Dưới sự giám sát của Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu kiên trì ăn cho xong bữa ăn chiều như cực hình này.

Thảm hại nhất chính là Diệp Thu còn phải làm ra vẻ như ăn rất ngon, miễn cưỡng cười vui.

Mãi đến tận khi Lâm Thanh Nhã thu thập đồ đạc đi lên tầng hai thì Diệp Thu mới thở phào nhẹ nhõm, anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa một lúc lâu, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Sau khi trở lại phòng, Diệp Thu tranh thủ thời gian gọi một cú điện thoại cho Âu Dương Hạo, anh nói: “Tôi không quan tâm cậu dùng phương thức gì, hãy lập tức tìm một người đầu bếp đi tới đây cho tôi!”

“Tìm đầu bếp làm gì? Đại ca à, không phải chính anh là bậc thầy nấu ăn ngon nhất trên thế giới này sao? Năm đó hoàng thất Anh, Pháp đều tốn mất mười triệu Euro để mời anh đến thưởng thức tay nghề nấu ăn của đầu bếp ở hoàng gia bọn họ mà anh cũng không chịu đi mà. Bây giờ tại sao anh lại muốn thay đổi khẩu vị, muốn ăn những thức ăn do người khác làm vậy?”

Âu Dương Hạo khó hiểu hỏi.

“Không phải như vậy, tôi muốn tìm đầu bếp để dạy bà xã tôi nấu cơm!”

Diệp Thu thản nhiên nói.

“Chính anh dạy đi, tùy tiện chỉ hai chiêu thôi, tôi đoán chứng chị dâu có thể đi tham gia thi đấu ở giải so tài đầu bếp rồi đấy!”

Âu Dương Hạo cười trêu ghẹo, nói.

“Tôi dạy thì chỉ sợ bị lộ tẩy, vẫn nên là đi tìm một thầy dạy bên ngoài đi, tôi cũng có thể yên tâm hơn một chút!”

Diệp Thu nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Vì không muốn Lâm Thanh Nhã hoài nghi nên bình thường cho dù là anh nấu cơm vì cô thì cũng sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách nấu khó ăn một chút để làm cho mình nấu ăn có vẻ bình thường.


Cho nên anh mới không dám tự mình dạy Lâm Thanh Nhã nấu cơm.

Nếu không thì chỉ bằng khứu giác nhạy bén của Lâm Thanh Nhã, cô có thể nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

“Như vậy à, được rồi, để tôi sắp xếp ở bên này một chút!”

Âu Dương Hạo gật đầu, lập tức nói: “Anh còn có yêu cầu gì khác không?”

“Nhất định phải nghĩ cách sắp xếp sao cho tự nhiên một chút, đừng để bà xã của tôi cảm thấy được tôi đặc biệt vì cô ấy mà đi tìm thầy dạy nấu ăn, nếu không cô ấy sẽ cho rằng tôi cảm thấy cô ấy nấu khó ăn!”

Diệp Thu dặn dò.

“Được rồi, chuyện này anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ sắp xếp thật thỏa đáng!”

Âu Dương Hạo đảm bảo nói.

“Mặt khác…” Diệp Thu suy tư một chút rồi cười khổ nói: “Hiện tại hãy nghĩ cách đưa một hộp thuốc tiêu cơm đến đây cho tôi đi, dạ dày tôi có chút khó chịu…”

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày quyết chiến mà chủ võ quán Quyền quán Thương Ưng Mạc Côn gửi thư khiêu chiến đã đến.

Tới gần giữa trưa, Quyền quán Thương Ưng trở nên rất náo nhiệt.

Bởi vì trước đó Mạc Côn đã gửi thiệp mời tới các anh hùng trong giới võ thuật, mời tất cả mọi người đến xem cuộc chiến này.


Thậm chí nhân sĩ luyện võ của các môn phái ở mấy thành phố lân cận Giang Châu cũng được mời.

Vả lại Mạc Côn là một đại sư võ thuật có tiếng ở trong giới võ thuật của Giang Châu.

Hơn nữa, Quyền quán Thương Ưng cũng là võ quán xếp thứ ba trong các võ quán lớn ở Giang Châu! Cho nên ông ta có sức kêu gọi vô cùng lớn.

Mà mấy tên to xác vừa nghe đến việc Mạc Côn tự mình muốn quyết đấu với người khác nên đều tới vây xem.

Ở bên trong Quyền quán Thương Ưng có xây một lôi đài chuyên dùng để tỷ võ.

Mà giờ phút này, trận quyết đấu còn chưa bắt đầu, các ghế khán giả ở trên cạnh lôi đài đã được lấp đầy bởi người rồi. Hai hàng đầu tiên dĩ nhiên là ghế của khách quý. Có thể ngồi ở chỗ này đều là các đại sư võ thuật, các nhân vật quan trọng trong các môn phái.

Cuối cùng chính là ghế của các chủ võ quán.

Sau ghế này chính là những nhà giàu có ở địa phương, những thương nhân thành đạt.

Sau khi bọn họ biết được có trận quyết đấu này đều đã bỏ rất nhiều tiền ra mua một tấm vé vào cửa để đến đây tham quan.

Tuy nhiên đây đều là những người ngoài nghề, tiêu tiền vào đây cũng chỉ là vì muốn đến xem náo nhiệt mà thôi.

Mà trong đó có cả Lưu Viễn Chí. Vừa đúng lúc con trai của ông ấy, Lưu Bằng Phi bệnh nặng mới khỏi. Ông ấy nghe nói có tin tức ngầm đưa tin sẽ có một trận quyết đấu cấp quan trọng của các đại sư trong giới võ thuật Giang Châu mà bản thân ông ấy cũng có chút si mê đối với võ thuật nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua hai tấm vé vào cửa rồi đưa theo con trai Lưu Bằng Phi của mình đến đây xem cuộc chiến.

“Ba, ba nói xem hôm nay ai sẽ thắng vậy?”


Trên ghế khán giả, Lưu Bằng Phi quay đầu nhìn Lưu Viễn Chí, vẻ mặt hiếu kì hỏi.

“Tám chín phần mười chính là đại sư Mạc đi, ông ta là cao thủ võ thuật số một số hai ở Giang Bắc mà, nhìn khắp cái Giang Châu này, người có thể thắng được ông ta đếm được trên đầu ngón tay!”

Lưu Viễn Chí suy tư một chút rồi cười nói.

“Lợi hại như thế sao? Vậy người quyết đấu với đại sư Mạc là ai vậy?”

Lưu Bằng Phi nghi hoặc nói.

“Ba không rõ lắm, nhưng mà dám quyết đấu với đại sư Mạc thì hẳn cũng không phải là một người đơn giản đâu!”

Lưu Viễn Chí lắc đầu, có chút không chắc chắn nói.

Nhưng mà ông ấy vừa mới dứt lời thì ở bên cạnh lập tức vang lên một giọng nói ngập tràn khinh thường.

“Thôi đi, cái chó má gì mà không đơn giản, chẳng qua cũng chỉ là một tên nhóc chưa mọc đủ lông mà thôi, ỷ vào việc bản thân có một chút võ thuật mà cũng không biết sống chết đi khiêu chiến với đại sư Mạc rồi? Tôi đoán rằng anh ta chán sống rồi!”

Lời này là của người ngồi bên cạnh Lưu Viễn Chí nói ra.

Đó là một người đàn ông trung niên mập mạp có cái bụng to và đầu hói, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường.

Nhìn cách ăn mặc sang trọng của người này thì thấy có vẻ ông ta cũng là một doanh nhân dùng tiền để đến đây xem trò vui.

Nghe thấy lời này, hai ba con nhà họ Lưu quay đầu về nhìn người đàn ông mập mạp.

“Người anh em này, có vẻ như anh rất hiểu rõ đối phương thì phải?”

Lưu Viễn Chí mỉm cười, hỏi người đàn ông mập mạp.


“Đó là điều đương nhiên, anh có biết tôi có quan hệ như thế nào với đại sư Mạc không? Ông ta chính là hàng xóm và cũng là bạn học của tôi, tính toán một chút thì chúng tôi ít nhiều cũng được coi như người thân, anh nói thử xem tôi có thể hiểu biết ít được sao?”

Người đàn ông mập mạp kia liếc mắt nhìn Lưu Viễn Chí một cái, vẻ mặt đắc ý nói.

“Vậy xin hỏi, đến tột cùng, người dám quyết đấu với đại sư Mạc là người nào vậy?”

Vẻ mặt Lưu Viễn Chí tò mò, hỏi.

“Cụ thể tên là gì thì tôi cũng không biết rõ nhưng có thể chắc chắn là trước đây thằng nhóc này không có một chút danh tiếng nào. Từ trước đến giờ, trong giới võ thuật Giang Châu cũng không có một người nào như vậy, tiếng tăm của người này mới nổi lên dạo gần đây, nên chắc thực lực cũng không ra sao đâu. Tôi đoán rằng anh ta chỉ muốn mượn cơ hội khiêu chiến với đại sư Mạc này để cố gắng tuyên truyền bản thân mình, muốn tăng thêm danh tiếng cho bản thân. Loại cọ nhiệt người khác này tôi đã gặp rất nhiều rồi, cứ chờ xem, đại sư Mạc sẽ đánh anh ta như thế nào!”

Người đàn ông mập mạp cười khinh miệt, nói.

Nghe thấy những lời này, Lưu Viễn Chí có chút đăm chiêu gật gật đầu.

Mà đúng lúc này, Mạc Côn mặc một bộ quần áo luyện công màu đen đi ra.

Bên cạnh ông ta còn có một tên đệ tử đẩy giúp một cái xe lăn. Người ngồi trên xe lăn chính là sư đệ của Mạc Côn, Trịnh Luân.

Giờ phút này, nửa bên mặt của của Trịnh Luân vẫn còn đắp cao vì sưng, mà từ lúc ông ta bị đánh đến nay cũng đã được bốn ngày rồi.

Nhưng mà cho dù dùng phương pháp hay dược liệu gì tốt cũng vẫn thế. Mặt của ông ta vẫn sưng vù.

Điều này khiến cho Trịnh Luân vô cùng bất lực.

Đi đến hàng ghế khán giả đầu, Mạc Côn ôm quyền với những người ngồi đây, mỉm cười nói: “Các vị có thể rút ra chút ít thời gian từ trăm công nghìn việc bộn bề để tới đây, Mạc Côn tôi rất hân hạnh được đón tiếp, lúc này tôi xin được cảm ơn các vị, mong các vị tiếp tục chờ đợi, trận đấu sẽ nhanh chóng bắt đầu thôi!”

%3Fsubid%3Dww-en-gdn-awp-sk-t-and!o3~%7Bgclid%7D~%7Badgroup%7D~aud-901705866468~10100151012~441062122716%26gclsrc%3Daw