Sắc mặt Hàn Tiêu Tiêu nhất thời trầm xuống.

Quả nhiên.

Cho dù nhiều năm như vậy không gặp.

Thì kỹ thuật bắn súng của Vương Hàng vẫn lợi hại đến thế.

Cô vốn muốn đánh cược một lần, nhưng thật sự là không làm nổi.

Đây chính là chín mươi mốt điểm! Cho dù là cô, cũng không có lòng tin tuyệt đối rằng có thể thắng được Vương Hàng.

Chứ đừng nhắc tới người căn bản chưa từng sờ qua súng như Diệp Thu.

Trong lòng Hàn Tiêu Tiêu thật sự đừng nói có bao nhiêu tuyệt vọng cùng hối hận.

Cô biết.

Hôm nay cô tuyệt đối sẽ thua mà!

Vương Hàng vô cùng ra vẻ đặt súng lên bàn, sau đó xoay người đến trước mặt Diệp Thu, nhìn anh với vẻ đầy phách lối hỏi: "Thấy kỹ thuật của tôi thế nào? Anh chắc chắn sẽ phải thua thôi! Cho nên bây giờ tôi chân thành khuyên anh cứ chủ động nhận thua trước đi, nếu không chỉ tự rước lấy nhục nhã thôi!"

"Tôi còn chưa ra tay cơ mà, bây giờ đã bàn về thắng thua, chỉ sợ rằng quá sớm rồi đấy!".

Diệp Thu cười nhạt, đó trực tiếp đi tới bàn để súng.

Thấy vậy.

Trong mắt Vương Hàng lóe lên một tia khinh bỉ, cười lạnh nói: "A, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!

"Đúng vậy, chẳng lẽ anh ta thật sự cho rằng mình có thể thắng được Vương Hàng nhà tôi sao? Cũng không nhìn thử một chút xem mình là cái thứ gì cơ chứ, lát nữa có khi ngay cả cái bia cũng bắn không trúng đấy chứ, chắc là cười chết mất!”

Trương Giai Kỳ cũng hùa theo, mặt đầy khinh bỉ giễu cợt nói.

Nghe những lời này.

Hàn Tiêu Tiêu trề môi một cái, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.

Nếu đã chấp nhận lời thách thức này.


Như vậy cứ đợi xem kết quả thế nào đã rồi hẵng nói.

Dù có tệ đến mức nào thì cũng chưa thể nói ngay khi còn chưa bắt đầu.

Tóm lại, Hàn Tiêu Tiêu cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận thua cuộc.

Giờ có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng thành vấn đề.

Đến trước bàn.

Nhìn khẩu súng lục màu đen nằm trên đó.

Ánh mắt Diệp Thu lóe lên vẻ phức tạp

Đã rất lâu rồi anh chưa đụng vào súng.

Nghĩ đến lúc trước, khi anh vừa mới bắt đầu cuộc sống của lính đánh thuê.

Thứ thân cận nhất khi ấy, e rằng chắc là súng.

Bởi đồng đội có thể sẽ tùy thời vì lợi ích, nhiều chuyện này kia phát sinh, thậm chí ở ngay sau lưng mình nả một phát súng.

Nhưng súng thì sẽ không! Chỉ cần nó vẫn còn ở trong tay, vậy thì nó chính là vũ khí lợi hại nhất giúp anh ra trận tiêu diệt kẻ địch! Mỗi ngày bầu bạn cùng nhau, như hình bóng không rời, ngay cả khi ngủ cũng không thể tách xa nhau! Có thể xem như là một người chiến hữu trung thành nhất.

Chỉ là đoạn thời gian máu me kia, cuộc sống mỗi ngày ở trên chiến trường chém giết, đã một đi không trở lại rồi.

Trong lòng Diệp Thu không kiềm được mà xúc động một trận.

Tay sờ vào súng lục cũng trở nên run rẩy.

Mà tốc độ lắp đạn của anh cũng vô cùng chậm.

Một viên rồi lại một viên, chậm rãi, giống như đang quay khoảnh khắc phim chậm trong điện ảnh vậy.

Vì anh đang mượn quá trình lắp đạn này để nhớ lại cuộc sống địa ngục trước kia.

Mặc dù không phải điều tốt đẹp gì, nhưng lại đặc biệt chân thực! Cũng chính vì ở trong hoàn cảnh suốt ngày chém giết như thế, mới tạo nên con người anh bây giờ!

Tuy nhiên.


Diệp Thu đang hồi tưởng lại.

Người ngoài lại không nhìn ra.

Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ nhìn dáng vẻ lắp đạn chậm rãi của Diệp Thu, vô cùng không thạo, tay sờ vào súng lục cũng run rẩy.

Chuyện này làm cho trong lòng hai người bọn họ vô cùng vui mừng.

Có thể thấy rõ rằng Diệp Thu chính mang dáng vẻ của một tên lính mới chưa từng sờ qua súng.

Chỉ có tay mơ mới có thể như vậy.

"Ha ha ha, Hàn Tiêu Tiêu, tôi thấy cô tìm được một tay bạn trai hình như trước đây chưa từng được sờ qua súng đấy. Nhìn dáng vẻ vụng về của anh ta xem, thật khiến người ta phải chê cười mà, nếu không thì cô nhanh qua khuyên anh ta một chút đi, để anh ta dứt khoát cởi bỏ dáng vẻ đóng kịch kia ra đi, giả bộ cũng tệ như vậy. Lát nữa không bắn trúng bia nữa đấy, để cho anh ta trực tiếp nhận thua đi, đừng xấu hổ gì cả, lại còn giúp tiết kiệm đỡ lãng phí đạn!”

Trương Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, mặt đầy khinh bỉ châm chọc nói

"Tên nhóc này không cùng cấp bậc với tôi đâu, tỷ thí cùng một tay mơ như vậy thật đúng là một sự sỉ nhục mà. Coi như là thắng anh ta đi nữa thì cũng cảm thấy thật mất mặt, hay là em cứ nhanh lại khuyên anh ta nhận thua đi!". Vương Hàng mặt cũng đầy châm chọc nói

Nghe vậy.

Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày, hung hăng trợn mắt nhìn hai người bọn họ, lạnh lùng nói: "Ngậm cái mồm thối của hai người lại cho tôi, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!

"A! Hàn Tiêu Tiêu, chẳng lẽ cô thật sự trông cậy vào tay mơ này có thể thắng được Vương Hàng đấy chứ? Đây đúng là chuyện cười hài hước nhất trên đời!"

Trương Giai Kỳ khinh miệt cười một tiếng, châm chọc nói.

"Đúng vậy, nếu anh ta mà có thể thắng tôi thì muốn tôi nuốt sống tấm bia kia cho em xem cũng được, nhưng thực tế thì sao cơ chứ? Căn bản đây là chuyện không thể nào xảy ra! Tôi nói này, chắc rằng tên nhóc này ngay cả một phát súng cũng chưa chắc có thể bắn trúng bia nữa ấy, đúng là quá tốn thời gian!"

Vẻ mặt Vương Hàng vô cùng coi thường nói.

"Tôi tin tưởng anh ấy!"

Hàn Tiêu Tiêu cắn chặt răng, lạnh giọng nói.

"Hừ, cô nhất định chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã như vậy, chúng ta cứ nhìn xem sao, sau đó có muốn khóc cũng không muộn!"

Trương Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, mặt đầy khinh thường nói.


Vương Hàng cũng híp mắt lại, trong lòng ít nhiều có chút ghen tức.

Dẫu sao Hàn Tiêu Tiêu cũng xem như mối tình đầu của anh ta.

Huống chi hôm nay gặp lại, Hàn Tiêu Tiêu lại trổ mã vô cùng xinh đẹp cùng hấp dẫn.

Trong lòng anh ta không kiềm được mà rối loạn một phen, hối hận lúc đầu còn chưa có được thân thể của Hàn Tiêu Tiêu mà đã chia tay rồi.

Sớm biết vậy, dù bằng cách nào anh ta cũng phải nhất định hưởng thụ cảm giác khi được ngủ cùng Hàn Tiêu Tiêu.

Việc này làm cho lòng Vương Hàng vô cùng ngứa ngáy, đối với Hàn Tiêu Tiêu lại dâng lên cảm giác hứng thú vô cùng mãnh liệt.

Nhưng bây giờ.

Hàn Tiêu Tiêu ngay trước mặt anh ta lại đi tin tưởng một người đàn ông khác.

Chuyện này làm cho trong lòng anh ta rất không thoải mái.

Chính là loại cảm giác thứ đồ vốn thuộc về mình bị người khác trộm đi.

Nghĩ tới đây.

Vương Hàng cũng nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, trong lòng cười lạnh nói: Tên nhãi ranh, nếu Hàn Tiêu Tiêu tin tưởng mày như thế, vậy hôm nay tao phải để mày thấy thế nào là lợi hại, nhất định phải để cho Hàn Tiêu Tiêu cảm thấy, mày căn bản là một tên nhóc không đáng để tín nhiệm!

Ước chừng khoảng ba phút.

Rốt cuộc Diệp Thu cũng thu hồi tâm tư.

Mà giờ khắc này, mười phát đạn cũng đã được lắp xong.

So với Vương Hàng dùng một tay làm màu bày vẻ để lên nòng.

Diệp Thu cứ từ từ từng bước lên nòng cho cây súng lục này.

Anh tỏ ra vô cùng vụng về.

Điều này càng làm cho Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ lóe lên vẻ coi thường cùng khinh bỉ trong mắt.

"Tôi bắt đầu đây!"

Diệp Thu quay đầu nhìn ba người còn lại, thản nhiên nói.

Dứt lời.

Diệp Thu trực tiếp quay đầu, ngay cả bia cũng không ngắm một cái, nhắm ngay vào chiếc bia mới tinh, vô cùng tùy ý bóp cò.


"Ầm!

Chỉ nghe một tiếng súng vang lên.

Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ, bao gồm cả Hàn Tiêu Tiêu trong đó.

Vội vàng nhìn về hướng bia.

Ban đầu.

Ba người họ đều nhìn phía xung quanh vòng tính điểm của bia.

Dù sao bọn họ đều nghĩ rằng.

Diệp Thu chỉ là một tay mơ, ngay cả súng cũng chưa từng sờ qua.

Căn bản không có thể bắn trúng vào vòng tính điểm.

Nhưng ba người nhìn hết toàn bộ xung quanh cũng đều không tìm được lỗ đạn.

Điều này làm bọn họ sửng sốt một chút, chỉ có thể bắt đầu tìm trong vòng tính điểm.

Cứ như vậy một mực tìm trong chín vòng, vẫn không phát hiện ra vết đạn.

Chẳng lẽ là bắn hụt sao.

Nghĩ tới đây.

Mặt Hàn Tiêu Tiêu liền biến sắc

Khóe miệng Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ lộ ra một nụ cười chế nhạo.

Hai người bọn họ vừa chuẩn bị mở miệng chế giễu Diệp Thu.

Thì ngay tại khoảnh khắc này.

Ánh mắt của ba người đều bị hồng tâm, cũng chính là vòng mười hấp dẫn.

Chỉ thấy ngay giữa hồng tâm đỏ trên tấm bia, có một lỗ nhỏ màu đen.

Đó rõ ràng chính là dấu vết lưu lại của đạn sau khi được bắn ra.

Nhất thời.

Ba người bọn họ đều hoàn toàn ngây ngẩn....