Sau khi hết giận, xóa bỏ mọi hiểu lầm.

Lục Đông đã dẫn Giai Giai đi ăn và mua sắm để chuộc lỗi.
Giai Giai thầm nghĩ, coi như cũng biết điều đó, lần này cô tạm bỏ qua.

Nếu còn lần sau thì … cô vẫn tha thứ cho cậu.

Tại vì cậu là người cô yêu mà.
Giai Giai không muốn về nhà sớm như vậy, cô muốn đi dạo tiếp.
’ Cô gái có biết bây giờ đã khuya rồi không mà còn nói sớm ’.

Lục Đông cốc nhẹ lên trán của Giai Giai.
’ Nhưng em muốn đi dạo cùng anh, chưa muốn về nhà ’.

Cô giở giọng mè nheo khiến ai đó tan chảy.
Nghe có vẻ vì anh nhưng thật ra Giai Giai chỉ nói như vậy để chống chế cho sự ham chơi của mình.
Dù như thế nào, chỉ cần nhìn thấy Giai Giai hạnh phúc là cậu đủ vui rồi.
’ Chúng ta đi thôi ’.

Anh nở nụ cười bất lực nhưng hơn hết là sự cưng chiều.
Cô nhoẻn miệng cười thật tươi, rồi nắm tay cậu bước đi.
Công viên lúc này thật yên tĩnh, từng ngọn gió se lạnh thổi nhẹ lên hai người họ nhưng cũng thật mát mẻ và bình yên.

’ Sau này chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy đúng không anh? ’.

Cô buộc miệng hỏi một câu bâng vơ làm cho Lục Đông nhíu mày suy nghĩ.
’ Sao tự nhiên lại hỏi như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ hạnh phúc ’.

Anh trả lời cô, đồng thời cũng phản ứng cực gắt trước câu hỏi có phần vớ vẩn của cô.
Tuy nói vậy nhưng thâm tâm thật ra cậu cũng rất lo sợ khi Giai Giai có quá nhiều sự lựa chọn.

Nếu sau này có sự lựa chọn tốt hơn, cậu sợ bản thân mình sẽ bị thay thế.
’ Đúng vậy, chúng ta sẽ hạnh phúc ’.

Cô tin chắc là vậy.

Truyện Khác
Đang tâm trạng vui vẻ, chỉ một câu hỏi vô ý của Giai Giai mà không khí trùng xuống đến đáng sợ.
Thấy có vẻ căng thẳng, Giai Giai chuyển sang chủ đề khác.

Hi vọng sẽ có sức nóng hơn để có thể bao phủ hết khí lạnh lúc nãy.
’ Lục Đông, sao này nếu chúng ta cưới nhau, anh mong muốn có mấy đứa con? ’.
Anh suy nghĩ thật thận trọng, rồi trả lời:
’ Chỉ một thôi ’.

Vì quá khứ của cậu cũng chẳng tốt đẹp.

Lúc nhỏ đã bị bỏ rơi nên nhắc đến vấn đề con cái cậu không mấy hào hứng.
Lục Đông sợ bản thân không đủ tình yêu thương để dành cho con.
Anh cũng chẳng muốn có con nhưng sợ Giai Giai buồn nên đành nói ra con số ít ỏi.
’ Sao lại là một? Vậy anh thích trai hay thích gái? ’.

Cô thật khó hiểu trước câu trả lời của Lục Đông.
’ Sao cũng được, hi vọng con sinh ra sẽ giống em.

Nếu giống anh thì con trai sẽ ế vợ và con gái sẽ không lấy được chồng ’.

Anh thiếu tự tin về bản thân mà nói.
Giai Giai bật cười trước sự khiêm tốn của cậu.

Nếu nói vậy, thì chắc là Giai Giai mình đây rất xinh đẹp.
Tuy có chút không hài lòng về câu nói chỉ sinh một đứa.

Nhưng cậu đã vớt vác lại được câu ngầm khen ngợi vẻ ngoài của cô.

’ Vốn ban đầu em định sinh hai đứa, nhưng nghe anh có lòng khen em như vậy thì em quyết định sẽ sinh bốn đứa ’.

Khi nói về tương lai cô hào hứng vô cùng.

Mặc dù, không biết đối mặt với tương lai phía trước như thế nào.

Nhưng ít ra ở hiên tại cô đã đặt ra mục tiêu sau này.

Và sẽ khiến cho mong ước đó trở thành sự thật.
Bốn đứa? Nghe có vẻ nhiều nhỉ.

Nhưng thật ra cô rất muốn có đông con.

Nhà cô có hai chị em nhưng cô và Minh Châu rất ít khi trò chuyện với nhau.

Nên không khí trong nhà rất căng thẳng.

Cô cảm giác rất cô đơn và trống trải.
Sau này, khi có gia đình riêng cô sẽ không để cho tình trạng cạnh nạnh nhau xảy ra.

Tất cả các con của cô phải yêu thương và che chở cho nhau.
Trái ngược với Giai Giai, khi nghe cô nói như vậy anh cảm giác lạnh người.

Một đứa đã là quá lắm rồi, đằng này đến bốn.

Cậu có thể thương lượng lại được không?
’ Nhưng mà … ’.
’ Anh là có ý gì đây, biểu hiện gương mặt này là sao ’.


Thấy Lục Đông không có vẻ gì là hưởng ứng ngược lại còn bày ra vẻ mặt rất khó coi.

Làm cho tâm trạng cô tuột dốc.
’ Không có, anh cảm thấy đông con sẽ rất vui mà ’.

Anh miễn cưỡng, ép bản thân mình dối lòng.

Thôi thà chấp nhận trước, sau này sẽ tính sau.

Còn không nghe lời Giai Giai cậu sẽ không có vợ luôn chứ đừng nói là có con.
Cô không thương cậu sao? Sinh nhiều như vậy chắc chắn Lục Đông cậu sẽ bị hói đầu.

Còn đâu vẻ đẹp trai lãng tử này nữa.
Thấy Giai Giai không có cảm xúc gì nên anh nhanh miệng nói:
’ Về thôi, sáng em còn đi học nữa, hôm nay đã nghĩ một ngày rồi ’.
’ Em nghĩ là tại ai chứ? Được rồi vậy chúng ta về thôi ’.

Cô trách Lục Đông, nhưng cũng vui vẻ nghe theo lời anh mà trở về.
Lục Đông sợ hãi trước độ lật mặt của cô.
Cả hai cùng nắm tay nhau trở về.
Hi vọng con đường hạnh phúc của họ sẽ kéo dài mãi như vậy ….