Hai mẹ con Minh Châu trên đường về nhà cười cười nói nói.

Nếu không nói sẽ không ai biết họ xa nhau gần hai mươi năm.
Đến nhà, bà ta cũng phải ngưỡng mộ sự tài giỏi của Minh Châu.

Căn nhà sang trọng, thoáng mát.

Tuy không thể so với Thẩm Gia.

Nhưng ở độ tuổi của Minh Châu, khi ở riêng không dựa dẫm vào ba mẹ mà có cơ ngơi như thế này quả là đáng tự hào.

Có đứa con gái như vậy cũng đỡ vất vả về sau.
Dù có trầm trồ, khen ngợi thì mục đích cuối cùng về đây của bà ta cũng chỉ là lợi dụng để lấy lại hào quang vốn có của mình.

Chứ không hề có chút yêu thương gì đứa con gái bao năm mới gặp này cả.
’ Mẹ à, vào trong thôi ’.
Minh Châu làm cho bà ta trở về với thực tại.
’ À … à, được chúng ta đi ’.
Đúng là căn nhà này quá rộng rãi.

Tuy mới được ở đây nhưng bà ta cảm giác như nhà của mình vậy.
’ Mẹ để con nấu cơm cho mẹ nhé! ’.

Minh Châu biết mẹ mình cũng đã vất vả ở bên ngoài nhiều rồi.


Nên từ nay sẽ báo hiếu cho mẹ để bù đắp lại những năm tháng qua.
’ Được ’.

Mặc dù, không hưởng ứng với lời đề nghị này cho lắm.

Nhưng không muốn con bé tuột hứng nên ép mình đồng ý vậy.

Để tránh làm con bé không vui mà ảnh hưởng đến lợi ích của bà ta.
Minh Châu vui vẻ xoắn tay vào bếp để trổ tài.

Tuy là tiểu thư cành vàng lá ngọc.

Nhưng từ khi ra riêng Minh Châu đã học được cách nuôi sống bản thân, không phụ thuộc vào ai.

Nên đối với mấy chuyện bếp núc là chuyện nhỏ.
Tuy không phải là sơn hào hải vị gì.

Nhưng được nấu cho người mẹ thân yêu và đặc biệt cách xa nhau ngần ấy năm quả là điều hạnh phúc to lớn.
Trong thời gian Minh Châu vào bếp, bà ta lại suy nghĩ về tương lai sau này sẽ có được cuộc sống giàu sang mà nở một nụ cười tự đắc.

Ngôn Tình Ngược
Không cần mơ, nếu năm đó bà ta biết an phận không bỏ đi vì tình yêu ảo mộng của mình thì có lẽ bây giờ cũng có một gia đình hạnh phúc và cuộc sống sung sướng không cần phải lo nghĩ.

Đó là điều mà tất cả người phụ nữ điều lựa chọn đó là đích đến cuối cùng của mình.
Nhưng rất tiếc bà ấy từ bỏ hạnh phúc để chọn đau thương.

Và bây giờ phải làm lại tất cả từ đầu nhờ dựa vào bàn đạp thăng tiến mang tên Minh Châu.
’ Mẹ, con nấu xong rồi mau ăn thôi ’.

Minh Châu hào hứng mời mẹ vào thưởng thức tay nghề của mình.
’ Được, đợi mẹ một lát ’.
Reng
Bỗng trên chiếc bàn xuất hiện một cuộc gọi phá vỡ bầu không khí đoàn tụ.
Bà ta nhíu đôi mày, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.

Buộc miệng kêu Minh Châu nghe máy vì nó quá ồn ào.
’ Nghe điện thoại kìa con ’.
Minh Châu cũng không vui khi có người gọi không đúng lúc nhưng vẫn nắn nụ cười gượng gạo với mẹ mình.
’ Dạ ’.

Minh Châu chạy từ phòng bếp lên để xem tên nào phà đám bầu không khì vui vẻ của hai mẹ con.

Tuy nhiên, nhìn tên trên màn hình mà cô gạt bỏ hết ý định của mình.
Lo suy nghĩ mà tiếng chuông cũng ngừng hẳn.
Thôi chết, mình không nghe máy ngày mai đi làm sẽ khó sống với anh ta.
Đầu dây bên kia kiên nhẫn gọi lại lần nữa.

Lần này Minh Châu không dám chậm trễ nữa mà nhấc máy ngay.
’ Giám đốc, anh gọi tôi có gì sao? Tôi nhớ hôm nay là ngày nghĩ…’.

Gương mặt cau có muốn đòi lại công bằng.
’ Tôi biết nhưng mà cô không bản báo cáo trước khi nghĩ cho tôi.

Có biết tôi phải làm lại từ đầu hay không, còn nữa cô có biết là nó chiếm hết thời gian của tôi không hả ’.

Tiếng trách móc của Mặc Thừa Quân vang vọng, xuyên qua điện thoại làm cho Minh Châu chói tai và ngay cả bà ta ngồi kế bên cũng cảm thấy khó chịu.
Thì ra là chuyện này, nhưng mà tên này làm nhiều việc quá rồi nên nói sảng hay sao.
’ Giám đốc, chuyện này anh giao cho Thế Khải mà.

Sao lại trách tôi? ’.

Đúng là ở công ty gây phiền phức cho mình chưa đủ hay sao mà ngay cả về nhà ăn một bữa cơm với mẹ cũng bị tên khó ưa này phá đám.
Thừa Quân nghe những lời Minh Châu nói thì chạy lại dữ liệu trong đầu mình.

Đúng là bản báo cáo đó là cho Thế Khải làm.

Giờ bị hớ rồi, không biết lấy gì trùm mặt lại mới hợp lí nhỉ? Chứ quê quá rồi.
’ Tôi … tôi ’.

Thừa Quân ấp úng, không còn lên giọng như lúc nãy.

Bây giờ, như đứa con bị mẹ mắng mà không biết nói gì cho phải.
’ Tôi … anh gì chứ, anh có biết như vậy là chiếm hết thời gian của tôi không hả? ’.

Cô nói lại lời của Thừa Quân lúc nãy.

Ai kêu không tìm hiểu rõ rồi đổ oan cho người khác.
’ Cô dám … ’.


Thừa Quân tức đến nghen họng, dám nháy lại lời của mình.

À mà thôi dù sau chuyện này mình cũng sai trước.

Nhưng cái con người này cũng so đo quá rồi.

Còn biết ăn miếng trả miếng nữa chứ.
’ Tại sao không? Nếu không còn gì thì tôi tắt máy đây ’.

Không để Thừa Quân có cơ hội mở lời, Minh Châu ngắt máy ngay khi vừa nói xong.
Quá rồi, đã xuống nước rồi mà cô ta còn dám …
Thừa Quân ngồi đó mắng thầm Minh Châu vì tự ý ngắt điện thoại của cấp trên.
’ Ai vậy con ’.

Bà ta nãy giờ không hiểu chuyện gì.
’ Chỉ là tên thần kinh thôi mẹ không cần quan tâm đ ến hắn, chúng ta đi ăn thôi ’.
’ Được, vậy vào trong thôi ’.

Bà ta cũng không có ý muốn hỏi thêm.

Vì bà ta đâu rảnh rỗi để quan tâm đ ến chuyện người khác.
Dù bữa ăn có bị hoãn vì sự phá hoại vô hại của Thừa Quân nhưng Minh Châu vẫn muốn có được một bữa cơm được ngồi cùng ăn với mẹ.

Nếu có ba thì sẽ vui hơn nữa.
Nhưng đó là ước muốn vô vọng của Minh Châu ….