“Mày có ý gì?” Thấy Trần Phong thế mà lại không có ý định bỏ qua chuyện này, sắc mặt của Dương Thanh cũng lạnh đi, hắn sợ Trần Phong, nhưng cũng không sợ đến mức phải chịu thua.

“Không có ý gì, đánh người của tao thì phải sẵn sàng trả giá đắt.” Trần Phong hờ hững lên tiếng: “Chúng mày mỗi đứa tự đánh gãy một tay thì việc này coi như bỏ qua.”

“Điên cuồng!” Sắc mặt Dương Thanh tái xanh, ngoài điên cuồng ra hắn không còn biết nói gì nữa. Người trước mặt này bị hắn chĩa súng vào người, lại còn dám bảo hắn tự đánh gãy một bàn tay! Đúng là điên cuồng hết sức!

“Đồ nhà quê, có phải mày chưa tỉnh ngủ không?” Bạch Quảng Nghĩa thấy thật tức cười: “Mở to đôi mắt chó của mày ra mà xem trong tay anh Thanh cầm cái gì! Là súng! Anh Thanh chỉ cần cử động ngón tay là có thể đưa mày đi gặp Phật tổ. Mẹ kiếp, mày tưởng mày mình đồng da sắt, dao súng không xuyên qua được sao?”

“Còn bảo tao tự đánh gãy một bàn tay, hôm nay tao phải đánh gãy một bàn tay của mày trước!” Bạch Quảng Nghĩa nói xong liền rút một thanh mã tấu ra, hung ác chém về phía Trần Phong.

“Không biết điều!” Trần Phong hừ một tiếng và tát một cái vào mặt Bạch Quảng Nghĩa.

“Rầm” một tiếng, Bạch Quảng Nghĩa bay thẳng ra ngoài và đập vào song sắt của nhà tù, người còn chưa chạm đất mà bảy tám cái răng lẫn máu đã bay ra ngoài rồi.

“Mày làm gì vậy!” Dương Thanh lập tức nổi giận, trong tay hắn cầm súng, vậy mà Trần Phong còn dám ra tay với Bạch Quảng Nghĩa, hoàn toàn không coi hắn ra gì!

Dương Thanh lập tức chĩa súng về phía Trần Phong.

Trần Phong nheo mắt lại nói: “Mày dám nổ súng?”

“Mày tự tìm cái chết, tao còn có gì không dám chứ!” Dương Thanh cắn răng, bóp cò súng.

“Pằng!” Một tia lửa phun ra từ nòng súng bắn về phía ấn đường của Trần Phong.

Mắt A Hào như muốn nứt ra.

Liễu Y Y hét thất thanh sau đó nhắm mắt lại.

Chỉ có Trần Phong là vẫn điềm tĩnh, khóe miệng anh thậm chí còn thấp thoáng nụ cười.

“Vù.” Viên đạn màu đen xé toạc không khí, đến chỗ cách mặt Trần Phong ba thước.

Ngay sau đó, Trần Phong giơ hai ngón tay ra và nhẹ nhàng kẹp được viên đạn đang bay đến.

Dương Thanh thoáng cái trợn to mắt, kinh ngạc tột độ, thậm chí tinh thần của hắn còn hơi bất ổn vì cú sốc này.

Sao lại có thể?

Võ sĩ!

Chắc chắn là võ sĩ! Hơn nữa còn là võ sĩ hàng đầu như ẩn sĩ!

Trong lòng Dương Thanh gào thét, chẳng phải bình thường võ sĩ kiểu này không hay xuất hiện sao?

Tại sao? Tại sao?

Tại sao hắn lại gặp được?

Trước đây Dương Thanh chỉ nghe người ta nói, một vài võ sĩ hàng đầu trên đời này có thể tay không đỡ đạn, thậm chí có thể chống lại pháo phản lực, lúc đó hắn có thái độ nghi ngờ với chuyện này, hắn thấy con người không thể đạt đến cảnh giới đó. Đến cả pháo phản lực cũng có thể chống lại được, thế còn là người nữa không?

Nhưng hôm nay Trần Phong lại dùng hành động nói cho hắn biết, sức mạnh của con người là vô hạn!

Không có gì là không thế!

Sự kinh ngạc của A Hào lúc này cũng không kém hơn Dương Thanh bao nhiêu.

Anh ta đã cố gắng đánh giá cao hết sức thực lực của Trần Phong, nhưng vẫn không ngờ thực lực của Trần Phong lại đáng sợ đến mức như vậy.

Trước đây A Hào luôn tưởng rằng Trần Phong chỉ mới ở ngưỡng võ sĩ nhập môn, bây giờ xem ra Trần Phong đã đi được rất xa trên con đường của một võ sĩ rồi, thậm chí anh còn đạt đến cảnh giới có thể tự sáng lập môn phái.

Trần Phong thở dài và hờ hững nói: “Mày muốn tiếp tục nổ súng không?”

“Phịch” một tiếng, Dương Thanh quỳ luôn xuống đất, miệng hắn bắt đầu run lẩy bẩy.

“Tiền bối tha mạng!” Dương Thanh sợ rồi, hắn sợ thật rồi, đánh chết hắn cũng không ngờ được, Trần Phong lại là võ sĩ ẩn cư hàng đầu trong truyền thuyết, võ sĩ như thế này, dù là người đứng sau hắn cũng không dám trêu chọc.

Tiền bối tha mạng?

Liễu Y Y đang nhắm mắt nghe được câu này lại bất giác mở mắt ra. Lúc này cô ta mới phát hiện ra Dương Thanh đang quỳ dưới đất, còn Trần Phong lại chắp tay ra sau lưng, khinh khỉnh nhìn Dương Thanh, như một vị thần.

Chuyện gì thế này? Tại sao Trần Phong không chết?

Liễu Y Y hoảng sợ tột độ, vừa nãy vào giây phút Dương Thanh nổ súng, cô ta còn tưởng là Trần Phong chết chắc rồi. Nhưng bây giờ Trần Phong lại vẫn sống sờ sờ đứng đó, còn Dương Thanh thì quỳ xuống!

Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Trái tim Liễu Y Y đập thình thịch, cô ta nghĩ là chắc chắn trong vài giây mình nhắm mắt lại đã xảy ra chuyện kinh khủng nào đó, nhưng cô ta đã bỏ lỡ mất rồi.

Trần Phong lắc đầu nói: “A Hào, ra tay đi.”

“Vâng, cậu Trần.” A Hào nói với vẻ phấn khích, vốn dĩ anh ta đã không có bất cứ hi vọng cứu Cố Đông Thâm nào nữa, nhưng không ngờ tình thế lại đảo ngược, lại xảy ra cảnh thế này. Lúc này vị trí của Trần Phong trong lòng anh ta đã ngang hàng với thần tiên.

“Tiền bối, tha mạng.” Thấy A Hào sắc mặt lạnh lùng đi về phía mình, Dương Thanh lập tức hoảng loạn: “Tiền bối, anh tôi là Dương Thái! Tiền bối nể mặt anh tôi tha cho tôi một lần đi!”

A Hào nhìn Trần Phong, Dương Thái đúng là người nắm quyền thật sự của Trang viên Cửu Long, cũng không biết gia thế của hắn ra sao, chẳng may đó thật sự là nhân vật có máu mặt, vậy thì động vào Dương Thanh sẽ mang lại rắc rối cho Trần Phong.

“Cậu Trần, Dương Thái là người thừa kế của nhà họ Dương, người trong giới đều gọi anh ta là Thái tử Kim Lăng.” Liễu Y Y bất an nhắc nhở một câu, Kim Lăng có bốn gia tộc hạng một, nhà họ Dương là một trong số đó. Hơn nữa mấy năm gần đây, ông cụ nhà họ Dương - Dương Thái An rửa tay gác kiếm, Dương Thái chèo chống nhà họ Dương, còn khiến thế lực nhà họ Dương đến mức cực kì hưng thịnh.

Nếu không thì Dương Thái cũng không có danh hiệu Thái tử.

“Ra tay.” Trần Phong không nhìn Liễu Y Y lấy một cái, anh hờ hững nói.

Thái tử?

Xin lỗi, Trần Phong anh không quen.

“Vâng, cậu Trần.”

A Hào cung kính gật đầu, sau đó đạp vào mặt của Dương Thanh làm Dương Thanh bay ra ngoài.

Rắc!

Một tiếng động lanh lảnh vang lên, rất nhiều cái răng của Dương Thanh bay ra, miệng phun ra toàn là máu!

Cơn đau trong khoảnh khắc đó làm toàn thân Dương Thanh run rẩy.

Nhưng đây không phải tất cả!

A Hào cười khẩy sau đó lại giẫm chân lên mu bàn tay của Dương Thanh.

Rắc một tiếng, xương tay của Dương Thanh bị giẫm nát.

Đau! Cơn đau như xé lòng!

Hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu nhưng hắn không dám kêu lên tiếng nào!

Hắn sợ nếu hắn kêu lên Trần Phong sẽ giết chết hắn!

Lúc này Bạch Quảng Nghĩa mới lồm cồm bò dậy, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Dương Thanh, Bạch Quảng Nghĩa ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Nhưng A Hào không cho Bạch Quảng Nghĩa cơ hội, anh ta xông phi tới đá Bạch Quảng Nghĩa ngã nhào xuống đất.

Khung cảnh lúc trước lặp lại.

Chân A Hào hung ác giẫm lên mu bàn tay của Bạch Quảng Nghĩa.

Một tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên.

Bạch Quảng Nghĩa trợn ngược mắt rồi lập tức ngất đi vì đau đớn.

Mọi việc kể thì cực chậm, nhưng trên thực tế từ lúc Trần Phong bảo A Hào ra tay đến khi anh ta giẫm chân lên mu bàn tay của hai người kia, còn chưa đến mười giây!

Mãi cho đến khi Bạch Quảng Nghĩa kêu thảm thiết, Liễu Y Y mới hoàn hồn.

Cho dù Trần Phong đã nghe được danh hiệu của Thái tử Kim Lăng của Dương Thái nhưng vẫn quyết định ra tay với Dương Thanh, không hề do dự…