Nhà của Hà Tình Tình ở trong một khu nhà vô cùng bình thường. Hơn nữa khu nhà này trông đã có tuổi, được xây vào những năm tám mươi của thế kỷ trước. Không có thang máy, không có lối thoát hiểm. Hoàn cảnh khá kém, rất là cũ kỹ. Hiển nhiên là không thể nào sánh bằng những khu nhà hiện đại.

Khu nhà này so với khu biệt thự cao cấp Hãn Hải Lam Thành thì giống như một trời một vực, một nơi cao vời vợi, một nơi thấp dưới đất.

Có điều, đối với Diệp Thu thì những thứ này chẳng là gì cả. Anh sẽ không bao giờ phủ định một người chỉ vì hoàn cảnh gia đình của người đó. Với anh mà nói, chỉ cần một người có đạo đức tốt thì rất đáng để kết bạn.

Thật ra trước kia Diệp Thu đã từng đến nhà Hà Tình Tình một lần, đó chính là buổi tối hôm Hà Tình Tình bị Dương Đại Phú chuốc say. Diệp Thu đã đưa Hà Tình Tình về nhà. Có điều lần đó quá vội vàng. Sau khi Diệp Thu đưa Hà Tình Tình vào nhà, anh không ở lại mà nhanh chóng đi về.

Cho nên nếu nghiêm túc nói thì đây là lần đầu tiên Diệp Thu chính thức tới nhà Hà Tình Tình. Vì thế, lúc đến cổng khu nhà, Diệp Thu đã không màng sự phản đối của Hà Tình Tình mà mua một ít trái cây mang đến làm quà. Điều này làm cho Hà Tình Tình cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Dù sao hôm nay mời Diệp Thu đến nhà là vì cảm ơn Diệp Thu, vậy mà còn không biết xấu hổ nhận quà của Diệp Thu sao được?

Nhưng mà cô ta không lay chuyển được Diệp Thu, chỉ có thể tùy ý Diệp Thu thôi.

Đi một mạch lên lầu sáu, đến trước cửa nhà Hà Tình Tình. Hà Tình Tình gõ cửa. Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ của cô ta bắt đầu trở nên đỏ bừng, nhịp tim cũng không khỏi đập nhanh hơn. Cô ta cũng không rõ vì sao về nhà mình nhưng cô ta lại căng thẳng như thế.

Nghĩ đến đây, Hà Tình Tình theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Thu bên cạnh, ngay lập tức tim đập càng nhanh.

Bởi vì đột nhiên cô ta cảm thấy chuyện này giống như đây lần đầu tiên dẫn bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ.

Diệp Thu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Hà Tình Tình, không khỏi khó hiểu: “Cô không sao chứ? Sao mặt lại đỏ vậy?”


“Hả? Tôi… Tôi không sao, chắc là do leo cầu thang mệt quá!” Hà Tình Tình vội vàng xua tay, khuôn mặt nhỏ lại càng đỏ hơn nữa.

Diệp Thu thấy vậy thì nhíu mày, vừa mới định hỏi han thêm hai câu thì lúc này cửa được mở ra.

Mẹ của Hà Tình Tình là Diêu Tĩnh từ bên trong đi ra, vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình nói: “Ôi chao, cậu Diệp đến thì đến, sao còn mang mấy thứ này làm gì, cậu làm thế này khiến chúng tôi thấy xấu hổ lắm!”

“Vâng, xin chào dì Diêu!” Diệp Thu mỉm cười nói.

“Tình Tình cũng thật là, sao không ngăn cậu Diệp lại chứ!” Diêu Tĩnh liếc nhìn Hà Tình Tình, mở miệng trách cứ.

“Mẹ, con có cản nhưng cản không được!” Hà Tình Tình chu miệng nhỏ, nói một cách ấm ức.

“Dì Diêu đừng trách Tình Tình, là tôi khăng khăng muốn mua!” Diệp Thu vội vàng nói.

“Ôi chao, cậu Diệp khách sáo quá, mau vào nhà đi!” Diêu Tĩnh nói xong thì nghiêng người lại để Diệp Thu và Hà Tình Tình cùng nhau đi vào.

Không thể không nói, Diêu Tĩnh - Mẹ của Hà Tình Tình là một người rất chăm chỉ.

Nhìn hoàn cảnh trong căn nhà đã có thể nhận ra, tuy rằng căn nhà không lớn, vả lại trang trí trông có vẻ hơi lỗi thời và cũ kỹ nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ vật cũng được sắp xếp rất ngăn nắp, làm cho người khác có một cảm giác vô cùng thoải mái.

Diệp Thu mới vừa ngồi xuống sô pha với Hà Tình Tình chưa được bao lâu thì Diêu Tĩnh đã bưng trà vừa pha đến đặt trước mặt Diệp Thu, vô cùng cung kính nói: “Cậu Diệp, cậu uống trước chút nước trà đi, đồ ăn sẽ xong nhanh thôi!”

“Dì chỉ cần làm vài món là được, không cần phiền phức như vậy đâu!” Diệp Thu mỉm cười nói.

“Hiếm khi cậu mới đến một lần, vì vậy tôi phải chiêu đãi cậu thật tốt mới được. Bây giờ cậu ngồi nói chuyện với Tình Tình một lát, tôi nấu một chút là xong thôi!” Diêu Tĩnh nói vậy rồi nhanh chóng trở về phòng bếp.

Diệp Thu thấy vậy, cũng lắc đầu cười.

“Diệp Thu, anh… Anh uống trà đi!” Khuôn mặt nhỏ của Hà Tình Tình đỏ bừng, đưa chén trà cho Diệp Thu.

“Được, để tự tôi làm là được, không cần khách sáo như vậy đâu!” Diệp Thu tiếp nhận chén trà, mỉm cười nói.

“Anh… Anh muốn xem ti vi không? Tôi mở ti vi cho anh nhé!” Hà Tình Tình nói xong thì nhanh tay lấy điều khiển từ xa được đặt bên cạnh sô pha.

Có thể là vì tương đối khẩn trương và căng thẳng nên cô ta không để ý cho lắm, cầm nhầm cái điều khiển từ xa của điều hòa, sau đó bắt đầu hướng về TV rồi bấm, kết quả bấm hồi lâu cũng chưa thấy màn hình ti vi sáng lên.

Điều này làm cho cô ta cảm thấy sửng sốt, nhíu đôi mày xinh đẹp và nhỏ giọng nói thầm: “Ối, sao lại thế này chứ, chẳng lẽ là ti vi hỏng rồi à?”


Nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của Hà Tình Tình, Diệp Thu cũng bị chọc cười, lắc đầu giờ tay chỉ điều khiển từ xa trong tay Hà Tình Tình và cười nói: “Là do… Cô lấy sai điều khiển từ xa!”

“Hả?” Hà Tình Tình sửng sốt, vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua điều khiển từ xa trong tay mình, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức đỏ bừng giống như sắp nhỏ ra máu.

Lúc này cô ta mới phát hiện thế mà mình lại lấy nhầm điều khiển từ xa của điều hòa, trách không được bấm hồi lâu cũng không mở được ti vi lên.

Điều này làm cho Hà Tình Tình đang vô cùng càng thẳng càng thêm hoảng loạn không thôi, thậm chí bắt đầu có cảm giác chân tay luống cuống.

“Tình Tình, cô căng thẳng làm gì? Đây chính là nhà của cô mà!” Diệp Thu nhìn Hà Tình Tình, nhếch miệng cười nói.

“Có… Có căng thẳng sao? Tôi đâu có căng thẳng đâu!” Hà Tình Tình vội vàng lắc đầu, mạnh miệng nói.

“Thế à?” Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên.

“Này… Chuyện này, anh uống trà trước đi, tôi vào bếp xem mẹ tôi đã chuẩn bị đến đâu rồi!”

Vừa dứt lời thì Hà Tình Tình nhanh chóng đứng dậy, bước đi giống như là đang chạy trốn, đi nhanh vào trong bếp. Cô ta sợ nếu mình còn ở chung với Diệp Thu thêm lát nữa thì sẽ căng thẳng đến mức nói ra những lời không nên nói.

Cứ như vậy, có lẽ qua khoảng mười phút sau, Diêu Tĩnh đã dọn những món ăn lên.

Bốn món ăn cộng thêm một món canh, có chay có mặn.

Tuy rằng chỉ là món ăn gia đình bình thường, nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng thèm ăn, có thể thấy tay nghề của Diêu Tĩnh rất không tệ.

Ba người nhanh chóng ngồi trước bàn ăn.

Diêu Tĩnh xới cho Diệp Thu một chén cơm, đặt trước mặt Diệp Thu, nhiệt tình nói: “Cậu Diệp, cậu muốn ăn gì thì cứ ăn, nhất định không được khách sáo đó!”


“Vâng, tôi biết rồi dì Diêu!” Diệp Thu mỉm cười gật gật đầu.

“Mẹ, Thiên Kỳ đâu? Em ấy còn chưa tan học sao?” Hà Tình Tình nhìn Diêu Tĩnh, nghi hoặc nói.

Mà Thiên Kỳ trong miệng cô ta chính là em trai Hà Thiên Kỳ của cô ta.

“Có lẽ bị thầy giữ lại học thêm gì rồi? Không sao, chúng ta ăn cơm trước, không cần phải lo cho nó!” Diêu Tĩnh xua tay, nói.

“Rầm rầm rầm...”

Nhưng mà đúng lúc này, tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên.

Nghe tiếng động. Diêu Tĩnh còn tưởng là con trai Hà Thiên Kỳ đã về, lắc đầu cười nói: “Con nhìn xem, vừa nhắc tới thằng nhóc này thì nó đã về rồi, hai đứa ăn trước, mẹ đi mở cửa!”

Nói xong. Diêu Tĩnh xoay người đi về phía cửa lớn.

Mà lúc này tiếng đập cửa lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng mất kiên nhẫn.

“Được rồi, nghe rồi, con đập cửa mạnh như vậy để làm gì, định phá một cái lỗ trên cửa hay gì?” Diêu Tĩnh tức giận nói.

Ngay sau đó bà ta đưa tay mở cửa phòng, oán trách nói: “Thằng nhóc này, Sao lại…” Nhưng mà, bà ta còn chưa nói xong, thì đã đứng sững sờ.