"Chạy!"

Không lâu sau, ông lão gầy gò đã đưa ra quyết định, ông ta muốn bỏ chạy.

Mặc dù số người có thể đe dọa đến ông ta ở hai vùng đất Thương Châu và Nam Ninh có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ông ta vẫn không muốn đặt cược.

Lỡ như cược thua thì cái mạng nhỏ kia sẽ mất tiêu.

Gần như là ngay khi ông lão gầy gò vừa rời đi thì Trần Phong từ trên trời rơi xuống.

Nhìn bốn thiếu nữ trẻ trung gương mặt tái nhợt nằm trên đất, đâu mắt Trần Phong không kìm được mà tỏa ra sự lạnh lùng.

Thế mà lại tu luyện võ công tà đạo!

Đúng là muốn chết mà!

Trần Phong tức giận không thôi, nhưng anh vẫn cố kiềm chế xúc động muốn đuổi theo ông lão gầy gò.

Ông lão gầy gò lúc nào giải quyết cũng được, nhưng trước mắt, Chu Giai Nhan và ba cô gái trẻ khác, nếu anh không cứu thì e là cách cái chết cũng không xa nữa rồi.

Trần Phong cúi người xuống, kiểm tra tình hình của bốn cô gái, phát hiện hơi thở bên trong cơ thể bốn cô gái lúc này rất rối loạn.

Trần Phong cau mày, loại rối loạn này rõ ràng là do sinh khí mất đi quá nhiều gây nên.

Võ công tà đạo hấp thụ sinh khí...

Miêu Cương!

Có liên quan đến Miêu Cương!

Mắt Trần Phong lóe lên, lúc anh và Tiêu Quốc Trung du lịch Hoa Hạ, từng gặp được không ít thiếu nữ chết vì mất sinh khí ở vùng Miêu Cương.

Sau khi điều tra thì phát hiện những cô gái bị mất sinh khí này đều chết trong tay cùng một nhóm người.

Nhóm người này lúc đó tu luyện một công pháp tên là Ngự Nữ Kinh, lộng hành khắp Miêu Cương, phàm là thiếu nữ dồi dào sức sống đều là con mồi của chúng.

Năm ấy những thiếu nữ chết vì loại công pháp tà môn Ngự Nữ Kinh này không dưới một trăm!

Sau khi Tiêu Quốc Trung biết đương nhiên là tức giận không thôi, dẫn theo Trần Phong, đi ba trăm cây số trong một đêm, tìm được tổng bộ của Ngự Nữ giáo, một chưởng giết chết mấy chục nhân vật cấp cao của Ngự Nữ giáo, thẳng tay chém giết Ngự Nữ giáo.

Giáo chủ của Ngự Nữ giáo là võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình, đã bị Tiêu Quốc Trung đánh gãy tứ chi, vứt vào hang rắn, kêu gào thảm thiết ba ngày ba đêm mới chết.

Cả Miêu Cương nghe tiếng mà sợ vỡ mật!

Trần Phong cứ tưởng, Ngự Nữ giáo năm ấy đã bị Tiêu Quốc Trung đồ sát hết rồi.

Dù có một, hai con cá lọt lưới thì chắc cũng không dám xuất hiện nữa.

Nhưng không ngờ, hôm nay lại gặp được người của Ngự Nữ giáo ở đây, hơn nữa nhìn tốc độ hấp thụ sinh khí của người này, rõ ràng còn là cấp cao của Ngự Nữ giáo.

Tu vi ít nhất cũng là giai đoạn giữa Ám Kình!

Giai đoạn giữa Ám Kình, có lẽ với Trần Phong hiện tại mà nói không là gì cả.

Nhưng với giới võ thuật Thương Châu thì giai đoạn giữa Ám Kình lại là một tồn tại như tai họa.

Từ hai mươi năm trước, sau khi Diệp Đông Khiếu tàn sát đẫm máu giới võ thuật Thương Châu, giới võ thuật Thương Châu đã không còn mấy võ sĩ tài giỏi nữa rồi.

Trần Phong đoán cả giới võ thuật Thương Châu, võ sĩ mạnh nhất hiện tại cùng lắm cũng chỉ là giai đoạn giữa Ám Kình, bằng với võ sĩ của tà giáo này.

Lắc đầu, Trần Phong dằn suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lại.

Việc cấp bách hiện tại của anh vẫn là nhanh chóng giúp bốn cô gái này hồi phục sinh khí.

Sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong bắt đầu vận kình khí trong cơ thể.

Sau khi đến được Hóa Kình, kình khí trong cơ thể anh đã tinh khiết đến một cảnh giới, nên hoàn toàn có thể làm vật thay thế sinh khí trong cơ thể con người.

Bốn cô gái này bị người của Ngự Nữ giáo hấp thụ không ít sinh khí, gần như đến mức mất hơn nửa cái mạng của họ.

Nhưng với Trần Phong mà nói, những sinh khí này lại không bằng một phần trăm kình khí của anh.

Đây cũng là điểm đáng sợ của võ sĩ Hóa Kình.

Đến cảnh giới này, chỉ nói về sinh khí trong cơ thể thôi thì võ sĩ Hóa Kình đã là sự tồn tại không phải người thường, chứ không nói đến những cái khác.

Nếu không có gì bất ngờ, sinh khí trong cơ thể một võ sinh Hóa Kình bình thường đủ để giúp võ sĩ Hóa Kình này sống đến một trăm năm mươi tuổi!

Gần gấp đôi tuổi thọ của người bình thường!

Mấy phút sau, sắc mặt Chu Giai Nhan và ba cô gái khác bắt đầu trở nên hồng hào.

Sau khi thấy bốn người không có vấn đề gì lớn, Trần Phong cũng dừng động tác trong tay lại.

Chu Giai Nhan mở mắt đầu tiên, nhìn thấy Trần Phong, trong đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng tràn ngập kinh ngạc: "Trần Phong, sao anh lại ở đây?"

"Cô đã bị bắt cóc." Trần Phong thở dài, anh không định nói với Chu Giai Nhan sự thật, vì Chu Giai Nhan căn bản không thể chịu đựng được, võ sĩ giai đoạn giữa Ám Kình, với Chu Giai Nhan mà nói e là còn đáng sợ hơn cả nhà họ Đặng.

"Bắt cóc?" Chu Giai Nhan kinh ngạc, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh, gương mặt nhỏ nhắn ngay lập tức trắng bệch.

"Anh Trần, có chuyện gì vậy?"

"Cô còn nhớ mình lên núi thế nào không?" Trần Phong hỏi, chỗ anh và Chu Giai Nhan hiện tại ở, cách khách sạn phải đến bảy, tám cây số, đoạn đường dài như vậy, nếu Chu Giai Nhan đi bộ đến thì cô hẳn phải có ấn tượng.

"Không nhớ." Chu Giai Nhan lắc đầu, hơi bối rối.

"Hình như có phục vụ của khách sạn vào phòng tôi, đặt thứ gì đó ở phòng tôi, sau đó tôi mất cảm giác, lúc tỉnh lại thì tôi đã thấy anh Trần rồi." Chu Giai Nhan nói.

"Được, tôi biết rồi." Trần Phong gật đầu, rõ ràng, người của Ngự Nữ giáo kia có nội ứng trong khách sạn.

Trần Phong đoán Chu Giai Nhan và ba cô gái khác chắc chắn không phải là những người bị hại đầu tiên.

Ngoài họ ra, ngày trước có lẽ đã có người gặp phải kẻ ác, chỉ có điều, chưa bị phanh phui thôi.

Mấy phút sau, Chu Quảng Quyền dẫn người vội vàng lên núi, thấy Chu Giai Nhan không sao, Chu Quảng Quyền cuối cùng cũng thở phào.

"Người anh em Trần Phong, cậu tìm ra Giai Nhan thế nào vậy?" Chu Quảng Quyền không nhịn được hỏi, anh ta huy động bao nhiêu người mà đến cái bóng của Chu Giai Nhan cũng không thấy, nhưng Trần Phong vừa ra tay lại dễ dàng tìm được, còn là trên núi các xa bảy, tám cây số, đúng là thánh.

"Tôi cũng không biết tìm được thế nào, có lẽ là... trực giác." Trần Phong mỉm cười nói, anh đương nhiên không thể nói với Chu Quảng Quyền, anh dựa vào thần niệm của võ sĩ Hóa Kình tìm được, thế không phải sẽ khiến Chu Quảng Quyền sợ chết khiếp sao?

"Ha ha, người anh em Trần Phong, trực giác của cậu đỉnh thật." Chu Quảng Quyền cười ha ha, nói: "Đúng rồi, người anh em Trần Phong, kẻ bắt cóc Giai Nhan và ba em gái đâu?"

"Tôi cũng không gặp." Trần Phong lắc đầu nói: "Lúc tôi lên núi thì thấy bọn Giai Nhan nằm ở đây."

"Mẹ kiếp, cái thằng khỉ gió đó, tốt nhất đừng để ông đây gặp được." Chu Quảng Quyền không nhịn được chửi thề.

"Người anh em Trần Phong, cảm ơn thì lão Chu không nói nữa, dù sao đại ân không nói cảm ơn, sau này lão chu tôi nợ cậu một cái mạng, nếu người anh em Trần Phong có việc gì cứ việc sai bảo lão Chu, lão Chu liều cả mạng cũng sẽ làm cho cậu." Chu Quảng Quyền nói nghiêm túc, lời này của anh ta hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, không có chút giả dối nào, từ khi gặp Trần Phong, Trần Phong đã giúp anh ta rất nhiều, còn cứu mạng Chu Giai Nhan, ân tình này anh ta chỉ có thể trả bằng mạng.

"Nặng lời quá rồi, lão Chu, anh em trong nhà, nói mạng với không mạng gì chứ." Trần Phong cười nói. Từ lúc Chu Quảng Quyền chống lại áp lực của Đặng Thế Kỳ đứng về phía anh, anh đã coi Chu Quảng Quyền như người của mình, nên dù Chu Quảng Quyền gặp rắc rối gì anh cũng sẽ ra tay giúp đỡ.