Tứ Phương Lâu.
Dương Tuấn sau khi bước vào lập tức có vô số mùi thơm nức mũi đập vào khứu giác.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy rộng lớn tầng thứ nhất đều đã ngồi chật kín người, mùi thơm đều là tại đám người trên bàn đồ ăn bốc lên.
Cái này khiến cho Dương Tuấn không tự chủ thầm nhủ một tiếng đến đúng nơi rồi.
Bất quá bởi vì tầng một các bàn đã đầy người, hắn cùng Tử Lân Ưng chỉ có thể đi lên tầng thứ hai.
Nhưng để người kinh ngạc là, tầng thứ hai vậy mà cũng đầy.
Đang lúc Dương Tuấn phân vân không biết có nên đi lên tiếp hay không thì từ phía xa một cái tiểu nhị chạy tới.
Đối phương sắc mát áy náy, miệng há thở dốc gắng sức ngại ngùng nói: -" Thật sự là không tiện, chúng ta Tứ Phương Lâu hôm nay người đến có chút nhiều, có gì không thể phục vụ chu đáo mong ngài rộng lượng bỏ qua.

"
Tiếp sau đó tiểu nhị lại dùng vẻ mặt tươi cười, chỉ về phía cầu thang hướng lên lầu ba nói:
-" Phía trên vẫn còn bàn trống, để tiểu nhân dẫn hai vị khách quan lên.

"
Tứ Phương Lâu mặc dù mới mở không lâu nhưng nhân khí đã không nhỏ, không chỉ là dựa vào vị trí đắc lợi, dễ thu hút người ánh mắt, cái này tửu lâu cũng là một phần dựa vào chân chính thực lực mà gây dựng nên danh tiếng.
Bất quá có thể tại đế đô phồn hoa cất nhắc như vậy một nhà tửu lâu, nó phía sau năng lượng hiển nhiên không nhỏ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều giàu có người tới đây cũng không dám làm loạn.
Mà Dương Tuấn sau khi nghe tiểu nhị nói cũng không làm khó mà chỉ nhẹ gật đầu, sau đó liền đi theo sau đối phương đi lên lầu ba.
Bên trên sớm đã ngồi rất nhiều người, bất quá vẫn còn sót lại hai cái bàn trống.
Một cái chính tại sát cửa sổ hướng ra phồn hoa đường phốt, cái còn lại thì nằm trong góc tĩnh lặng ít người người lui tới.
Tiểu nhị sau khi dẫn Dương Tuấn hai người lên tầng ba thì lập tức đưa đến cái kia trong góc bàn phía trước.

Thấy vậy Dương Tuấn nhàn nhạt mở miệng nói: -" Cho chúng ta đổi bàn đi, cái kia gần cửa sổ vị trí cũng không tệ.

"
— QUẢNG CÁO —
Event
Nghe xong, vốn mặt mày tươi cười tiểu nhị liền có chút khó xử đáp lại: -" Khách quan ngài thông cảm, cái bàn kia thế nhưng đã có người đặt trước, là đích thân bản chưởng quỹ căn dặn, tiểu nhân thật không làm chủ được cho ngài.

"
Lông mày khẽ nhíu, bất quá Dương Tuấn cũng không có phát tác cái gì, ngược lại giọng điệu vẫn như cũ bình thản nói: -" Vậy phía trên hai tầng lầu thì sao? "
-" Cái này….

Cái này cũng là không được, lầu thứ tư là Tứ Phương Lâu dùng tiếp đón khách quý địa phương, lầu thứ năm thì chính là lâu chủ chỗ nghỉ ngơi, không dùng tiếp khách… "
Đến đây, không đợi tiểu nhị nói xong, Dương Tuấn phía sau Tử Lân Ưng đột nhiên giận quát:
-" Cmn! Cái này không được, cái kia không xong,...!Ngươi tửu lâu có định làm ăn không đây, nếu không muốn làm ăn nữa thì để gia gia giúp các người đập.

"
Tử Lân Ưng tính tình vốn là nóng nảy, hơn nữa sống cao đã quen, lúc này bị một cái sâu kiến tại trước mặt nhảy nhót quả thực khiến nó tức giận, nếu không phải có Dương Tuấn tại, nó thậm chí từ lần đầu tiên đã đem cái này tiểu nhị một đập chết tươi.
Mà phát hiện phía này ồn ào, xung quanh một đám khách nhân lập tức nhao nhao nhìn lại, theo đó tiếng nghị luận to nhỏ không ngừng vang ra.
-" Hai kẻ này là ai, đảm lượng thật lớn, lại dám ở Tứ Phương Lâu nháo sự.

"
-" Ta nhìn bọn hắn giống như là mới trên núi xuống võ nhân, kinh nghiệm giang hồ chưa đủ, quả thực chính là nghé con không sợ cọp.


"
-" Hắc! Ai mà không biết Tứ Phương Lâu phía sau có tam hoàng tử làm chỗ dựa, vị này hoàng tử mặc dù không tranh đế vị, thế nhưng năng lượng không nhỏ, ngay cả đại hoàng tử đều phải nể ba phần.

"
-".

.

.

"
Phút chốc, tất cả tiếng nghị luận đều bị Dương Tuấn thu vào trong tai.
Tam hoàng tử, người này Dương Tuấn cũng đã nghe Lê Huyền nhắc qua, hiệu chính là Lê Minh Xuân.
Vị này từ nhỏ đã yêu thích võ học, bản thân đồng thời cũng là một cái luyện võ kỳ tài, bảy tuổi nhập môn, mười tuổi bước vào tam lưu, đến hiện tại hai mươi đã đứng tại nhất lưu đỉnh phong, hoàn toàn có thể coi là chính thống võ si loại kia.
Cũng bởi vì yêu thích võ học như vậy, vị này tam hoàng tử trong mắt chỉ có võ đạo, hoàn toàn không để đế vị vào trong mắt.
Mặc nhất, nhị đám huynh đệ tranh đoạt, hắn đều sẽ không quan tâm.
Thế nhưng dù là như vậy, Lê Ứng Long mấy người cũng không dám đối với Lê Minh Xuân lãnh đạm, ngược lại còn không ngừng lôi kéo, bởi vị này vậy chính là đại tướng quân Trần Bá cháu trai.
Mà Đại Việt đế quốc chức vị đại tướng quân cũng không phải tầm thường, chỉ có bốn người được phong mà thôi, mỗi vị đều cai quản một phương bờ cõi, quyền uy to lớn.
— QUẢNG CÁO —

Event
Dương Tuấn đối với tam hoàng tử là không sợ, nhưng hắn cũng không muốn vừa đến Đế Đô đã vướng vào rắc rối lớn, cho nên lập tức đưa tay ngăn lại nóng giận Tử Lân Ưng nói:
-" Được rồi, không nên xúc động, đây cũng không phải chúng ta ổ.

"
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía tiểu nhị bình thản nói:
-" Thôi, ta cũng không làm khó ngươi một cái tiểu nhị, ngồi ở đây thì ngồi ở đây đi, tới chuẩn bị cho chúng ta nơi này tất cả món ngon cùng một bình rượu thượng hạng.

"
Nghe được những lời này, vốn tại khiếp sợ tiểu nhị lập tức quăng tới cảm kích ánh mắt, một khắc vừa rồi hắn đã cảm nhận được sinh tử quan, Tử Lân Ưng đem đến uy áp quá mức khủng bố, chỉ thiếu chút nữa liền đem hắn dọa tè ra quần, quả thực vô cùng đáng sợ.
Lúc này Dương Tuấn lời nói giống như đại xá, tiểu nhị lập tức cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Vốn sôi nổi nghị luận tầng lâu cũng theo đó dần dần ảm đạm xuống, có kẻ tiếc nuối, có kẻ cảm giác không thú vị như là đã bỏ lỡ một trò hay.
Mà đối với những thứ này Dương Tuấn không quan tâm, tại trong mắt hắn đám người ở đây chỉ là ruồi bọ mà thôi.
Ruồi bọ vo ve, hổ chẳng bận gầm!
Không để ý cái gì tiết tấu, Dương Tuấn đi đến phía trong góc cái bàn bình thản ngồi xuống, quạt giấy trong tay mở ra bắt đầu nhẹ nhàng phe phẩy chờ đợi.
Lại đưa mắt nhìn về phía nộ khí chưa tán Tử Lân Ưng, hắn khẽ lắc đầu truyền âm: -" Chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi, ngươi con chim này cũng quá nóng nảy rồi.

"
-" Chuyện nhỏ? Quả thật thật thức chết Tử Lân gia gia rồi, một con sâu kiến đều dám tại trên đầu ta nhảy nhót, từ bao giờ ta trở nên dễ như vậy chà đạp… "
Nghe vậy Dương Tuấn chỉ biết cười trừ một tiếng, không nói gì thêm.

.

.
Tứ Phương Lâu lầu năm.

Lúc này đang có một đám nam nữ trẻ tuổi đang tại uống rượu tâm sự nhân sinh, số lượng tổng có bảy người, năm nam hai nữ.
Trong đó nam thì anh tuấn khí khái, nữ thì xinh đẹp yểu điệu, quả thật là trai tài gái sắc.
Nhưng để người chú ý nhất vẫn là vị ngồi ở chính giữa nam tử, hắn thân mặt hắc y, bên trên có khâu một con uốn lượn kim long, hai đầu mày kiếm càng lộ ra vẻ sắc bén, đặc biệt nét mặt vậy mà cùng Lê Huyền có ba phần tương tự.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đương nhiên kẻ này không phải ai khác chính là tam hoàng tử Lê Minh Xuân.
Bất quá vui vẻ không khí lúc này lại có chút nặng nề, bởi ở đây đám người đều là quyền quý xuất thân, võ nghệ có chút luyện qua, mặc dù cảnh giới không có Lê Minh Xuân cao nhưng cũng đủ bàng thân.
Hiển nhiên, lầu ba ban nãy ồn ào bọn hắn đương nhiên đều nghe được.
-" Là kẻ nào gan lắm như vậy, dám tại tam hoàng tử địa bàn nháo sự, chán sống! " Tại đám người bên trong, một cái ăn mặc bạch y thư sinh nam tử đột nhiên tức giận quát lớn.
-" Đúng thế, quả thực là lớn mật… "
Thấy vậy bên cạnh những người khác cũng lập tức xúm lại nhao nhao phụ họa, kẻ nào người đấy đều biểu hiện vô cùng phẫn nộ, thậm chí hận không thể ăn tươi nuốt sống cái kia nháo sự người.
Đương nhiên đây tất cả chỉ để lấy lòng Lê Minh Xuân mà thôi!
-"Hừ! Tam hoàng tử cùng mọi người chờ ở đây một lát, để Nguyễn Hữu ta xuống phía dưới xem kẻ nào lớn mật như vậy, ngay cả tam hoàng tử đều không để vào mắt.

"
Tự nhận Nguyễn Hữu là một cái cao lớn nam tử, nhìn qua thì thường thường không có gì lạ nhưng khí huyết lại vô cùng hùng hậu, vậy mà thình lình là một vị tam lưu võ giả.
Tại Đế Đô, tam lưu võ giả mặc dù không phải trần nhà chiến lực nhưng đã coi là không tệ, đủ sức phòng vệ.
Mà dứt lời sau đó, Nguyễn Hữu lập tức đứng dậy, khí thế hùng hùng hổ hổ đi xuống lầu.
Còn lại đám người cũng không chậm, lập tức đứng dậy đuổi theo, giống như sợ bị chiếm hết tất cả công lao: -" Chính ta cũng muốn xem là kẻ nào lớn mật như vậy.

"
Đến lúc này, trên lầu chỉ còn lại Lê Minh Xuân một người.
Vẫn luôn không chút biểu tình từ đầu đến giờ Lê Minh Xuân lúc này lông mày khẽ nhíu lại, tay phải nâng lên chén rượu trong tay uống cạn, khóe miệng nhếch lên nói:
-" Nhàm chán! ".