Trần Phong dẫn đầu bước xuống, mở cửa xe cho Hạ Mộng Dao.

Hạ Mộng Dao xuống xe, đi đến trước cửa chính của căn biệt thự.

Trong suốt ba phút trôi qua, Hạ Mộng Dao vẫn không cử động, Trần Phong cũng không nói một lời, anh đứng sau lưng Hạ Mộng Dao, lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô.

Không ai có thể hiểu rõ hơn anh, Hạ Mộng Dao thích biệt thự ở đây đến nhường nào, sau ba năm kết hôn, Hạ Mộng Dao không lúc nào không nhớ đến núi Ngọc Tuyền, nói rằng sau này trở nên giàu có, nhất định phải mua một căn nhà ở trên núi Ngọc Tuyền, mỗi sáng thức dậy có thể hít thở không khí trong lành nơi đây, vừa hít thở không khí trong lành vừa ngắm mặt trời mọc trên núi.

Trước đây bởi vì Trần Phong phải trốn tránh nhà họ Trần, cho nên anh không có năng lực thực hiện ước mơ của Hạ Mộng Dao.

Nhưng bây giờ, anh đường đường chính chính đưa Hạ Mộng Dao đến đây, biến Hạ Mộng Dao trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất.

“Trần Phong, căn nhà này thật sự là của chúng ta sao?” Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng Hạ Mộng Dao vẫn không dám tin, giọng điệu của cô hơi run rẩy hỏi anh.

Trần Phong mỉm cười đi đến bên cạnh Hạ Mộng Dao, đặt chìa khóa vào tay cô: "Căn nhà này là của chúng ta, không tin em thử mở nó đi.”

Hạ Mộng Dao hít một hơi thật sâu rồi bước đến trước cửa, có lẽ vì quá căng thẳng, khiến lòng bàn tay của Hạ Mộng Dao đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sau một thời gian dài mày mò hồi hộp thì chiếc chìa khóa đã được cắm vào bên trong.

“Thử xem có mở được không.” Trần Phong ở phía sau dịu dàng nói.

“Ừ.” Hạ Mộng Dao nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó vặn chìa khóa.

Mở ra rồi!

Nó thực sự mở ra được rồi!

Vào thời điểm khi cửa được mở ra, đầu óc của Hạ Mộng Dao trống rỗng, thậm chí cô còn đứng không vững.

May là có Trần Phong từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng ôm vào eo của cô, lúc này Hạ Mộng Dao mới có phản ứng lại.

Sau khi đẩy cửa bước vào, trước mắt cô là phong cách trang trí tối giản với tông màu trắng đen làm chủ đạo.

Nó không quá chói mắt, cũng không quá lộng lẫy.

Mọi thứ đều sạch sẽ, đơn giản, thoải mái và ấm áp.

“Thích không?” Trần Phong cười hỏi, Hạ Mộng Dao từng nói cô thích phong cách trang trí đơn giản, Trần Phong luôn ghi nhớ câu nói này trong lòng, vì vậy khi Thẩm Hồng Xương trang trí biệt thự, đặc biệt mời một nhà thiết kế người Anh. Thiết kế một bộ màu đen và trắng theo phong cách tối giản.

Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, vành mắt hơi đỏ ửng.

Bước thêm vài bước đã đến phòng khách.

Trên bức tường của phòng khách, có treo một bức tranh lớn, dài gần sáu mét.

Đây là một bức ảnh cưới, người phụ nữ trong ảnh rất đẹp, gần như có thể dùng cụm từ nghiêng nước nghiêng thành để miêu tả vẻ đẹp này.

Tuy nhiên, người phụ nữ mặc dù rất xinh đẹp nhưng nụ cười khi chụp ảnh có vẻ hơi miễn cưỡng, thậm chí còn có phần không cam tâm.

Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc, nhưng đằng sau nụ cười đó lại ẩn chứa sự bất lực.

Nhân vật chính của bộ ảnh cưới đương nhiên là Trần Phong và Hạ Mộng Dao.

Bức ảnh này được chụp khi cả hai kết hôn cách đây ba năm, vào thời điểm đó, mặc dù Hạ Mộng Dao có ấn tượng tốt với Trần Phong, nhưng ấn tượng tốt này không đến bước phải kết hôn.

Chỉ có điều lúc đó Hạ Vệ Quốc rất coi trọng Trần Phong, cho nên mới thúc giục họ, hi vọng hai người có thể nhanh chóng kết hôn.

Vì vậy, đám cưới của hai người được diễn ra một cách vội vàng.

Khi đó, Hạ Mộng Dao ngẫu nhiên tìm được một studio chụp ảnh để chụp ảnh cưới, không cẩn thận lắm.

Sau khi bức ảnh được làm xong đã bị Hạ Mộng Dao đặt xuống gầm giường, cô thậm chí còn không muốn đặt trong phòng ngủ chính.

Nếu như không phải hôm nay lại nhìn thấy nó, có lẽ Hạ Mộng Dao cũng quên luôn chuyện này rồi.

Nhưng không ngờ, Trần Phong vẫn luôn giữ ảnh cưới của mình, anh còn treo bức ảnh cưới đó ở đây.

Ngay lập tức, trái tim Hạ Mộng Dao tràn ngập nỗi buồn không thể giải thích được, cảm thấy hơi chua xót.

Trong ba năm qua, cô thật sự nợ Trần Phong rất nhiều, đặc biệt là nhà họ Hạ, hầu như không có một ai coi Trần Phong là người nhà.

Nhưng từ trước tới nay Trần Phong không hề để bụng chuyện này, mà thay vào đó anh luôn đứng ở nơi mà cô không nhìn thấy âm thầm quan tâm cô, thấu hiểu cho cô.

So sánh như vậy, đột nhiên Hạ Mộng Dao cảm thấy mình không xứng là vợ của Trần Phong.

“Trần Phong, em xin lỗi.” Nghĩ đến đây, Hạ Mộng Dao không nhịn được mà rơi nước mắt, giống như ngọc trai vỡ vụn, cũng không thể dừng lại.

“Xin lỗi vì cái gì?” Trần Phong sửng sốt, Hạ Mộng Dao nói cảm ơn thì anh còn có thể hiểu được, nhưng tại sao cô lại nói xin lỗi.

Hạ Mộng Dao không giải thích, cô chỉ nhìn tấm ảnh trên tường và nói: "Trần Phong, gỡ tấm ảnh này xuống đi."

“Gỡ xuống?” Trần Phong càng thêm bối rối.

“Ừ, gỡ xuống đi.” Hạ Mộng Dao gật đầu nặng nề, sau đó dứt khoát nói: “Chúng ta chụp lại ảnh cưới lần nữa nhé.”

Cô muốn bù đắp món nợ bao năm qua cho Trần Phong, bắt đầu từ bộ ảnh cưới mới.

“Được, chụp lại thì chụp lại.” Trần Phong cười, tuy anh không hiểu tại sao Hạ Mộng Dao lại làm vậy, nhưng anh cũng không từ chối Hạ Mộng Dao.

"Trần Phong, mặc dù anh vẫn luôn không cho em nói câu xin lỗi với anh, nhưng hôm nay em vẫn muốn nói em xin lỗi.”

"Ba năm qua trôi qua, em vẫn chưa từng làm một người vợ đủ tiêu chuẩn.”

"Còn anh, anh là người chồng đủ tiêu chuẩn nhất trên đời, anh bao dung cho những cảm xúc nhỏ bé của em, chịu đựng những gây sự vô cớ không đáng có của mẹ em, anh còn đứng ở những nơi mà em không nhìn thấy, không ngừng cố gắng vì cái nhà này.”

"Còn em chỉ biết phàn nàn, khi tâm trạng không tốt em chỉ biết giận dỗi với anh.”

"Em không xứng làm vợ anh chút nào."

“Trần Phong, thật sự xin lỗi anh, mong anh sẽ tha thứ cho em, được chứ?”

Hạ Mộng Dao nghẹn ngào, trên mặt tràn ngập nước mắt.

Trần Phong vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao, rồi nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, nếu em không xứng, thì trên đời này không có ai xứng làm vợ anh cả, hơn nữa từ trước đến nay em chưa làm điều gì có lỗi với anh cả.”

"Nếu không có em thì ba năm trước anh đã chết rồi.”

"Muốn nói xin lỗi, cũng là anh nên nói xin lỗi em mới đúng, ba năm qua anh đã không thể cho em một cuộc sống hạnh phúc, đáng ra em phải làm một công chúa sống trong nhung lụa được hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất, nhưng vì anh, mà ba năm qua em phải sống một cuộc sống bị người ta cười nhạo chế giễu, những thứ mà em chịu oan ức không hề ít hơn anh một chút nào."

"Không! Em không có uất ức!” Hạ Mộng Dao nức nở ngắt lời: “Em rất hạnh phúc.”

"Vẫn luôn rất hạnh phúc!"

Hạ Mộng Dao nói xong liền lao vào lòng Trần Phong, kiễng chân lên, dịu dàng đặt lên môi Trần Phong một nụ hôn.

Một cảm giác lạnh buốt truyền đến, đầu óc Trần Phong trở nên trống rỗng trong chốc lát, mất đi khả năng suy nghĩ.

Không biết bao lâu, Hạ Mộng Dao mới đỏ mặt rời đi.

Trần Phong vẫn còn sững sờ, nhớ lại cái chạm môi ngọt ngào vừa nãy.

Hạ Mộng Dao chạy vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt mình đỏ bừng trong gương, chỉ cảm thấy nóng ran cả mặt.

Vặn vòi nước rồi dội một ít nước lạnh lên mặt, lúc này mới đỡ hơn chút ít.

“Đây hình như là lần đầu tiên mình chủ động hôn Trần Phong.” Trái tim của Hạ Mộng Dao đập rộn ràng, trước đây đừng nói đến chuyện hôn Trần Phong, nếu cô không chủ động, thì chỉ sợ ngay cả nắm tay cô Trần Phong cũng sẽ không dám nắm.

Không phải Trần Phong không thích cô, mà Trần Phong giống như một khúc gỗ, không bao giờ biết chủ động, nguyên nhân lớn nhất vì sao ba năm nay cô và Trần Phong chưa làm chuyện vợ chồng đó chính là do Trần Phong không chủ động.