Đùa gì vậy.

Còn lâu Ngô Siêu mới dám khai Diệp Thu ra.

Cái khác tạm thời không nói, chỉ nguyên thủ hạ tới vô tung đi vô ảnh kia của Diệp Thu thôi đã đủ làm cậu kiêng dè rồi.

Nếu cậu mà khai Diệp Thu ra thật, thế thì sau này cậu chết lúc nào cũng không biết đâu.

Nghe Ngô Siêu nói thế.

Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày, sau đó cô quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc Diệp Thu một cái, lạnh giọng nói: "Cứ cho là như vậy, thì anh cũng không thoát khỏi liên can, đi cùng tôi về sở cảnh sát ghi lời khai, xác định anh thật sự không có liên quan, tôi sẽ thả anh ra!"

"Không phải chứ! Lại muốn bắt tôi?"

Diệp Thu lập tức hết nói nổi rồi.

Ngày hôm nay mình sắp phải vào đồn cảnh sát hai lần rồi.

Cái này ai mà chịu nổi a! Thế nhưng.

Hàn Tiêu Tiêu lại không dài dòng với Diệp Thu nữa, vẫy tay với cảnh sát đằng sau, trực tiếp ra lệnh nói: "Đưa người này, còn cả ông chủ của phòng bi a về đồn cảnh sát lấy lời khai cho tôi. Còn những người trên mặt đất cũng bê dậy hết cho tôi, dẫn về thẩm vấn dần!"

....Đồn cảnh sát thành phố Giang Châu, văn phòng cục trưởng.

"Bộp!"

Triệu Khôn Sơn hung hăng ném một tập văn kiên lên bàn làm việc, trừng mắt nhì Hàn Tiêu Tiêu đứng trước mặt, cực kỳ tức giận nói: "Hồ nháo! Hàn Tiêu Tiêu, cô đúng là càn quấy, sao cô lại bắt Diệp tiên sinh về hả?

Buổi sáng vừa mới tiễn người ta đi a! Sao lúc nào cô cũng gây khó dễ cho Diệp tiên sinh vậy hả?

Mau đi thả người cho tôi!


"Không thả, anh ta có liên quan tới hai vụ án đánh nhau sử dụng hung khí, hơn nữa hôm nay còn bị tôi bắt tại hiện trường, người này rất đáng nghi, nhất định phải tiến hành điều tra!"

Hàn Tiêu Tiêu cắn răng, vẻ mặt kiên định nói.

"Đáng nghi?

Lại là đáng nghi nữa hả?

Chứng cứ đâu?

Cũng không thể bởi vì cậu ấy trùng hợp có mặt ở hiện trường, cô liền bắt cậu ấy chứ?

Cảnh sát chúng ta bắt người, chung quy phải chú ý tới sự hợp lý hợp pháp, phải coi trọng chứng cứ chứ đúng không?"

Triệu Khôn Sơn trợn trắng mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.

"Tôi sẽ tìm ra chứng cứ, những người tôi bắt về lần này còn có ông chủ của phòng bi a, cùng với nhân viên tham gia đánh nhau bằng hung khí, tôi sẽ----tiến hành thẩm vấn, nếu như sau khi thẩm vấn, tất cả mọi người đều chứng minh Diệp Thu chỉ trùng hợp có mặt ở hiện trường, không tham gia trận đánh nhau, vậy thì tôi sẽ lập tức thả người!"

Hàn Tiêu Tiêu nghiêm túc nói.

"Được, Hàn Tiêu Tiêu, tôi nói không lại cô, cô mau đi điều tra đi, tra không ra bằng chứng thì lập tức thả Diệp tiên sinh ra cho tôi. Lần này tuyệt đối đừng giữ người trong hai mươi bốn giờ nữa, coi như tôi xin cô đó đại tiểu thư, được không?"

Nhất thời Triệu Khôn Sơn cũng không còn nóng giận nữa, nhìn Hàn Tiêu Tiêu, vẻ mặt bất đắc dĩ khẩn thiết yêu cầu.

"Tôi sẽ chấp hành theo lẽ công bằng!"

Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.

Nói xong, cô xoay người đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Đợi sau khi Hàn Tiêu Tiêu đi khỏi.


Triệu Khôn Sơn nhìn chiếc ghế trước mặt mình, hít sâu một hơi, sau đó cắn chặt răng, lấy đủ dũng khí, lúc này mới dám gọi điện thoại tới văn phòng cục trưởng, thật cẩn thận nói: "Cái kia...cục trưởng, tôi...Tôi lại mời Diệp tiên sinh tới cục cảnh sát chúng tôi uống trà, chắc ngài không để ý chứ?"

....Hiệu suất làm việc của Hàn Tiêu Tiêu rất nhanh.

Dưới sự trợ giúp của rất nhiều cảnh sát.

Cô đã thẩm vấn hết một lượt tất cả thành viên của Thanh Long Đường.

Kể cả Ngô Siêu cũng cho ghi chép tỉ mỉ lại rồi.

Cô muốn tìm ra chứng cứ từ trong đó, tìm được thì có thể có bằng chứng bắt Diệp Thu lại.

Thế nhưng, kết quả lại làm cô thất vọng.

Tất cả mọi người đều một mực chắc chắn, Diệp Thu không tham gia đánh nhau, chỉ tới để đánh bi a, trùng hợp có mặt ở hiện trường mà thôi.

Tất nhiên rồi, cho dù là Ngô Siêu cũng được, hay là những thành viên của Thanh Long Đường cũng thế.

Sở dĩ bọn họ nói vậy, đơn giản là vì đã bị thủ hạ của Diệp Thu cũng là bóng đen kia đánh cho sợ rồi.

Điều này làm cho bọn họ đều không dám khai Diệp Thu ra, nếu không quả thực là không thể tượng tượng nổi hậu quả.

Cứ như vậy, Hàn Tiêu Tiêu cũng không tìm thấy chứng cứ Diệp Thu tham gia đánh nhau, đành phải chịu thả người ra....Bên trong phòng thẩm vấn.

Sau khi Diệp Thu ghi chép xong, anh nhìn Hàn Tiêu Tiêu, nhếch miệng cười hỏi: "Hàn cảnh quan, xin hỏi tôi có thể đi được chưa?"

"Diệp Thu, anh đừng tưởng như này là đã xong. Anh đã liên tiếp cuốn vào hai vụ xã hội đen đánh nhau bằng hung khí, mặc dù tôi không có chứng cứ, nhưng anh vẫn là kẻ tình nghi. Về sau mỗi ngày anh có hành động gì, muốn làm cái gì, làm cái gì đều phải báo cáo cho tôi, đã nghe rõ chưa?"

Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.


"Tại sao a?

Tôi cũng chẳng phải phạm nhân, cô đây là đang theo dõi tôi đó, hơn nữa còn là theo dõi phi pháp!"

Diệp Thu bĩu môi, không vui nói.

"Không tại sao gì hết, trước khi anh chưa rửa sạch được hiềm nghi, anh bắt buộc phải làm như vậy, trừ phi anh muốn để tôi mỗi ngày đều bắt anh về làm ghi chép, như thế anh có đồng ý không?"

Hàn Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Diệp Thu, nói rất là cường thế.

Diệp Thu vừa nghe thấy lời này của Hàn Tiêu Tiêu, nhất là câu nói cuối cùng thì cũng sợ Hàn Tiêu Tiêu rồi.

Bởi vì anh tin, con hổ cái Hàn Tiêu Tiêu này nói được thì chắc chắn làm được.

Nếu mỗi ngày đều bị dẫn tới cục cảnh sát làm ghi chép, thế thì dứt khoát là chẳng làm được gì nữa.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu nhanh chóng lắc đầu, nói: "Đừng đừng đừng, chẳng qua chỉ là báo cáo hành tung của tôi thôi sao, cô đưa điện thoại cho tôi, tôi nhất định báo cáo đúng sự thật, báo cáo đúng giờ!"

"Thế này còn tạm được!"

Hàn Tiêu Tiêu trắng dã mắt nhìn Diệp Thu một cái, đọc cho Diệp Thu số điện thoại của mình, sau đó còn không quên cảnh cáo nói: "Báo cáo trung thực, đừng có mà nghĩ lừa tôi!"

"Nhất định rồi, tôi làm gì chắc chắc sẽ báo hết cho cô, dù sao thì tôi tuân theo phép luật nhất!"

Diệp Thu liên tục gật đầu, nghiêm chỉnh nói.

....Ra khỏi cục cảnh sát.

Đã hơn mười giờ tối.

Diệp Thu nghĩ trước tiên là gọi điện thoại cho Lâm Thanh Nhã, xem xem Lâm Thanh Nhã đi tụ tập đã về chưa.

Nhưng mà, anh còn chưa kịp bấm số.

Lâm Thanh Nhã lại gọi cho anh trước.

Thấy vậy.


Sắc mặt Diệp Thu khẽ biến, thầm nghĩ toi rồi.

Đoán chừng là Lâm Thanh Nhã thấy mình muộn thế này còn chưa về, chắc chắn là đã tức giận.

Lại thêm chuyện sáng nay mình đi muộn.

Xem ra lần này Lâm Thanh Nhã lại không có ấn tượng tốt với mình rồi.

Nhưng mà.

Cuộc điện thoại này cũng không thể không nhận a.

Nếu như mình lại nghe điện thoại muộn, chắc chắn Lâm Thanh Nhã càng tức giận! Nghĩ tới đây.

Diệp Thu hít sâu một hơi, nhanh chóng bắt máy.

Cứ tưởng chắc chắn mình sẽ nhận một trận chất vấn lạnh lùng của Lâm Thanh Nhã.

Thế nào mà sau khi bắt máy, lại truyền tới một trận âm nhạc sôi nổi hỗn tạp, sau đó mới chuyền tới giọng nói yếu ớt vô lực của Lâm Thanh Nhã, giống như là giọng đã uống say: "Diệp Thu...Cứu tôi..." Tiếp sau đó, điện thoại liền bị cúp.

Sắc mặt Diệp Thu nháy mắt đã trầm xuống.

Rõ ràng, Lâm Thanh Nhã đã gặp rắc rối rồi! Nghĩ tới đây.

Đôi mắt Diệp Thu nháy mắt phủ đầy hàn quang, anh lập tức bấm số của người đàn ông đẹp trai.

"Alo, lão đại, sao nhanh thế này mà anh đã chủ động gọi điện cho em rồi vậy?

Lẽ nào là nhớ em à?"

Người đàn ông đẹp trai tươi cười trêu ghẹo nói.

"Hạn cho cậu trong thời gian nhắn nhất, tra ra vị trí hiện tại của vợ tôi, sau đó qua đây đón tôi!"

Diệp Thu lạnh lùng nói.