Hàn Tần liếc nhìn về phía bếp bên cạnh của Diệp Thu, khóe miệng cong lên một tia cười lạnh, châm chọc nói: "Diệp Thu, thật không biết ai cho anh dũng khí này, còn dám cùng tôi so tài làm canh. Tôi thật sự không muốn ức hiếp anh đâu, nhưng chính anh lại thích bị ngược đãi đấy nhé. Thế thì xem như không trách được tôi rồi, hy vọng thời điểm thua cuộc, lòng tự trọng của anh sẽ không mỏng manh đến nỗi vì tôi mà khóc lên đâu nhỉ!"

"Ồ, lời giống vậy, tôi cũng muốn nói với anh!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

"Ha ha ha!"

Hàn Tần ngửa đầu cười to đầy coi thường, nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh bỉ nói: “Mạnh miệng đúng không? Để xem thời điểm anh quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi còn mạnh miệng như lúc này được nữa không!"

Những người phụ nữ đang vây xem thấy vậy, đều lắc đầu chế giễu: "Thứ rác rưởi này thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà, chẳng lẽ cho mình lại có thể đánh bại được món canh Bát Tiên Vượt Biển sao?"

"Thật sự là buồn cười, phế vật thì chính là phế vật thôi, vĩnh viễn không bao giờ có thể ngóc đầu lên nổi, chờ xem, tôi ngược lại muốn xem thử anh ta có thể nấu ra một nồi rác rưởi gì!"

"Tôi có thể đảm bảo rằng món canh của anh ta so với thức ăn cho lợn chắc chắn còn tệ hơn!"

... Nghe những lời xúc phạm này.

Lâm Thanh Nhã đứng trong đám đông, cau mày lại, thật sự không thể nghe nổi nữa.

Nhưng cô lại không thể nói gì.

Suy cho cùng, hành động của Diệp Thu lúc này quả thực đúng là không biết tự lượng sức mình, muốn rước lấy nhục nhã.

Lâm Thanh Nhã thở dài một hơi, nhìn Diệp Thu, vừa định thuyết phục Diệp Thu nên trực tiếp từ bỏ đi, nói không chừng có thể vớt vát chút mặt mũi.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô không thể không nhớ đến lời Diệp Thu đã nói trước đó.

"Cho anh chút lòng tin!"

Lời này khiến cho Lâm Thanh Nhã sửng sốt một chút, ngay sau đó dứt khoát từ bỏ ý định ngăn cản Diệp Thu lại.

Cứ như vậy.

Dưới cái nhìn của những người phụ nữ ở đây.


Khoảng bốn mươi phút trôi qua.

Một hương thơm quyến rũ tràn ngập khắp căn bếp.

Mà ngọn nguồn của mùi thơm này chính xác bay ra từ nồi của Hán Tần.

Khiến mọi người ngửi thấy thôi cũng phải chảy nước miếng.

"Thật là thơm quá, cái mùi này thật sự quá thơm, rất muốn ăn thử một chén xem sao!"

"Chính là hương vị Bát Tiên Vượt Biển này đây. Tôi đã từng có vinh hạnh uống qua một lần. Thật sự chính là món ngon nhất trần đời!"

"Thật tuyệt vời, món canh này đúng là chỉ có trên thiên đình mà, nghe thôi đã thấy hiếm lạ rồi, thơm như vậy, nếu được uống một ngụm thì không sảng khoái mới là lạ!"

... Nhất thời, tất cả mọi người nuốt nước bọt, hai mắt nhìn thẳng vào nồi canh trước mặt Hàn Tần, hiện lên đầy sự khao khát.

Đối với điều này.

Khóe miệng Hàn Tần hiện lên một nụ cười đắc ý, nhìn các cô ta, mỉm cười nói: "Mọi người đừng lo lắng, đợi khoảng năm phút nữa, món canh của tôi sẽ hoàn thành!"

Nói xong.

Hàn Tần không quên nhìn về phía Diệp Thu, cười lạnh hỏi: "Diệp Thu, canh của anh còn bao lâu mới xong?"

"Cũng như anh thôi!"

Diệp Thu nhẹ nói.

"Phải không? Thế sao tôi không ngửi thấy mùi thơm nào nhỉ? Anh thực sự đang nấu canh đấy à? Nếu không biết, tôi còn tưởng đang nấu nước sôi cơ! Ha ha ha!"

Hàn Tần mặt đầy châm chọc cười to nói.

Nghe vậy.

Mọi người cố gắng ngửi thử mùi canh của Diệp Thu.


Cũng không biết do món canh Bát Tiên Vượt Biển của Hán Tần quá thơm.

Hay do món canh của Diệp Thu nấu thực sự không ngon chút nào.

Mà họ ngửi rất lâu cũng thậm chí không ngửi được một chút hương vị nào.

Thật giống như Diệp Thu đang nấu nước sôi vậy.

Điều này càng khiến cho sắc mặt của mọi người lập tức hiện lên đầy vẻ khinh thường.

Nên biết rằng.

Một món canh ngon như thế nào cơ bản nó sẽ thể hiện ở mùi thơm.

Nước canh càng thơm chứng tỏ nó càng ngon.

Nếu một chút hương thơm cũng không có thì món canh này ngon ở chỗ nào được chứ?

Căn bản là không thể nào! Cho nên theo ý kiến của họ, lần này, Diệp Thu tuyệt đối nhất định phải thua.

Phế vật chính là phế vật.

Muốn so kỹ năng nấu nướng với đầu bếp thực thụ cơ đấy.

Thật giống như lấy trứng chọi đá! Ngay cả Lâm Thanh Nhã lúc này cũng đầy thất vọng lắc đầu, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên cứu vãn cục diện hiện tại như thế nào.

Năm phút trôi qua trong nháy mắt.

"Mọi người, tiếp theo, xin hãy kiềm chế nước bọt của mình đi nào, Bát Tiên Vượt Biển tới đây!"

Khóe miệng Hàn Tần cong lên một nụ cười đắc ý, lập tức tắt bếp, mở nắp nồi.


Trong nháy mắt.

Một mùi hương làm người ta muốn chảy nước miếng xộc thẳng vào mặt.

Hơn nữa nhìn vào trong nồi đó.

Nước súp đặc sệt màu trắng kem, thơm ngon tinh khiết, nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi, không nhịn được mà muốn uống mấy chén.

Khi những người vây xem thấy vậy, con ngươi nhất thời tròn xoe nhìn một lúc.

Nếu không nhờ sự giáo dục và tu dưỡng của bản thân tốt kìm hãm lại.

Thì bọn họ đã sớm không kịp đợi mà lao lên húp lấy húp để rồi

Bởi vì mùi hương kia thực sự là quá hấp dẫn! Diệp Thu ngửi thấy mùi này, liếc mắt nhìn nồi canh của Hàn Tần một cái.

Cái gọi là Bát Tiên Vượt Biển kia.

Trên thực tế chính là dùng tám loại hải sản quý bao gồm bào ngư và hải sâm mà tạo thành.

Nấu canh hải sản, đương nhiên mùi vị rất tươi và thơm.

Có thể nói rằng.

Hơn một nửa mùi hương của nồi canh Bát Tiên Vượt Biển kia chính là mùi thơm từ chính các nguyên liệu rồi.

Dù sao thì món canh nấu từ những loại hải sản quý hiếm như bào ngư, hải sâm có thể không thơm sao?

Có thể uống không ngon sao?

Cho nên, căn bản đây không tính là bản lĩnh gì.

Nếu nó được thay thế bằng các nguyên liệu bình thường như củ cải hay cà rốt, thì chắc chắn món canh này sẽ trở nên vô cùng bình thường!

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu không kiềm được mà lắc đầu cười một tiếng.

Mà nụ cười này vừa vặn rơi vào mắt Hàn Tần.

Hàn Tần lập tức trừng mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh thường nói: "Diệp Thu, anh cười cái gì mà cười? Canh của anh đã xong chưa đấy!"


"Xong rồi!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Dứt lời, anh trực tiếp tắt lửa và mở nắp nồi.

Vẫn không có bất kỳ mùi thơm nào bay ra.

Hơn nữa so với món canh Bát Tiên Vượt Biển của Hàn Tần.

Món canh Diệp Thu nấu trông rất ảm đạm, phía trên bề mặt chỉ có vài miếng lá bắp cải và đậu phụ nổi lên, đừng nói đến có bao nhiêu bình thường.

So với món canh Bát Tiên Vượt biển.

Mọi người hoàn toàn không thấy muốn ăn chút nào!

Rõ ràng, bất kể là hương thơm hay màu sắc của món canh.

Diệp Thu cũng hoàn toàn bị thất bại.

“Diệp Thu, tôi nghĩ, không còn cần so sánh nữa đâu đúng không? Thắng bại đã vô cùng rõ ràng rồi, thứ rác rưởi như thế này nếu đổ cho heo, heo cũng không muốn ăn, so tài với anh thật sự là xúc phạm tác phẩm của tôi! "

Hàn Tần nhìn Diệp Thu khinh thường nói.

"Đừng nôn nóng, nếu đã là thứ để ăn, điều quan trọng nhất là hương vị. Mọi người còn chưa nếm thử qua, sao có thể kết luận rằng món canh của anh chắc chắn ngon hơn của tôi chứ?"

Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, thản nhiên nói.

“Cái này còn cần phải nếm thử sao? Nhìn vẻ ngoài của món canh thôi thì đã thấy sao có thể so sánh nó món canh của tôi? "

Hàn Tần liếc nhìn Diệp Thu, đầy khinh bỉ.

Mọi người cũng đổ dồn ánh mắt coi thường về phía Diệp Thu.

Bởi vì món canh của Diệp Thu trông không ngon cho lắm, thậm chí có thể mô tả nó là rất bình thường! Chỉ nhìn sơ qua cũng có thể thấy món canh này không thể bằng của Hàn Tần!

"Có được hay không thì cũng phải so sánh thử rồi mới biết!"

Diệp Thu cười nhạt, ngay sau đó nhìn Hàn Tần, khóe miệng mang theo ý cười, hỏi: "Không phải là anh đang sợ đấy chứ?"