Diệp Thu vẫn không biết rằng sau lưng Tiêu Thần đã bắt đầu lên kế hoạch để đối phó với anh.

Tất nhiên, cho dù anh có biết chuyện này, anh cũng sẽ tuyệt đối không coi trọng.

Dù sao, ở trong mắt anh thì cho dù Tiêu Thần có nhà họ Tiêu đứng sau lưng, cũng chỉ là hàng nghìn con kiến mà thôi.

Điều này căn bản không đáng để anh để mắt tới.

Lần trước để Tiêu Thần sống sót rời đi, Diệp Thu đã xem như là ngoại lệ mà bỏ qua cho anh ta.

Nhưng nếu Tiêu Thần biết phân biệt tốt xấu, anh ta cũng sẽ không tìm tới cửa như vậy.

Mọi chuyện đã thành ra như vậy, Diệp Thu cũng không cần nể nang gì anh ta nữa.

Màn đêm buông xuống.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu nấu cho Lâm Thanh Nhã một nồi canh trăm vị, thuận tiện anh cũng làm một vài món ăn sáng.

Mà kể từ khi anh so tài khả năng nấu nướng của mình với Hàn Tần, Diệp Thu cũng đã không còn che giấu tài năng của mình nữa, anh cũng phát huy ra hết khả năng của mình.

Tuy rằng các nguyên liệu dùng để nấu ăn vô cùng bình thường, nhưng hương vị các món ăn thì không thể chê vào đâu được, có thể nói là cực phẩm trong nhân gian.

Điều này làm cho Lâm Thanh Nhã cảm thấy vô cùng thích thú.

Cô uống vài bát canh, ăn đồ ăn của Diệp Thu làm, tất cả đều như muốn ăn sạch.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thu gần như cảm thấy không thể tin được.


Phải biết rằng, trước đây tuy rằng Lâm Thanh Nhã cũng có ăn cơm chiều. Nhưng vì là phụ nữ, cô vốn ăn rất ít. Bình thường Lâm Thanh Nhã ăn nhiều nhất cũng chỉ có một chén canh nhỏ và gắp một ít đồ ăn. Nhưng hôm nay, cô lại ăn được nhiều như vậy. Thậm chí, Diệp Thu cũng cảm thấy điều này thật kỳ lạ.

Nếu không phải vì Lâm Thanh Nhã còn muốn duy trì hình tượng thục nữ của mình thì cô còn muốn ăn nhiều hơn nữa.

Bởi vì thời điểm chính mình đã ăn no, cô còn không ngừng liếm môi. Cặp mắt to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm vào một chút canh trong nồi của Diệp Thu.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thu cũng cảm thấy bất đắc dĩ mà lắc đầu cười, anh đưa bát canh mình không uống cho Lâm Thanh Nhã.

“Thanh Nhã, vợ của tôi, bát canh này tôi còn chưa có động đến, nếu em vẫn cảm thấy mình chưa ăn no, thì uống nốt bát canh này đi!”

“Không được, hôm nay tôi đã ăn quá nhiều, nếu còn tiếp tục ăn nữa, nhất định sẽ béo lên!”

Lâm Thanh Nhã lắc đầu, cô lập tức lấy tay nhéo lên thân hình như rắn nước khiến người phụ nữ khác phải ghen tị của mình.

Thật đúng là không biết nói gì nữa.

Lâm Thanh Nhã chính là một kiệt tác vô cùng hoàn mỹ.

Bộ dạng xinh đẹp còn chưa tính, cô còn có được dáng người khiến người khác mê muội. Nơi cần có thịt thì có thịt, nơi không cần thì một chút thịt thừa cũng không có. Ví dụ như vòng eo thon gọn của Lâm Thanh Nhã, vòng eo nhỏ nhắn một vòng tay cũng có thể nắm chặt làm cho người ta mê muội.

Những người phụ nữ gầy thường có vòng eo rất nhỏ, nhưng những bộ phận khác trên cơ thể cũng vì lẽ đó mà trở nên rất bằng phẳng. Tuy nhiên, Lâm Thanh Nhã lại không như thế. Dáng người cô là kiểu chỗ nào nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nào cần nhỏ nhắn thì cũng rất nhỏ nhắn.

Đó là một sự kết hợp hoàn mỹ, giống như một cực phẩm giai nhân.

Điều này không chỉ khiến cho đàn ông yêu thích, mà còn làm cho rất nhiều người phụ nữ khác phải ghen tỵ.


Diệp Thu nhìn dáng người nổi bật của Lâm Thanh Nhã, anh cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Đối với anh, Lâm Thanh Nhã quả thật có một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Điều này khiến ngoại trừ Lâm Thanh Nhã ra, anh nhìn những người phụ nữ khác đều cảm thấy chướng mắt.

Có rất nhiều người phụ nữ khác chủ động hấp dẫn sự chú ý của anh. Nhưng Diệp Thu vẫn không có một chút hành động nào khác.

Bởi vì Diệp Thu cảm nhận được, có một số việc phải xuất phát từ tình yêu mới có ý nghĩa. Nếu không, việc đó chỉ xem là làm vận động, không có một chút cảm xúc nào.

“Vợ à, cơ thể em làm sao có thể nói là béo chứ, cho dù em ăn nhiều thêm một chút cũng không có vấn đề gì!”

Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, anh cười nói.

“Có thật như vậy không?”

Lâm Thanh Nhã liếm liếm khóe môi, cô hỏi theo bản năng.

“Đúng vậy, tin tưởng tôi, tôi sẽ không lừa em!”

Diệp Thu vội vàng gật đầu.

“Vậy thì… Tôi sẽ không khách khí!”


Lâm Thanh Nhã do dự một chút. Cuối cùng, cô vẫn không thể nhịn được khi nhìn thấy đồ ăn ngon trước mắt. Cô đứng dậy nhận lấy bát canh mà Diệp Thu đưa cho mình.

Diệp Thu ngồi một bên nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt anh lộ ra vẻ dịu dàng.

Nói thật, đây mới là cuộc sống mà anh mong muốn. Hằng ngày, cứ bình yên trôi qua như vậy cũng làm cho Diệp Thu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Chỉ cần có Lâm Thanh Nhã ở bên cạnh, Diệp Thu cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn…

Màn đêm cứ như vậy mà nhẹ nhàng buông xuống.

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi Lâm Thanh Nhã nếm qua một chút điểm tâm, cô đến công ty.

Hiện giờ Tập đoàn Lâm Thị vừa mới cùng Tập đoàn của Tư Khắc Đặc triển khai hợp tác, lúc này cũng chính là thời gian vô cùng bận rộn.

Cho nên, mặc dù hôm nay là ngày cuối tuần, Lâm Thanh Nhã cũng không có ý định ở nhà nghỉ ngơi mà cô đi thẳng đến công ty tăng ca.

Điều này làm cho Diệp Thu cảm thấy rất đau lòng, anh tính toán hai ngày nữa sẽ đến gặp gỡ Khố Lạc, khiến cho anh ta phải làm nhiều việc hơn.

Nếu như vậy, Lâm Thanh Nhã cũng sẽ có thể thoải mái hơn một chút.

Nếu không cứ liên tục tăng ca như vậy, Diệp Thu sợ rằng cơ thể của Lâm Thanh Nhã nhất định sẽ không chịu nổi!

Sau khi Lâm Thanh Nhã rời đi, Diệp Thu dọn dẹp đơn giản lại phòng ngủ, sau đó lập tức chuẩn bị đi làm cơm, mang đến công ty cho Lâm Thanh Nhã.

Bởi vì anh biết, một khi Lâm Thanh Nhã ở công ty bận rộn làm việc, cô nhất định sẽ không ăn cơm hoặc là nếu có cũng chỉ ăn uống tùy tiện một chút. Đây chính là việc làm vô cùng gây tổn hại đến sức khỏe. Vì vậy có thể nói Lâm Thanh Nhã vốn không biết cách chăm sóc tốt cho bản thân mình.

Chế độ dinh dưỡng nhất định phải thay đổi! Diệp Thu tự mình xuống bếp, chỉ trong chốc lát anh đã làm xong bốn món ăn, lại nấu thêm một nồi canh, chuẩn bị thật tốt để mang đồ ăn đến công ty cho Lâm Thanh Nhã.

Chỉ là, ngay khi vừa đi ra đến cổng biệt thự, anh nhìn thấy hai bóng người đang đứng ngoài cửa.


Trong đó có một người, Diệp Thu vô cùng quen thuộc, đó chính là Âu Dương Hạo.

Mà một người còn lại, lại chính là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn chỉ khoảng bốn đến năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, trông vô cùng đáng yêu.

Chẳng qua là giây phút này, trên mặt cô bé lại hiện lên biểu cảm vô cùng sợ hãi. Cô bé chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lồng ngực của Âu Dương Hạo, lén dùng cặp mắt to đánh giá bốn phía xung quanh, trong ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Có vẻ như cô bé đã phải chịu qua một điều gì đó rất khủng khiếp, cho nên mới có cảm giác không tin tưởng đối với thế giới này như vậy.

Thấy vậy, Diệp Thu nhướng mày, anh đi đến gần, nghi hoặc hỏi: “Đây chính là cô bé mà cậu nói hay sao?”

Lúc trước Âu Dương Hạo đã nói qua với Diệp Thu, rằng thời điểm bắt giữ đám buôn người, có một cô bé vẫn không liên lạc được với người nhà, hình như chính là cô bé này.

“Đúng vậy, chính là nó!”

Âu Dương Hạo gật đầu, anh ta lập tức cúi đầu nhìn về phía cô bé đang nằm bên trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Điềm Điềm, người này chính là chú Diệp, mau chào chú Diệp đi!”

Nhưng mà cô bé nhỏ nghe vậy thì vội vàng chui vào lồng ngực của Âu Dương Hạo, trên mặt được che kín bởi nỗi sợ hãi, cũng không dám mở miệng trò chuyện.

Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười, anh hỏi: “Haiz, cô bé này đúng là mệnh khổ mà!”

Âu Dương Hạo thở ra một hơi, anh ta lập tức nói ra những chuyện mà cô bé đã từng trải qua.

Cô bé có tên thật là Lưu Điềm Điềm, thời điểm mới tròn một tuổi, ba mẹ cô bé bị tai nạn xe đã chết. Bà nội cô bé nuôi dưỡng cô bé, cuối cùng cũng ra đi. Sau đó một nhà bà con mang cô bé về nuôi dưỡng, kết quả là cả ngày đều ngược đãi cô bé, không cho cô bé ăn cơm.

Cuối cùng lại khiến cho cô bé thêm một tầng trói buộc, bọn họ mang cô bé bán cho bọn buôn người. Bọn buôn người hết mang cô bé tới phía Nam rồi phía Bắc, bọn chúng xem cô bé như một món đồ bình thường, chỉ chờ được giá là bán lấy tiền.

Vận mệnh này có bao nhiêu đáng thương thì không cần phải nói nữa.

Tuy rằng cái tên của cô bé kêu rất ngọt ngào, nhưng nhiều năm trôi qua cuộc sống của cô bé lại giống như một bát thuốc đắng, vô cùng thê thảm...