Matsushima Kazuki vừa nói xong.

Sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.

Một Matsushima Kazuki thôi đã lợi hại như vậy.

Nếu bây giờ thêm võ sư Karate đẳng cấp thế giới Chiaki Kanzaki ra tay nữa.

Vậy thì không ai trong số họ ngồi đây có thể đấu lại được nổi.

Nghĩ tới đây.

Mọi người rối rít lần lượt nhìn về phía Mạc Côn.

Bởi vì chỉ có Mạc Côn mới biết thông tin về Diệp Thu.

Nếu như bắt buộc phải giao Diệp Thu ra, thì cũng chỉ có Mạc Côn mới có thể làm được.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người.

Biểu cảm trên mặt Mạc Côn cũng thay đổi, vội vàng nói: “Các ông nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ các ông thật sự muốn đem Diệp.....đem người đeo khẩu trang kia giao ra? Cậu ấy là người anh hùng vĩ đại đã bảo vệ tôn nghiêm của nền võ thuật Trung Hoa chúng ta đấy!"

"Nói hay lắm!"

Đạo Trưởng Hướng Hư từ nãy đến giờ không hề lên tiếng bỗng vỗ tay khen ngợi.

Ngay sau đó, ông trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía các võ sư đang có mặt, nói: “Mặc dù tôi đây không phải là thành viên của Hiệp hội võ thuật Giang Châu các ông, nhưng tôi nghĩ câu nói của quán chủ Mạc vô cùng có đạo lý, người anh hùng mang khẩu trang kia đã một mình nỗ lực cứu lấy tôn nghiêm của võ thuật Trung Hoa chúng ta. Chúng ta nên yêu thương che chở cho cậu ấy mới đúng. Chẳng lẽ hôm nay trước kẻ thù lớn mạnh, chúng ta vì tự vệ mà chọn giao cậu ấy ra cho bọn họ sao? Vậy liệu chúng ta có còn xứng đáng với ba chữ Người Trung Quốc không?"

"A Di Đà Phật, bần tăng cảm thấy những gì đạo trưởng Hướng Hư nói rất đúng. Ngày đó, người anh hùng mang khẩu trang ấy đã bảo vệ võ thuật Trung Hoa của chúng ta. Hôm nay, đến lượt chúng ta bảo vệ cậu ấy, có câu kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, nếu ngay cả bản lĩnh này chúng ta cũng không có, thì chúng ta luyện võ công để làm gì cơ chứ?"

Đại sư Thích Ngôn cũng đứng dậy khỏi ghế, nhìn các vị đại sư võ thuật có mặt tại đây và nói.


Sau khi nghe được những lời của hai đại sư.

Mọi người đều sửng sốt một chút, sau đó tinh thần ý chí chiến đấu bùng cháy trong lòng.

"Mẹ nó, cao thủ Karate chó má gì chứ, tôi không tin hôm nay còn có thể đánh chết được tôi!"

"Tôi cũng không tin! Ngày đó ở võ quán tôi chưa kịp ra tay, hôm nay để cho Thái Cực Kiếm Pháp của tôi thỉnh giáo cái gọi là Karate này thử xem!"

"Ranh con chết tiệt! Tôi vẫn không tin trên địa bàn của chúng tôi mà bọn mày có thể lộng hành được sao! Hổ Trảo Thủ của Vương Đằng tôi đây xin thỉnh giáo!"

... Nhất thời, các cao thủ võ lâm đều đập bàn, nhìn chằm chằm vào Matsushima Kazuki mà nói.

Nghe thấy những lời này.

Sắc mặt của Matsushima Kazuki cũng cực kỳ u ám, cười lạnh đáp: "Xem ra các ông đây rượu mời không uống muốn uống rượu phát rồi!"

Nói xong.

Matsushima Kazuki quay đầu nhìn về phía Hà Điền, trầm giọng hỏi: “Chủ tịch Hà, ý của ông thế nào? Ông cũng sẵn sàng chống trả, lấy trứng chọi đá với bọn tôi sao?"

"Chúng tôi là người Trung Quốc, được luyện võ thuật Trung Hoa! Cho đến hôm nay chưa biết hai từ khuất phục được viết như thế nào. Năm đó khi các người xâm lược đất nước chúng tôi, chúng tôi không hề đầu hàng, dù có đầu rơi máu chảy, dùng tám năm cũng đuổi được các người ra khỏi Trung Quốc. Bây giờ các người lại còn muốn buộc chúng tôi phải nhượng bộ, tôi nói cho cậu biết, không bao giờ!"

Hà Điền nheo mắt lại, thản nhiên nói.

Mặc dù giọng nói của ông ta không lớn.

Nhưng mỗi một chữ, đều mang khí phách rất hào hùng! Khí phách và nhiệt huyết của người đàn ông Trung Quốc hoàn toàn được thể hiện một cách triệt để.

"Chủ tịch nói hay lắm!"


"Chủ tịch Hà, làm tốt lắm, người Trung Quốc chúng ta cái gì không có cũng không sao, chỉ cần có khí phách là được!"

"Tên nhóc kia, để xem hôm nay ai sợ ai!"

Sau khi các võ sư nghe lời Hà Điền nói xong, tất cả đều nhiệt huyết sôi trào, rối rít tán thưởng.

Sắc mặt Matsushima Kazuki trở nên u ám đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Tốt lắm! Khá tốt, đây là các ông rượu mời không uống muốn uống rượu phát, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí!".

Dứt lời.

Matsushima Kazuki trực tiếp nói với những người đang mặc áo Karate bên cạnh: "Tới đi, để cho lũ rác rưởi Trung Quốc này biết rằng Karate của Nhật Bản chúng ta lợi hại đến mức nào!"

"Được!"

Những người kia gật đầu, sau đó không nói lời nào, trực tiếp xông tới trước mặt các võ sư ở đây.

"Tới đây nào, bon nhóc con!"

Các vị đại sư võ thuật không hề chùn bước, nghênh ngang nghênh đón bọn họ.

Trong lúc nhất thời, hai bên đánh nhau vô cùng ác liệt.

Bởi nơi này vốn là Hiệp hội Võ Thuật Giang Châu.

Cho nên về số lượng các võ sư tuyệt đối chiếm ưu thế.

Hơn nữa về sức mạnh của những thanh niên mang áo karate này không mạnh bằng Matsushima Kazuki.

Trong thời gian ngắn.


Các võ sư đã tương đối có lợi thế hơn.

Tuy nhiên.

Dưới sự hỗ trợ của Matsushima Kazuki.

Những lợi thế này ngay lập tức bị biến mất.

Đừng chỉ nhìn vào đôi tay đã bị phế của Matsushima Kazuki.

Là một võ sư Karate, đôi chân của anh ta cũng đặc biệt khỏe.

Sau khi những võ sư gặp phải Matsushima Kazuki, căn bản họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.

Matsushima Kazuki chủ yếu dùng lực cho những cú đá.

Chẳng bao lâu sau, nhiều võ sư đã bị đánh bại bởi Matsushima Kazuki.

Đại sư Thích Ngôn cùng đạo trưởng Hướng Hư thấy vậy, vội vàng chủ động tấn công về phía Matsushima Kazuki.

Nói về năng lực hai người bọn họ đều mạnh hơn so với những võ sư bình thường, hơn nữa Matsushima Kazuki bị thương cả hai tay, cho nên lúc này họ có thể đấu một trận cùng Matsushima Kazuki.

Tuy nhiên rất nhanh.

Matsushima Kazuki bắt đầu phát huy sức mạnh, một cú đá đằng sau về phía đạo trưởng Hướng Hư, chân còn lại đem Đại sư Thích Ngôn đá lui về mấy bước.

Mắt thấy hai vị đại sư sắp thua.

Hà Điền liền ra tay.

Không hổ danh là Chủ tịch Hiệp hội.

Vừa ra tay, ông ta đã thể hiện được một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ để khống chế lại.

Một chiêu Thái Cực Quyền của ông làm cho Matsushima Kazuki không đỡ được.


Với chiêu Bốn lạng đẩy ngàn cân này của Hà Điền, Matsushima Kazuki bị đẩy bay ra ngoài.

Nhìn cảnh này, ý chí chiến đấu của các võ sư đã được khích lệ phản kích trở lại.

Chỉ một lát sau, những người đàn ông Karate bắt đầu tỏ ra yếu thế hơn.

Thấy vậy, sắc mặt của Matsushima Kazuki liền thay đổi, vội vàng nhìn Chiaki Kanzaki đang nhắm mắt cầu cứu: "Sư phụ, mời thầy ra tay giúp đỡ!"

Nghe thấy những lời này.

Chiaki Kanzaki đột nhiên mở hai mắt ra, một khí thế vô cùng mạnh mẽ bùng nổ lan ra từ trong mắt ông ta.

Ngay sau đó, chỉ thấy Chiaki Kanzaki một tay để sau lưng, không nhanh không chậm đi về phía Chủ tịch Hiệp hội Hà Điền.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt Hà Điền hiện lên vẻ nghiêm nghị, chuẩn bị tinh thần để chiến đấu cùng Chiaki Kanzaki.

Đúng như dự đoán, Chiaki Kanzaki chỉ dùng một tay liền đem Hà Điền đánh bay ra ngoài.

Cảnh tượng này trực tiếp làm cho các võ sư đang có mặt ở đây hoàn toàn choáng váng.

Ngay sau đó, chỉ thấy bóng dáng của Chiaki Kanzaki lao về phía các võ sư.

Giờ khắc này, thật giống như hổ đang tấn công vào bầy dê vậy.

Những đại sư võ thuật hoàn toàn không phải là đối thủ của Chiaki Kanzaki.

Chưa tới mười giây.

Tất cả các võ sư có mặt, bao gồm cả hai đại sư Hướng Hư và Thích Ngôn đều hét lên rồi ngã xuống đất.

Lại nhìn Chiaki Kanzaki, mặt không chút thay đổi, thậm chí ngay cả kiểu tóc cũng không hề bị rối chút nào!

"Sư phụ muôn năm!"

Khuôn mặt của Matsushima Kazuki hiện lên vẻ vui mừng, vô cùng phấn khích hô lên.