Sau bức bình phong xuất hiện một cung nữ: “Khởi bẩm đại vương có Thái tử, Thái tử phi, Yên Thuyên quận chúa và Mộ Dung trang chủ của Liên Hạ quốc đến.”

“Liên Hạ?”

“Hoàng cữu mẫu!”

Kha Lãnh chột dạ nhìn sang tiểu đông tây đang phình má trợn mắt với nàng, xem ra nàng không thể bồi cùng nha đầu nữa.

“Hôm nay không được rồi, bọn họ đều là người của Liên Hạ nếu ta không đến gặp nhất định Liên Hạ sẽ nghĩ Tây Kha chúng ta xem thường họ.”

“Đối hoàng cữu mẫu chỉ có Tây Kha quan trọng, ngài vốn chưa từng yêu thương qua ta!”

“Nha đầu nghe ta nói!”

“Ta không muốn nghe!”

Sở Ngọc Bảo không chút do dự mặc lại y phục chạy ra khỏi đại điện, thô lỗ đẩy ngã cung nữ vừa báo tin. Kha Lãnh vội vã đuổi theo phía sau, nhân nhi này tính khí không tốt vạn nhất xảy ra chuyện gì nàng biết phải làm sao?

Hoàng cữu mẫu từ trước đến nay chỉ đặt thiên hạ vào mắt, làm gì nghĩ gì đều vì Tây Kha, nàng căn bản không thể so bì. Dù cho hoàng cữu mẫu có sủng ái nàng đi chăng nữa nhưng nếu Tây Kha gặp loạn nhất định sẽ đem nàng vứt bỏ. Có trách cũng trách nàng tự tư, nếu nàng có thể giống công chúa mẫu thân thì tốt biết mấy, trước sau đều chỉ nghĩ đến chuyện thiên hạ thái bình thịnh vượng.

Càng nghĩ Sở Ngọc Bảo càng thêm đau lòng, trong lúc bỏ chạy không may lại va phải một người khác. Người bị nàng va phải cũng ngã xuống, vang lên âm thanh đặc biệt lớn.

“Bảo Bảo!”

“Bình nhi!”

Chu Bình đau đến mức chảy cả nước mắt, ai u xoa cái mông mình: “Đau quá!”

Sở Ngọc Bảo bên này cũng không kém cạnh quát to: “Điêu dân to gan dám đụng bản quận chúa?”

“Ngươi nói ai điêu dân? Bản quận chúa chính là… ách… nữ nhân hung dữ!?”

Sở Ngọc Bảo cũng sửng sốt: “Nữ nhân mắt vàng!?”

Chu Bình kinh hãi chạy ra sau lưng Mộ Dung Ly Tranh: “N-Ngươi làm gì ở đây chứ hả?”

Mắt thấy hoàng cữu mẫu đuổi theo, Sở Ngọc Bảo vội quay lại nấp sau lưng nàng: “Hoàng cữu mẫu! Chính là bọn họ, là bọn họ đả thương ta!”

Ánh mắt Kha Lãnh phát lạnh, tỉ mỉ đánh giá những người trước mặt: “Các ngươi là ai?”

Cảm thấy bầu không khí có chút kì quái, Chu Túc Nhi đành bước ra hoà giải hiểu lầm hai bên: “Liên Hạ Thái tử Chu Túc Nhi tham kiến Tây Kha vương.”

Không nghĩ người trước mặt xuất thân cao quý như vậy, còn là hậu duệ Liên Hạ, Sở Ngọc Bảo có chút khiếp sợ nép sát vào người hoàng cữu mẫu. Từng nghe công chúa mẫu thân nói Liên Hạ là một siêu cường đế quốc bất khả chiến bại, mấy năm qua do Chu nữ đế dẫn dắt càng thêm hưng thịnh. Trước đây Tây Kha có thể xem là tay sai đắc lực của Liên Hạ, hậu thuẫn phía sau giúp Liên Hạ vương thống nhất thiên hạ, mấy năm qua lưỡng quốc giao tình đặc biệt tốt.

“Bản quận chúa nghe nói Thái tử Liên Hạ ngốc nghếch vô năng…”

“Bảo Bảo đừng vô lễ.”

Sở Ngọc Bảo bĩu bĩu môi, ngoan ngoãn trốn sau lưng hoàng cữu mẫu.

“Nói cho ta biết phát sinh chuyện gì liễu?”

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của hoàng cữu mẫu, Sở Ngọc Bảo rụt rè níu chặt tay áo nàng: “Cô nương kia có đôi mắt rất đẹp, Bảo Bảo chỉ muốn chơi đùa một chút, nào ngờ bọn họ động thủ đánh người. Nói thế nào cũng là bọn họ sai trước, hoàng cữu mẫu ngài phải đòi lại công đạo cho ta!”

“Công đạo cái gì? Bản quận chúa cũng là nhất quốc quận chúa bị ngươi dùng đao kề mặt đòi lấy mắt là đạo lý gì? Lẽ nào bản quận chúa không thể phản kháng sao?”

“Ngươi dám mắng ta sao?” Sở Ngọc Bảo lửa giận đùng đùng bước lên lý luận: “Ta mặc dù có kề đao nhưng chưa tổn hại đến ngươi, còn người kia đã đánh ta rồi, các ngươi không cho được một lời giải thích thì đừng hỏi rời khỏi Tây Kha!”

“Hảo a, ngươi nói chuyện đúng là không có đạo lý!” Chu Bình đẩy Mộ Dung Ly Tranh qua một bên, dáng vẻ giống như muốn đánh nhau: “Bản quận chúa cho ngươi biết, ở Liên Hạ chưa từng có người nào dám kề đao đòi lấy mắt của ta, ngươi chỉ cần trượt tay một cái nói không chừng Tây Kha ngày mai không nhìn thấy mặt trời!”

“N-Ngươi hỗn trướng!”

“Đủ rồi!” Kha Lãnh lớn tiếng cắt ngang màn tranh luận giữa hài người, không hài lòng quở trách Sở Ngọc Bảo: “Ngươi vừa ra ngoài thì đã gây chuyện sau này quả nhân không chuẩn ngươi xuất cung.”

“Hoàng cữu mẫu!!”

Sở Ngọc Bảo giận dỗi giậm mạnh chân xuống đất, hoàng cữu mẫu cư nhiên không bảo vệ nàng?!

Kha Lãnh đối với chuyện các nàng đả thương Sở Ngọc Bảo vẫn còn giữ trong lòng, bất quá vẫn nhã nhặn mỉm cười: “Mời các vị nhập điện chúng ta sẽ cùng nói chuyện.”

“Biểu tỷ ta không muốn đi, ta ra ngoài dạo một chút.”

Sớm biết Chu Bình không thích lễ nghi rườm rà nội cung, Chu Túc Nhi cũng chẳng làm khó, thuận tiện gật đầu một cái coi như đáp ứng. Chu Bình vui vẻ kéo Mộ Dung Ly Tranh rời khỏi sảnh, suy nghĩ nên đi đâu tham quan.

Ngay cả Sở Ngọc Bảo cũng chán nghe mấy cái chính sự, liền ngoe ngoảy mông bỏ đi. Kha Lãnh nhìn theo chỉ biết lắc đầu, đứa nhỏ này đúng là bị nàng chiều hư rồi.

Lại nói đến Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh, hai người song song tiến ra Ngự Hoa Viên ngắm cảnh. Mùa hè ở Tây Kha có một loài cây hồng sắc hoa, chỉ nở duy nhất vào mùa hè, sang các mùa khác chỉ còn lại cây khô gai góc.

Chu Bình ngồi dưới tán cây lớn thuận tiện vỗ vào vị trí bên cạnh: “Ly Tranh đến đây tránh nắng/”

Mộ Dung Ly Tranh chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng.

Chu Bình đưa mắt nhìn theo cánh nhạn đang bay về phía nam nhịn không được hiếu kì: “Ly Tranh, chúng bay về Liên Hạ phải không?”

“Chúng bay về Sa quốc.”

“Sa quốc?” Chu Bình nghiêng nghiêng đầu: “Là nơi nào?”

Mộ Dung Ly Tranh chỉ tay về phía nam: “Một đảo quốc nằm ở tận cùng phía nam, có biển cả bao la còn có cả những bãi cát trắng trải dài bất tận. Tất cả nhạn đều bay về Sa quốc, chúng sinh trưởng ở đó, khi đến mùa di cư thì bay đến nơi khác, sau đó thì quay về Sa quốc rồi tiếp tục một vòng tuần hoàn như vậy.”

“Vậy nhất định chúng sẽ rất mệt mỏi, cứ bay đi bay lại như vậy, có bao giờ chúng nghĩ sẽ dừng lại hay chưa?”

“Không, đó là quy luật, chúng sống để bảo tồn quy luật đó.”

“Thật đáng thương.” Chu Bình nghiêng đầu nhìn qua Mộ Dung Ly Tranh: “Có bao giờ chúng lạc mất đàn không?”

“Có thể.”

“Thật giống ta cũng lạc mất đa nương lưu lạc đến Hàm Luân, ta cũng chẳng biết rốt cuộc vì lý do gì mà họ ruồng bỏ ta…”

Mộ Dung Ly Tranh nhịn không được choàng người qua xoa xoa hai má đỏ bừng: “Lại khóc rồi.”

Chu Bình nhìn sang nơi khác cố giấu hai mắt đỏ bừng bừng: “Ta không có khóc.”

Không ngờ lại nhìn thấy một bóng người có chút quen thuộc, cố gắng nheo mắt nhìn thử phát hiện có đến hai người hình như là đang nói chuyện. Chu Bình vội quay lại nắm lấy cánh tay Mộ Dung Ly Tranh ra sức lay, càng nhìn lại càng thấy giống người đó.

“Ly Tranh ngươi xem xem kia có phải là Thái Bối quận chúa?”

“Thật sự?”

“Hình như Thái Bối quận chúa đang tranh cãi với ai đó.” Chu Bình vội vã đứng dậy kéo theo cả Ly Tranh: “Đi với ta xem thử có chuyện gì.”

“Chuyện này không có liên quan đến chúng ta.”

“Không phải Thái tử biểu tẩu nói Thái Bối quận chúa là mối chốt quan trọng nhất sao? Chúng ta đi xem biết đâu chừng lại tìm ra được manh mối, mau mau đi xem cùng ta!”

Mộ Dung Ly Tranh bất đắc dĩ nghe theo, cùng Chu Bình nấp sau một bức tường theo dõi.

Người nói chuyện với Sở Ngọc Bảo không ai khác ngoài Thiên Lệ công chúa, nàng tức giận đến run người, độc nữcủa nàng cùng hoàng tỷ có mối quan hệ bất chính nàng làm sao có thể đứng nhìn được nữa!?

“Sở Ngọc Bảo bản công chúa nói với ngươi lần cuối, ngươi còn như vậy nữa bản công chúa lập tức mang ngươi đến Sa Quốc vĩnh viễn không quay về Tây Kha nữa!”

Sở Ngọc Bảo hai mắt phiếm hồng: “Tại sao lại không thể chứ?”

“Kha Lãnh là hoàng cữu mẫu của ngươi, các ngươi làm như vậy là thiên địa bất dung!”

“Ta không muốn nghe!”

“Mẫu thân và phụ thân chỉ có một mình ngươi là nữ nhi, trước nay đều sủng ái ngươi mới khiến ngươi biến thành bộ dạng này. Ta không quan tâm ngươi thích nam nhân hay là nữ nhân, ta chỉ không cho phép ngươi làm ra loại chuyện xấu hổ tông môn như vậy!”

“Ta mặc kệ, chỉ cần có thể ở bên cạnh hoàng cữu mẫu ta cái gì cũng có thể đánh đổi!”

Thiên Lệ công chúa có vẻ không nhẫn nhịn được nữa, vung tay đánh liên tục vào người Thái Bối quận chúa. Chu Bình nấp sau bức tường có chút sốt ruột định chạy ra cứu Sở Ngọc Bảo thì bị Mộ Dung Ly Tranh kéo lại.

“Làm cái gì vậy? Ngươi không thấy Thái Bối công chúa bị đánh sao?”

“Nàng không nghe thấy sao? Người kia là Thiên Lệ công chúa, chúng ta không nên can thiệp vào chuyện gia đình của họ.”

“Nhưng…”

“Được rồi, coi cũng coi đủ rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Mặc kệ Chu Bình phản kháng, Mộ Dung Ly Tranh cường ngạnh đem nàng ra khỏi chỗ nấp.