"Đừng!"

Cố Cảnh Thiên lao tới, nhưng cuối cùng cũng bị hụt, trong khoảnh khắc đó hắn trở nên hình như không phải là chính mình, hắn đứng ở trên mép ban công, ngơ ngác nhìn về phía xa.

Tiếng hét cùng với tiếng cảnh báo xen lẫn vào nhau, công kích tai của mọi người.

Nhưng thế giời của Cố Cảnh Thiên dường như đột nhiên bị nhấn đi nút tạm dừng, dường như trước mặt lái đến một xe lửa, hắn cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không rõ, chỉ có thể mặc cho xe lửa từ trên người hắn cán qua, xương cốt của hắn dường như vỡ thành phấn bột, mỗi một chỗ đều đau như kim châm muối xát.

Hắn giống như bị hút vào một thế giới không biết tên, chỉ chốc lát sau, thế giới này bắt đầu vặn vẹo biến hình, hắn bị một vòng xoáy không biết tên hút vào, thẳng kích biển ký ức ở trong lòng sâu nhất của hắn.

Tất cả hồi ức giống như là bị may vào cuộn phim bên trong, cấp tốc chiếu đi chiếu lại.

Hắn từng xảy ra tai nạn xe cộ, đụng mù đi đôi mắt, đây là một bí mật không mấy ai có thể biết được, khi đó, hắn hầu như mỗi ngày đều sinh hoạt trong bóng tối.

Mà cái đoạn thời gian lờ mờ kia là một bé gái cùng hắn vượt qua đấy, cô ấy mỗi một ngày đều nói cái thế giới này đẹp đẽ tới cỡ nào, có thể sống được là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.

Thế giới của cô ấy quá đẹp đẽ, mà hắn lại quá cô độc, hắn quá cần yêu rồi.

Hắn mỗi ngày đều ở trong đầu tưởng tượng bộ dáng của cô ấy, tích cực trị liệu, về sau đôi mắt của hắn khỏe rồi, hắn mới biết được thì ra cô gái đẹp đẽ kia được gọi là Thiệu Thanh Duyệt.

Về sau hắn chuyển đến một trường trung học phổ thông khác, gặp được một nữ sinh tên là Thiệu Thanh Hòa, cô ấy hình như rất thích hắn, lần đầu gặp hắn liền tỏ tình với hắn.

Giọng nói xanh mượt trong vắt của thiếu nữ vang lên ở bên tai của hắn, trong khoảnh khắc đó hắn cảm thấy bản thân mình sắp bị mê hoặc rồi, cảm thấy nụ cười của cô ấy là ấm áp như thế, làm động lòng người như thế.

Nhưng trong lòng của hắn lại có chút khinh bỉ, cô ấy chính là dùng đôi mắt để nói yêu thương đấy sao? Bởi vì vẻ ngoài đẹp mắt của hắn.

Nhưng cho dù là hắn cự tuyệt cô ấy xong, cô ấy cũng không có từ bỏ, mỗi ngày hắn đi đâu, cô ấy cũng sẽ đi theo đến đó.

Hắn một mặt cự tuyệt cô ấy, nhưng lại nhịn không được quay đầu lại nhìn cô ấy, có đuổi kịp bước chân của mình không.

Hắn đôi lúc đều nghĩ, nếu không phải hắn sớm đã yêu phải Thiệu Thanh Duyệt người mà đã trông nom trong lúc hắn bị mù, hắn nói không chừng thật sự sẽ cùng Thanh Hòa đến với nhau.

Nhưng mà có một ngày, hắn đột nhiên biết được Thiệu Thanh Hòa lại là em gái của Thanh Duyệt, cô ấy cua hắn, chỉ là muốn cướp đi đồ của chị gái cô ấy.

Thiệu Thanh Hòa và Thiệu Thanh Duyệt, tên giống nhau như vậy, hắn sớm nên nghĩ ra.

Trong chốc lát, hắn cũng không biết mình đang giận cái gì, đối với Thiệu Thanh Hòa hắn trở nên càng thêm căm giận rồi.

Từ nay về sau, hắn càng đối với Thiệu Thanh Duyệt tốt hơn gấp bội, như vậy Thiệu Thanh Hòa liền trở nên mặt ủ mày chau, không còn tinh thần và thể lực đi ra ngoài cùng một đám bạn học con trai cười toe toét nữa rồi.

Nhưng cô ấy cũng lại rất ít xuất hiện ở trước mặt của mình, đây chính là Thiệu Thanh Hòa, một chút trở ngại liền khiến cho cô ấy từ bỏ.

Hắn vốn cho là hắn và Thiệu Thanh Hòa về sau liền không còn tiếp xúc gì, vào ngày tốt nghiệp đại học, một lần say rượu, hắn cưỡng chiếm thân thể của cô ấy, cô ấy nói cô ấy là tự nguyện đấy, không cần hắn chịu trách nhiệm.

Nhưng một tháng sau cô ấy bị tra ra có thai, không biết vì sao bị làm cho cả thành phố đều biết, hắn bị bức bách đến bất dắc dĩ mà cưới cô ấy.

Sau khi kết hôn, cho dù cô ấy có thai, nhưng mỗi ngày biến đổi trò bịp bợm nịnh nọt hắn, bất kể hắn đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy vẫn sẽ sát tới như xưa.

Buổi sáng sẽ vì hắn phối hợp quần áo cho tốt, chuẩn bị bữa sáng cho tốt, buổi tối bất kể trễ cỡ nào, cô ấy đều giữ lại đèn chờ hắn trở về, chủ nhật sẽ vì hắn nhâm nhi một chén trà xanh để ở trong thư phòng của hắn.

Hắn cho là hắn sẽ từ từ tiếp nhận cô ấy, dù sao hắn quá khát vọng có một gia đình rồi.