Một đường parabol hoàn hảo bay giữa không trung.

"Bộp!"

Chỉ nghe một tiếng động lớn, viên đá to bằng đầu rơi chính xác trên mui xe Range Rover. Điều này làm cho mui xe Land Rover Range Rover hỏng ngay lập tức, một lỗ thủng lớn hiện ra trước mắt mọi người.

Lỗ thủng này quả thật lớn hơn nhiều so với lỗ thủng trên cửa xe của Diệp Thu.

Dù sao thì vừa nãy cũng chỉ là cú va chạm nhẹ mà thôi, cũng không có bao nhiêu sức lực. Còn bây giờ là dùng một tảng đá to bằng đầu người trực tiếp đập vào. Hơn nữa, khi Diệp Thu ném viên đá này ra ngoài, anh đã cho thêm một chút linh lực vào viên đá.

Sức mạnh kia có bao nhiêu đáng sợ, không cần nghĩ cũng biết! Vì vậy, vào lúc này, chiếc Land Rover Range Rover của Mã Thiên Phóng không chỉ bị móp mui xe mà ngay cả động cơ cũng bị va chạm mạnh, bên ngoài bắt đầu xuất hiện khói trắng.

Rõ ràng, động cơ này về cơ bản đã bị hủy hoại.

Người phụ nữ quyến rũ ngồi trong xe lúc này cũng đã rất sốc.

Còn về phía Mã Thiên Phóng, anh ta nhìn chiếc xe đã bị đập nát trước mặt, hai mắt lập tức trừng lớn, khóe miệng run rẩy kịch liệt! Giờ phút này, trái tim anh ta gần như chết lặng.

Phải biết rằng, đây là chiếc xe anh ta mới mua còn chưa đầy một tháng! Cũng tiêu tốn của anh ta hơn sáu tỷ đồng.

Bình thường không cần phải đề cập đến việc anh ta yêu quý chiếc xe này như thế nào, thậm chí nếu dính một chút bụi, Mã Thiên Phóng cũng hận chính mình không thể tẩy rửa hàng chục lần.

Nhưng bây giờ, nó đã bị đập phá thành ra thế này.

Việc này quả thật chính là muốn lấy mạng anh ta!

Trong lúc nhất thời, đôi mắt của Mã Thiên Phóng đỏ lên, anh ta nhìn thẳng vào Diệp Thu.


Đôi mắt đó gần như đang muốn ăn thịt người khác.

“A! Mẹ kiếp, mày vừa làm gì vậy? Mày có biết mày đang làm cái gì không?"

Mã Thiên Phóng tức giận gầm lên.

"Biết, tôi vừa phá xe của anh!"

Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, anh nhẹ nhàng nói.

"Có phải mày điên rồi hay không? Mày có biết đây là loại xe gì không? Thế mà mày thật sự dám làm!"

Mã Thiên Phóng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không phải chỉ là một chiếc xe bị hỏng sao? Tôi không dám làm cái gì? Đây là điều ban nãy anh nói đó. Xe hỏng nên bị đập nát!"

Diệp Thu nhún vai, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm nói.

“Xe hỏng? Mày dám nói xe của tao là xe hỏng? Thằng nhóc này, mở to mắt chó của mày mà nhìn cho kỹ. Đây là chiếc Land Rover Range Rover trị giá hơn sáu tỷ đồng. Bất kỳ bộ phận nào trên xe của tao đều có thể mua được một chiếc xe của mày. Cho dù có bán cái xe van rách nát của mày đi cũng không thể đến nổi. Mày có biết không? Mày cũng dám nói rằng đây chỉ là một chiếc xe hỏng? Nếu hôm nay mày không thể cho tao một lời giải thích hợp lý, nhất định tao cũng sẽ không để yên cho mày!"

Mã Thiên Phóng nhìn thẳng vào Diệp Thu, khinh thường nói.

"Vậy sao? Vậy xin hỏi, anh muốn một lời giải thích như thế nào?"

Khóe miệng Diệp Thu hơi giật giật, giễu cợt hỏi.

"Mày, lập tức quỳ xuống xin lỗi tao, đồng thời bồi thường đầy đủ tiền xe cho tao, tổng số tiền là tám tỷ đồng, không hơn không kém!"

Mã Thiên Phóng lạnh lùng nói.

"Nếu tôi từ chối thì sao?"

Diệp Thu nhẹ giọng hỏi.

"Vậy thì mày sẽ chết rất thảm!"

Vẻ mặt Mã Thiên Phóng vô cùng dữ tợn nhìn Diệp Thu một cái, rồi anh ta lên tiếng một cách đầy ngạo mạn: "Thằng nhóc này, chắc chắn mày chưa biết tao là ai. Vểnh tai lên và nghe cho kỹ đây. Tao là Mã Thiên Phóng! Ở Giang Châu, mọi người đều gọi tao một tiếng ông chủ Mã. Dù là ở hắc đạo hay bạch đạo, tao đều có tiếng nói. Cảnh sát cũng có người biết đến tao. Nếu hôm nay mày không làm tao vừa lòng, tao dám cam đoan, từ nay về sau ở thành phố Giang Châu này, mày sẽ không có chỗ dung thân. Cho nên, nên làm như thế nào, chính bản thân mày cũng nên suy nghĩ kỹ lại đi!”

"Nghe anh nói, cũng thật là đủ ghê gớm!"

Khóe miệng Diệp Thu hơi giật giật, anh cười nhạt nói.

"Mày biết sợ là tốt rồi. Mau đến xin lỗi, cố gắng đến lấy lòng tao. Nếu tâm trạng của tao tốt lên, còn có thể bỏ qua cho mày. Nếu không thì hôm nay mày cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!"

Khóe miệng Mã Thiên Phóng hiện ra một nụ cười đắc ý, anh ta rất kiêu ngạo mà nói.

Theo như lời nói của anh ta, ở thành phố Giang Châu này, anh ta cũng gọi là có chút máu mặt.


Một nhân vật nhỏ như lái xe van Diệp Thu nhất định khi nghe thấy tên của anh ta sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhất định sẽ thành thành thật thật mà chịu thua! "Thật ngại quá, tôi không có tiền!"

Diệp Thu lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

Nghe thấy những lời này, nụ cười trên mặt Mã Thiên Phóng đột nhiên cứng lại, sau đó anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, tức giận hét lên: "Thằng nhóc này, mày đang đùa tao à?"

"Không, không, không, tuy rằng tôi nghĩ con số tám tỷ đồng khá là hợp lý, nhưng tôi thật sự không có tiền, cho dù anh muốn đòi tôi cũng không có. Nếu anh muốn tôi chết, tôi nghĩ tôi cũng không giúp anh được điều này!”

Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, anh dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nói.

"Được rồi! Tốt lắm, thằng nhóc này, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì mày cũng đừng trách tao không khách khí. Hôm nay, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là thân phận, cái gì gọi là địa vị, mày nhất định sẽ phải hối hận khi đắc tội với tao!"

Sắc mặt Mã Thiên Phóng chợt trầm xuống, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn nhân viên bảo vệ, mắng: “Làm cái gì mà ngẩn người ra như vậy! Gọi người cho ông đây ngay lập tức!"

"Vâng vâng... Tôi biết rồi!"

Bảo vệ gật đầu, anh ta không nói thêm gì mà nhanh chóng lấy máy bộ đàm đeo sau thắt lưng ra gọi thêm người đến.

Chỉ trong chốc lát, đội trưởng đội bảo vệ Vương Lực dẫn đầu một nhóm nhân viên bảo vệ đến cô nhi viện.

"Đội trưởng."

Nhân viên bảo vệ vừa nhìn thấy đội trưởng đi tới thì nhanh chóng chạy đến nịnh nọt chào hỏi.

Thế nhưng Vương Lực cũng không thèm nhìn đến nhân viên bảo vệ, anh ta trực tiếp dẫn người tới chỗ Mã Thiên Phóng chào hỏi: "Cậu ba Mã, tôi chờ anh đã lâu. Chú của tôi đã nhắc nhở tôi phải nghe theo toàn bộ chỉ thị của anh!"

"Chú của cậu?"

Mã Thiên Phóng cau mày, anh ta hỏi.


"Chú của tôi là Vương Long, phó viện trưởng Vương!"

Vương Lực nhanh chóng giải thích.

"Thì ra là thế!"

Mã Thiên Phóng trầm ngâm gật đầu, sau đó anh ta cười lạnh nói: "Nếu đã đều là người một nhà thì hôm nay tôi sẽ nói những lời này ở đây. Nếu ai có thể đánh cho thằng nhóc kia trở nên tàn phế, tôi có thể cho người đó một trăm ngàn!”

Nói xong, Mã Thiên Phóng đưa tay chỉ vào Diệp Thu.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Vương Lực và tất cả đám người bảo vệ đều nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, ánh mắt tóe ra ánh lửa.

Bởi vì trong mắt họ, Diệp Thu không còn là một người nữa, mà là một đống tiền giấy đỏ rực!

"Cậu ba Mã, tên này dám xúc phạm ngài ở Ngôi nhà Ánh Dương, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

Vương Lực cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp lấy gậy cao su từ trên thắt lưng ra, ra lệnh cho các nhân viên bảo vệ phía sau: "Mọi người, đi theo tôi!"

Nói xong, Vương Lực phất tay dẫn đầu nhóm thị vệ, hung hăng xông thẳng về phía Diệp Thu.

Nếu những người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ đã muốn tiểu ra quần.

Nhưng mà, Diệp Thu lại không phải là người bình thường.

Anh bước đến trước xe van của mình mà trên mặt không có chút cảm xúc nào. Anh dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc cho mình, ngậm trong miệng và bắt đầu hút.

Cũng không có một chút ý định trốn chạy, như thể đang đặc biệt chờ đợi Vương Lực và những người khác đến...