hộp.

"Xin chào. Chúng tôi ở cách vách, họ Hàn, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là hàng xóm rồi, cho nên muốn tới chào hỏi mọi người, đây là chút tâm ý nho nhỏ, hi vọng cô không từ chối." Bà Hàn cười yếu ớt, giải thích sự đường đột của mình.

"Dì, xin dì nhận lấy bánh bích quy." Hàn Thiếu Đồng nho nhỏ ở sau chờ khi mẹ nói xong, đôi tay đang cầm bánh bích quy đưa đến trước mặt người phụ nữ, điềm đạm nói.

Trong lúc nhất thời, người phụ nữ tựa hồ có chút không biết làm sao.

"Ách... Cám ơn 2 người." Cô cong người xuống, nhận lấy cái hộp trong bàn tay nhỏ bé. "Đã đến như vậy rồi, không bằng đi vào ngồi một chút rồi mới trở về."

"Có được hay không?" Bà Hàn không khỏi cười rạng rỡ.

Mặc dù thân là nhà thiết kế nội thất, bà rất muốn đi vào xem người ta trang hoàng trong nhà như thế nào, nhưng lần đầu tiên gặp mặt vẫn không thể quá mức nhiệt tình, để tránh dọa hàng xóm sợ.

"Dĩ nhiên, chúng tôi đã dọn dẹp xong. Đi vào ngồi một chút đi!" Nữ chủ nhân trẻ tuổi cũng bắt đầu giới thiệu. "Con gái có muốn đi vào nhà dì xem một chút hay không?"

Cô ôm lấy đứa bé gái mặt phấn trắng nõn nà không nhịn được ôm chặt 1 chút.

"Vâng." Hàn Thiếu Đồng nháy nháy mắt, ngoài miệng cười ngọt ngào không bởi vì bị người xa lạ ôm mà e sợ chút nào.

"Cô bé thật đáng yêu, đáng tiếc nhà tôi không có." Nữ chủ nhân cảm khái nói, ý bảo bà Hàn cùng bé đi vào trong. "Mời vào."

"Nhà cô không có trẻ con sao?" Bà Hàn tò mò hỏi, cùng đi theo vào phòng.

"Có, là một bé trai." Trên mặt nữ chủ nhân hiện lên nụ cười gượng "Bé là một đứa trẻ làm người ta rất yên tâm, chẳng qua là có lúc quá ngoan, không quá dính tôi thôi."

Cho nên cô bé trong ngực này cười đến ngọt lại không có tà ý, thật đưa bắt đi trái tim của cô rồi !

"Đúng vậy! Đúng vậy! Đứa trẻ ngoan là chuyện tốt, chỉ là quá ngoan cũng làm cho người ta rất không yên tâm. Giống đứa lớn nhất nhà tôi, cũng không quá bám mẹ." Bà Hàn cảm khái. "Thật may là còn có đứa con gái nhỏ này, thường ngày bám dính mẹ, là một tiểu yêu nha."

"Đáng tiếc chồng tôi không muốn tôi lại sinh thêm, nếu không tôi cũng rất muốn có một đứa con gái như vậy." Nữ chủ nhân hôn xuống mặt Hàn Thiếu Đồng, chọc cười đứa bé gái trên tay.

"Ai tới vậy hả ?" 1 giọng nói ôn hòa vang lên, câu trở về lực chú ý. Một người đàn ông lịch sự cao gầy dắt một bé trai nho nhỏ, đứng nghiêm ở chỗ không xa nhìn họ. "Hai vị này..."

"Xin chào chú, con là Hàn Thiếu Đồng, năm nay năm tuổi." Hàn Thiếu Đồng vội vàng tự giới thiệu mình. "Đây là mẹ con, 2 mẹ con ở căn nhà cách vách kia."

Đầu ngón tay chỏ loạn xạ chỉ hướng, cũng không quản phương hướng có phải hay không nữa.

"Ngượng ngùng, chúng tôi mới từ Mĩ trở về, vội vàng dọn dẹp phòng còn không có tới cửa chào hỏi." Người đàn ông hơi áy náy nói.

"Không sao, 2 người mới vừa trở lại, nhất định rất bận." Bà Hàn tuyệt không để ý nói: “Vậy 2 người dọn dẹp xong chưa? Nếu như chưa xong, chúng tôi không quấy rầy mọi người nữa."

"Không! Không! Chúng tôi cũng đã xong. Tiểu Nhật!" Nữ chủ nhân gọi chồng đến bên cạnh và bé trai ở phía trước, sau đó đem Hàn Thiếu Đồng thả lại mặt đất, khiến hai đứa trẻ mặt đối mặt. "Đây là Tiểu Đồng ở tại cách vách, con về sau phải làm bạn tốt đó!"

Hàn Thiếu Đồng nghiêng mái đầu nhỏ, quan sát đứa bé trai trắng trắng, lại cao rất đáng yêu trước mặt này.

Sau một hồi khá lâu, cô bé toét cái miệng nhỏ nhắn ra ── "Chào! Em." Cô cao hứng cùng cậu chào hỏi.

Nhìn cậu ta nho nhỏ, vừa gầy, nhất định nhỏ hơn cô!

Thật tốt quá! Ở nhà cô vĩnh viễn đều là nhỏ nhất, cư nhiên bây giờ có người nhỏ hơn, thật sự rất vui vẻ đó!

Thì ra là đứa bé trai cũng ở đây quan sát cô, khi cô kêu lên hai chữ "em”, hai chân mày đáng yêu cau lại.

"Tớ cũng là năm tuổi, làm sao cậu biết tớ nhỏ hơn?" Cậu không khách khí hỏi.

"Tiểu Nhật, không thể không lễ phép như vậy." Nữ chủ nhân vội vàng dạy dỗ con trai.

"Không sao." Bà Hàn an ủi, cũng muốn xem xem con trai quá mức ngoan của cô ấy, gặp gỡ một đứa bé gái tinh quái sẽ biến thành như thế nào.

"Tớ là ở mùa thu tháng mười ra đời, cậu chừng nào thì ra đời?" Hàn Thiếu Đồng giơ cao lồng ngực nho nhỏ, để cho mình xem ra cao hơn một chút xíu.

"Mùa đông." Tiểu nam sinh đột nhiên mở miệng.

Xuân, Hạ, Thu, Đông... Đông xếp hạng sau thu, vậy cậu ta không phải so ra muộn hơn cô sao? "Còn nói cậu không phải là em, cậu so với tớ muộn..."

"Tớ là ở sau mùa đông tháng một ra đời." Cậu thẳng tắp đẩy cho cô một gáo nước lạnh lớn.

"Tháng một?" Hàn Thiếu Đồng quay đầu đi. 80~90... Thật cũng! Tháng Một xếp hạng trước tháng mười, so với cô thì cậu ra đời sớm hơn!

Nhưng là...

"Cậu thấy thế nào đứng lên so với tớ nhỏ hơn kìa?" Cô cố ý đi lên trước, nhiều lần so độ cao hai người. Nhìn đi! Cô vẫn còn cao hơn... Một ngón tay út.

"Tớ so với cậu lớn hơn, đây là sự thật." Ở trước mặt cha mẹ mình lần đầu tiên bé trai nổi giận. Chỉ vì thua một chút xíu chiều cao.

"Nhưng là tớ so với cậu cao hơn." Đây cũng là sự thật, Hàn Thiếu Đồng rất vô tội nhìn qua, nhắc nhở sự thật tàn khốc này.

"Tớ..." Phá thiên hoang địa, cậu không phản bác được lời của cô. "Tương lai tớ nhất định có thể cao hơn cậu." Cậu bé cao ngạo ngẩng đầu, uất hận nói.

"Có thật không?" Hàn Thiếu Đồng rất hoài nghi nói lên nghi vấn, lại làm đứa bé trai càng thêm nổi trận lôi đình, hung tợn nguýt nhìn.

Hai người lần đầu tiên gặp mặt giao thủ, đứa bé trai bởi vì chiều cao mà thảm bại.

Bố mẹ hai bên nghe vậy, không kềm chế được bật cười.

Hàn Thiếu Đồng không hiểu quay lại nhìn người lớn đang không ngừng cười, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên mặt đứa bé trai đang nguýt nhìn mình.

Cô vừa rồi không có nói giỡn, cô thật so với cậu ta cao hơn một chút xíu!

Nhưng là cô không có nói ra, chẳng qua là ngây ngốc đi theo người lớn cùng nhau cười, đối với đứa bé trai đáng yêu cười ngọt ngào.

Hi hi hi...

Bất kể nụ cười của cô có ngọt ngào nhiều đến đâu, cậu vẫn nhìn chằm chằm cô.

Hi hi hi...

Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, đang ở trong tiếng cười vượt qua.

Thượng Quan Thiên thật uất hận!

Kể từ khi cùng tiểu ma nữ Hàn Thiếu Đồng này trở thành hàng xóm về sau, cậu vẫn duy trì hình tượng "Con trai ngoan" ở khắp nơi bị khiêu chiến.

Mỗi một ngày đi học, cậu đều không muốn cùng Tiểu Ma Nữ cách vách đó cùng tiến lên trong vườn trẻ, cùng một phòng học, cùng nhau vượt qua bảy giờ cuộc sống trong sân trường.

Ngày thứ nhất đi học, uổng công cậu tận tâm khổ sở học văn, hi vọng không cần cùng Tiểu Ma Nữ chung lớp, kết quả ông trời cố tình đùa giỡn cùng cậu, bọn họ chẳng những cùng lớp, hơn nữa cậu vẫn ngồi ở bên cạnh cô, lại một lần nữa trở thành hàng xóm.

Sau khi tốt nghiệp Vườn trẻ, cậu thề không bao giờ cùng Tiểu Ma Nữ học chung ở tiểu học nữa, nhưng là, ông trời lại vô tình đùa giỡn với cậu.

Bọn họ chẳng những học cùng tiểu học, lại một lần nữa cùng lớp, hơn nữa còn lại một lần nữa trở thành hàng xóm ngồi ở cách vách.

Chuyện còn không chỉ là đơn giản như vậy, tiểu học năm nhất là như thế này, năm thứ hai cũng là như vậy, (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) cho đến tiểu học năm thứ tư, vẫn là cùng cô nàng chung lớp lại ngồi chung một chỗ, bọn họ liền giống như bị một cái gì đó vô hình trói chặt!

Lý do thầy giáo bố trí vị trí như vậy là bởi vì hai người chính là hàng xóm từ nhỏ, tình cảm dĩ nhiên so với những người bạn nhỏ khác "Thân mật" hơn.

Thật sự là không chịu nổi! Nếu như mà nói cậu cùng Tiểu Ma Nữ thân mật, cậu cũng không cần mỗi ngày đều bị cô chọc cho tức giận, chỉ có thể gặm bánh bích quy phát tiết căm phẫn.

Cậu muốn đem tiểu ma nữ Hàn Thiếu Đồng kia làm thành bánh bích quy, sau đó dụng lực gặm gặm gặm, cắn cắn cắn, đem lấy cô gặm cắn tan xương nát thịt...

Vừa lúc bà Thượng Quan đi qua phòng bếp, ngoài ý muốn nhìn thấy con trai luôn luôn sạch sẽ chỉnh tề, thế nhưng khuôn mặt toàn mẩu vụn bánh quy.

"Tiểu Nhật, làm sao con cắn cho cả mặt đều là mẩu vụn bánh quy, trên đất cũng có?" Bà Thượng Quan dịu dàng dùng khăn tay lau đi mẩu vụn bánh quy trên khuôn mặt cậu, giúp cậu đem tay lau sạch sẽ.

Là ảo giác của cô sao? Kể từ khi đến nơi này, gặp gỡ Hàn Thiếu Đồng hoạt bát sáng sủa về sau, Tiểu Nhật của cô liền thay đổi rồi, không hề giống như trước nữa ngoan đến quá phận, giống như không cần người mẹ như cô. Hiện tại, cô không còn có cảm giác như thế rồi.

Thượng Quan Thiên áy náy cúi đầu "Thật xin lỗi mẹ."

Đều do Tiểu Ma Nữ kia! Cậu len lén thầm mắng.

"Đứa nhỏ ngốc, không sao." Xoa xoa mái đầu nhỏ, bà Thượng Quan dịu dàng dặn dò: “Lần sau cẩn thận một chút, không cần ăn trải đầy đất nghe chưa."

Bà Thượng Quan ngược lại không phát hiện con trai cúi đầu vẻ mặt oán hận, tự mình dọn dẹp mảnh vụn dưới đất.

"Dạ!"

Đều do Tiểu Ma Nữ! Cậu ghét cô! Ghét cô nhất!

Đinh đang! Đinh đang!

Chuông cửa vang lên, Thượng Quan Thiên quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức, vừa đúng bốn giờ chiều ── là thời gian mỗi ngày Tiểu Ma Nữ đến nhà cậu trình diện, mưa gió không thay đổi.

"Tiểu Đồng đến rồi!" Mẹ cậu, vừa nghe Tiểu Ma Nữ nhà bên cạnh đến thăm, lập tức nhảy lên, đi mở cửa, cậu cũng nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp người đi trước.

Ngoài cửa, Tiểu Ma Nữ chỉ đứng một mình. Trên mặt của cô bé mang theo nụ cười ngọt chết người, trên đỉnh đầu chải đuôi ngựa thật cao thân thể nho nhỏ mặc váy toàn thân trắng như tuyết, xem ra nhẹ nhàng khoan khoái lại có chứa mấy phần anh khí.

"Xin chào, dì, Tiểu Nhật Thiên." Hàn Thiếu Đồng lễ phép phất tay một cái hướng hai người chào hỏi.

Thượng Quan Thiên ngay sau đó căm giận gầm nhẹ: “Đừng gọi tớ là Tiểu Nhật Thiên nữa!"

Cậu thống hận cái tước hiệu "Tiểu Nhật Thiên" này!

Bởi vì cô thường xuyên trái một câu "Tiểu Nhật Thiên", bên phải một câu "Tiểu Nhật Thiên", đến nỗi hiện tại mỗi ngày đều bị thầy giáo, các bạn học gọi "Tiểu Nhật Thiên", "Tiểu Nhật Thiên".

Tự động lướt qua Thượng Quan Thiên, Hàn Thiếu Đồng vẫn như cũ cười đến ngọt ngào hướng bà Thượng Quan cung kính khom người.

"Dì, về sau Tiểu Đồng không thể thường xuyên tới chơi, bởi vì Tiểu Đồng phải tham gia huấn luyện Judo rồi." Nói xong, cô còn làm tư thế đùa bỡn.

"Có thật không? Tiểu Đồng thật là lợi hại đó!" Bà Thượng Quan ngồi xổm người xuống, vuốt vuốt đuôi ngựa trên đầu Hàn Thiếu Đồng.

Hừ! Có cái gì lợi hại, cũng chỉ là Judo mà thôi. Thượng Quan Thiên khinh thường đôi mắt liếc "Đạo bào" trên người Hàn Thiếu Đồng.

Hàn Thiếu Đồng vừa thấy Thượng Quan Thiên đối với cô quăng tới ánh mắt khinh thường, đôi mắt tính toán chuyển một vòng, cười đến hơi ngọt hỏi: "Tiểu Nhật Thiên, cậu cũng rất muốn chơi Judo sao?" Cô bé cố ý tăng thêm giọng nói, đem ánh mắt khinh thường xuyên tạc thành ý tứ khát vọng.

Cô thật sự rất cố ý, bởi vì cô phát hiện trêu chọc tên này bao nhiêu năm, cậu ta lại thường xuyên giả bộ hàng xóm nhỏ tốt bụng để trêu chọc!

"Có thật không? Tiểu Nhật cũng muốn cùng Tiểu Đồng chơi Judo? Thật tốt quá, ngày mai mẹ sẽ đi với Tiểu Đồng tới đạo quán ghi danh." Bà Thượng Quan nhiệt tình nói, hoàn toàn bỏ quên sắc mặt xanh mét của con trai.

Khó được con trai muốn tham gia việc dùng thể lực, trước kia bé chỉ thích Piano, đàn Vi-ô-lông, những thứ này hoạt động trạng thái tĩnh, hôm nay lại chủ động muốn học Judo, sao cô lại không hưng phấn đây?

"Tiểu Đồng, ngày mai làm phiền con đưa dì cùng Tiểu Nhật đi đến, nói chủ quán ghi danh được không?" Bà Thượng Quan cười híp mắt nói.

"Dạ." Hàn Thiếu Đồng gật đầu sảng khoái mà đáp ứng.

Hắc hắc! Tiểu Nhật Thiên vừa đến đạo quán, sẽ trở thành "Sư đệ" mình, bị "Tiểu Sư Tỷ" này lấn áp, ha ha ha...

"Đúng rồi, Tiểu Đồng mẹ con đâu?" Bà Thượng Quan lúc này mới phát hiện ra đứa bé gái không có người lớn bên cạnh."Bà ấy không tiễn con đi đến đạo quán luyện tập sao?"

"Tiểu Đồng không cần mẹ đưa đi học ạ." Cô vờ một dáng vẻ đứa bé tốt bụng "Tiểu Đồng đã trưởng thành, không cần người lớn đưa đón rồi."

"Tiểu Đồng thật là hiểu chuyện." Bà Thượng Quan tán dương: “A, đúng rồi, dì vừa mới nướng một chút bánh bích quy, con cầm một chút để ăn trà bánh được không? Con chờ một chút đó!" Nói xong, bà liền đứng dậy đi vào nhà.

"Dạ." Hàn Thiếu Đồng cười ngọt ngào trả lời.

"Ma nữ!" Thấy mẹ mình hưng phấn đi vào phòng bếp, Thượng Quan Thiên mới uất hận mở miệng.

Cậu làm gì có nói muốn tham gia cái loại hoạt động đó để sẽ bị té đau người? Ở tại chỗ "Té một chút đau" mà gọi là chơi rất vui sao?

"Tiểu Nhật Thiên, tớ hiểu rõ cậu là bởi vì xấu hổ, không dám mở miệng nói với mẹ, cho nên tớ mới phải thật tâm nói giúp!" Nụ cười ngọt ngào trong nháy mắt biến thành cười gian, mẹ Thượng Quan trong mắt Tiểu Thiên Sứ, lập tức biến thành Thượng Quan Thiên trong mắt Tiểu Ma Nữ.

"Tớ khi nào thì muốn cậu nói thay? Tự cho là thông minh!" Thượng Quan Thiên xoay mặt, vì cô tự chủ thương cảm thấy vô cùng bất mãn.

"Tớ là tốt bụng thôi! Còn Tiểu Nhật Thiên sợ bị tớ đánh không đứng nổi?" Hàn Thiếu Đồng đầu tiên là trợn to mắt, rồi sau đó lại cười gian rộ lên."Thì ra là cái người này không có can đảm!"

"Tớ làm sao có thể sẽ sợ cái tên ma nữ này?" Chuyện cười! Thiên đại thành chuyện cười!

"Không sợ sao? Vậy cậu làm gì không dám luyện Judo? Ha ha ha..." Chơi thật vui! Hàn Thiếu Đồng nhìn thấy Thượng Quan Thiên giận đùng đùng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.

"Tớ nhất định sẽ luyện được còn mạnh hơn so với cậu, nhất định làm cậu ngã không đứng nổi!" Thượng Quan Thiên ngẩng mặt lên, kiêu ngạo mà nói.

"Vậy sao?" Hàn Thiếu Đồng hoài nghi nhìn cậu. "Tiểu Nhật Thiên ơi, cậu chính là đừng làm cao thì tốt hơn. Cậu xem, cho đến bây giờ vẫn lùn hơn hai centimét so với tớ! Làm sao có thể đánh tớ không đứng nổi?"

Trải qua nhiều năm như vậy, cô còn so với cậu ấy cao hơn một chút xíu.

Hận a... Thượng Quan Thiên giận đến mặt đỏ lên "Việc này cùng chiều cao không tính, tớ nhất định sẽ đánh ngã cậu xuống mặt đất để cho cậu không bò dậy nổi!"

"Vậy sao? Tớ chờ đó! Ha ha ha!" Tặng kèm mấy tiếng cười gian.

"Ma nữ!" Thượng Quan Thiên giận đến nổi gân xanh.

Chờ một chút trở lại trong phòng, cậu muốn lấy thêm một chút bánh bích quy ra ngoài gặm! Đem bánh bích quy làm thành cô mà gặm!

"Tiểu Đồng." Bà Thượng Quan cầm một hộp plastic bảo vệ môi trường đi ra khỏi phòng. "Huh?"

Thế nào không khí ở giữa hai đứa trẻ là lạ?

"Dì, cám ơn bánh bích quy của dì." Chủ động cười còn ngọt hơn so với mật đường, Hàn Thiếu Đồng khiêu khích mà dùng khóe mắt liếc Thượng Quan Thiên một cái.

"Đừng khách khí."

Liếc bộ mặt tức giận của Thượng Quan Thiên, Hàn Thiếu Đồng vui vẻ cùng bà Thượng Quan khoát tay "Dì, buổi tập của con sắp bắt đầu, con đi trước, bái bai!"

Nói xong, cô lại chuyển hướng tới Thượng Quan Thiên "Bái bai! Tiểu Nhật Thiên, nhớ ngày mai phải đến đạo quán ghi danh đó!"

"Tớ nhất định sẽ tới." Thượng Quan Thiên hừ một tiếng.

"Trên đường đi cẩn thận đó!" Phất tay một cái không hiểu, bà Thượng Quan nhìn thân ảnh Hàn Thiếu Đồng nho nhỏ ở nơi khúc quanh biến mất.

"Mẹ." Tức thì Thượng Quan Thiên cầm tay mẹ, lắc lắc

"Thế nào?" Nhìn mặt con trai lau không sạch, bà Thượng Quan bừng tỉnh hiểu ra mới vừa rồi giữa hai đứa trẻ xảy ra chuyện gì.

Chỉ sợ là Tiểu Đồng lại nói cái gì trêu chọc đứa con trai nhỏ cao ngạo này rồi.

"Mẹ, con không chỉ muốn học Judo, còn phải học Không thủ đạo." Thượng Quan Thiên lần đầu tùy hứng theo sát yêu cầu mẹ.

Cậu thề nhất định phải so với cô nàng còn lợi hại hơn! Nhất định phải đem cô đánh cho không đứng nổi!

"Ừ, mẹ đều đáp ứng con." Đây là chuyện tốt, bà Thượng Quan vui vẻ yên lặng theo dõi biến hóa.

Mới tiến vào "Hắc Đàn Tràng" bốn tháng ngắn ngủn, Thượng Quan Thiên cùng Hàn Thiếu Đồng lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Bởi vì hai học sinh tiểu học mới lên năm thứ tư, thế nhưng nhanh chóng liền nhảy lên ba cấp, thi đậu đai cam, còn hung hăng làm cho sư huynh đã luyện tập hai năm trong nước té ngã trên đất.

Nhất là Thượng Quan Thiên, càng thêm Phong Mang Tất Lộ. Bề ngoài trắng nõn tuấn tú, thái độ lịch sự ôn hòa, cộng thêm một thân nhu hợp Không thủ đạo cùng Judo, tuy là ngây thơ không che giấu, nhưng đã hấp dẫn không ít sự ưu ái của các sư tỷ sư muội, liên tiếp hướng tới cậu lấy lòng.

Nhưng đối với những điều này, những nam sinh khác cầu còn không được diễm phúc, Thượng Quan Thiên căn bản là làm như không thấy, tuyệt không quan tâm.

Cậu quan tâm nhất chính là, khi cậu cố gắng luyện tập Không thủ đạo cùng với Judo, thậm chí ngay cả sư huynh cũng có thể đánh ngã, tại sao vẫn không thể đem Hàn Thiếu Đồng đánh ngã trên mặt đất, để cho cô nàng không bò dậy nổi?

Rốt cuộc cậu còn thiếu cái gì?

Giương mắt nhìn hướng tiểu sư đệ đang làm mẫu chính xác tư thế ngã xuống vì Hàn Thiếu Đồng, Thượng Quan Thiên trăm mối vẫn không có cách giải.

Mặc dù cậu rất được các học sinh nữ hoan nghênh, nhưng Hàn Thiếu Đồng ở Đàn Tràng nhân khí tuyệt đối không thua kém cậu.

Hoạt bát sáng sủa như cô nàng, dựa vào nụ cười so với mật còn ngọt hơn, cơ hồ đem tất cả huấn luyện viên, sư huynh cùng với tiểu sư đệ, tiểu sư muội đành lòng cho bắt cóc.

Tiểu sư đệ mới tới, tiểu sư muội dính lấy cô nàng, không phải quấn quýt dạy chiêu thức chưa học, chính là lôi kéo nàng ta nói chuyện tào lao trên trời dưới đất.

Không hiểu tại sao nhìn nụ cười ngọt ngào trên môi cô nàng, cậu cảm thấy trong lòng buồn buồn, rất không thoải mái.

"Thượng Quan Thiên, cậu làm sao vậy?" Các sư tỷ và các sư muội quấn quýt ở bên cạnh cậu vừa thấy sắc mặt cậu trầm xuống, lập tức khẩn trương ùa lên trước, lo lắng hỏi.

"Có phải là không thoải mái hay không?"

"Có phải mệt mỏi hay không?"

Như tiếng đàn ong mật tần suất cao không ngừng vang lên, khắp nơi khiêu khích tính nhẫn nại loài người.

"Xin các vị yên tâm, tôi không sao." Cố nén không muốn đem từng người một ném vào trong sân, Thượng Quan Thiên nặn ra một nụ cười nhạt ôn hòa như thường ngày để an ủi sư tỷ muội đang khẩn trương.

Thình lình sự chú ý của cậu chuyển đến một sư đệ đang kéo cánh tay Hàn Thiếu Đồng, không khỏi nhíu mày.

"Tiểu Đồng sư tỷ, mới vừa rồi huấn luyện viên dạy em cách đưa chân quét, em còn không hiểu lắm, chị có thể dạy lại không?" Giọng nói như vịt đực bị bóp cổ vẫn không hề thay đổi.

Hàn Thiếu Đồng nhếch lên một cười ngọt ngào, đang muốn trả lời, Thượng Quan Thiên đứng giữa hai người, tách Hàn Thiếu Đồng cùng sư đệ ra.

"Cậu làm cái gì vậy Tiểu Nhật Thiên?" Hàn Thiếu Đồng đối với việc Thượng Quan Thiên đột nhiên xuất hiện hành động quái dị cảm thấy hết sức khó hiểu.

Không để ý đến lời hỏi thăm, Thượng Quan Thiên chỉ hướng chóp mũi sư đệ, "Cậu ── tôi dạy cho cậu." Tiếng nói ôn hòa không chấp nhận sự từ chối.

"Cái gì?" Hàn Thiếu Đồng cau mày.

Tiểu Nhật Thiên rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Trước kia cũng không trông thấy anh dạy Sư đệ sư muội một nửa chiêu thức, thế nào hôm nay đột nhiên cực kỳ rảnh rỗi?

"Thế nào? Không muốn học sao?" Ánh mắt ấm áp thoáng qua chút lạnh lẽo, Thượng Quan Thiên trừng hướng Sư Đệ đang ngây người, có chút hung ác hỏi.

"Học! Đệ muốn học!" Sư đệ bất đắc dĩ đồng ý.

Cái tuổi của cậu ta so với vị "Tiểu sư huynh" kia còn nhỏ hơn như có khí thế đàn áp, ngay cả cậu là Quốc Trung Sinh cũng sinh lòng khiếp sợ.

Cậu đoán nếu nói không muốn "Tiểu sư huynh" có thể sẽ một quyền mà đánh ngã cậu xuống đất. Trời mới biết cậu ta đã đắc tội lúc nào...

Dẫn sư đệ đi tới giữa sân, khóe môi Thượng Quan Thiên mơ hồ hiện lên nụ cười giảo hoạt. "Xin chỉ giáo." Cậu hướng đối phương khom người chào trước.

Sư đệ cũng ngơ ngác cùng cậu khom người chào, sau một khắc, còn không kịp phản ứng, hai bên cổ áo đã bị Thượng Quan Thiên bắt được ──

"Huh?"Làm cái gì?

"Đầu tiên, đôi tay nắm chặt cổ áo đối phương, giống như vậy" Thượng Quan Thiên trong miệng nhanh chóng nói thầm khẩu quyết. "Sau đó ── dùng sức quét ngã đối phương!"

Đồng thời hô to, chân Thượng Quan Thiên hung hăng hướng mắt cá chân sư đệ đảo qua, để cho cậu ta nặng nề ngã xuống mặt đất.

"A ──" Bị ném trong nháy mắt, sư đệ kêu to, tiếng kêu thê lương vang vọng cả đạo quán.

"Còn có cái chiêu thức gì muốn học không?" Gương mặt Thượng Quan Thiên tuấn tú tiến tới gần Sư đệ đang bị hoảng sợ, ngữ điệu ôn hòa lại làm cho cậu ấy cảm thấy lạnh quá.

"Không có, không có!" Chỉ có thể lắc đầu một cách đáng thương, vô tội chịu đựng tai bay vạ gió.

"Này, Thượng Quan Thiên, cậu đừng hù dọa cậu ấy nữa." Nhìn, cặp mắt cũng trở nên xem thường người ta. Hàn Thiếu Đồng nhịn không được, tiến lên đỡ sư đệ toàn thân vô lực dậy.

Dầu gì người ta là đóng học phí đi học, bị cậu "Khi dễ", cũng phải làm dáng vẻ vui lòng phục tùng sẽ bị cậu tiếp tục khi dễ ! Đần!

Cánh tay Hàn Thiếu Đồng còn chưa có đỡ đến Sư đệ bị hoảng sợ, đã bị Thượng Quan Thiên giữ chặt.

"Thế nào? Muốn đánh à?" Cô rất vui lòng theo tới cùng đó!

Từ lúc thi xong cuộc thi thăng cấp lần trước, cô rất lâu không có chính thức hoạt động gân cốt, chỉ có thể dạy sư đệ sư muội một chút động tác căn bản, cô cảm giác xương cũng cứng rắn rồi.

Nghe được tin tức hai người sắp đánh nhau, mọi người lập tức lui về phía sau mười bước chân, không dám đứng ở gần hai người, sợ bị quyền cước của bọn họ quét trúng.