Thiệu Thanh Hòa đem cháo của hắn nấu quăng xuống sàn, nhìn người phá hoại hạnh phúc của mình này, lạnh giọng mà mở miệng: "Cố Cảnh Thiên, tôi sợ ngươi hạ độc độc chết tôi."

Hắn cố nén lòng chua xót, xoay người, ra khỏi phòng, "Vây anh kêu đầu bếp vì em làm món mà em ưa thích!"

"Cố Cảnh Thiên, tôi chỉ muốn cầu xin ngươi buông tha cho tôi."

"Buông tha cho em, em lại muốn trở về bên người của Hà Diệc Thần sao? Không thể nào." Cố Cảnh Thiên ở trên thương trường là không có thất bại qua, hắn luôn có biện pháp có thể nghịch chuyển thành thắng lợi, nhưng hắn chính là không có cách nào đối với người trước mắt này.

Thiệu Thanh Hòa nghe thấy tiếng của cửa bị mạnh đóng lại, cô bây giờ chỉ có thể cam chịu số phận, nằm ở trên giường, cái gì cũng không làm được, càng là trốn không được.

Tiếng đập cửa vang lên —

"Phu nhân! Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, là ở phòng khách, hay là" Mẹ Vương cung kính mà hỏi.

"Mẹ Vương!"

"Thiếu gia đã đi làm rồi, phu nhân, tôi rất nhớ cô."

Nhìn mẹ Vương đã từng đối xử đặc biệt tốt với cô, trong chốc lát cô cũng là xúc động rất lâu, "Mẹ Vương, nếu như chúng ta không phải ở chỗ này gặp mặt, tôi sẽ càng thêm vui hơn."

"Thật ra phu nhân, thiếu gia ngài ấy thật sự rất yêu cô, ngài ấy vì cô mà sáng sớm liền ở trong phòng bếp nấu cháo, ngài ấy còn "

Thì ra cháo thật sự là do hắn làm, nhưng như thế lại có thể làm sao, hắn đánh cho mình một bạt tai, xong lại cho một viên táo ngọt cho mình, liền có thể xóa sạch mọi chuyện mà hắn đã làm sao?

"Mẹ Vương, tôi muốn biết chuyện của hắn!"

Một hồi lâu.

Thiệu Thanh Hòa uất ức mà nói, "Vậy bà giúp tôi chuyển lời tới cho hắn, hắn một ngày không buông tha cho tôi, tôi liền một ngày không ăn cơm."

Mẹ Vương thở dài một hơi, chỉ đành gọi điện thoại chuyển lời nói y nguyên của cô ấy tới cho thiếu gia, Cố Cảnh Thiên kêu bà đưa điện thoại cho cô ấy.

Thiệu Thanh Hòa đem điện thoại ghé vào bên tai, chưa đợi cô mở miệng, giọng nói giận dữ truyền tới, "Cô không ăn cơm, rất tốt, vậy kêu con trai của cô cùng đói bũng với cô, cô lúc nào ăn cơm, nó mới có thể ăn cơm."

"Cố Cảnh Thiên ngươi cái tên điên này, Hi Hi cũng là con của ngươi" Thiệu Thanh Hòa còn muốn nói thêm gì nữa, trong điện thoại chỉ truyền đến tín hiệu báo máy bận.

Cho dù giáo dục của Thiệu Thanh Hòa tốt đến cỡ nào, cũng ngăn không được xúc động muốn mắng chửi người của cô.

"Mẹ!"

Thiệu Thanh Hòa ôm lấy Hi Hi, chỉ là thời gian nửa tháng không gặp, trong lúc mỗi ngày đều gọi điện thoại thông qua màn hình, cô vẫn nhịn không nổi nhớ nhung nó.

"Hi Hi, mẹ rất nhớ con!"

"Con và cha cũng nhớ mẹ!"

Cố Cảnh Thiên là muốn cô, giống như cả đời mình phải bị vây hãm ở bên cạnh hắn, cô trải qua không được tốt, hắn liền sẽ hạnh phúc.

Thiệu Thanh Hòa nắm lấy tay của Cố Hi, cùng nhau dùng bữa sáng.

Thiệu Thanh Hòa hỏi mẹ Vương liên tục bận việc ở bên cạnh, "Người có thể giúp tôi xin ý kiến của Cố Cảnh Thiên một cái, tôi có thể dẫn Hi Hi đi gặp mẹ của tôi không?"

"Phu nhân, cô có phải hiểu lầm thiếu gia rồi không, thiếu gia không có hạn chế tự do của cô, tôi bây giờ liền chuẩn bị sẵn xe!"

Thiệu Thanh Hòa nắm lấy tay của Hi Hi, đi ra ngoài sân, cô nhớ trong sân ở trước kia là Cố Cảnh Thiên vì muốn làm cho Thiệu Thanh Duyệt vui vẻ, ủy thác vận chuyển mà trồng hoa hồng, bây giờ sao lại biến thành hoa hướng dương.

Mẹ Vương thấy Thiệu Thanh Hòa nhìn biển hoa này ở trước mắt mà kinh ngạc rồi, liền mở miệng nói: "Phu nhân, đây là thiếu gia đích thân vì cô mà trồng đấy."

Cảnh tưởng của hai năm trước, mẹ Vương đến bây giờ còn nhớ rất kỹ, mỗi một cây hoa hướng dương ở nơi này đều là thiếu gia đích thân trồng đấy, không có mượn tay của người khác mà làm, mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy, bà cũng có đôi khi có thể trông thấy thiếu gia một mình đứng ở nơi này, uống rượu, mỗi lần một mà hô tên của phu nhân.

Thiệu Thanh Hòa có chút ngạc nhiên, "Hi Hi! Chúng ta đi thôi!"