"Đồng nghiệp?

Không không không, giống với lão đại của các cậu, tôi cũng là người từng bị cô ấy bắt. Hơn nữa tôi còn bị bắt vào hai lần cơ!"

Diệp Thu xua tay, nhếch miệng cười nói.

"Ồ?

Nói như vậy, anh cũng tới để trả thù à?"

Thanh niên tóc tím híp mắt, lạnh giọng hỏi.

"Trả thù?

Thế thì không phải, não tôi chưa có hỏng, không có nghĩ quẩn như vậy. Tôi chỉ đi ngang qua thuận tiện xem náo nhiệt mà thôi!"

Diệp Thu lắc đầu, trêu tức nói.

"Ừ?"

Thanh niên tóc tím sững sờ, sau đó sắc mặt nhoáng cái đã sầm xuống, trừng mắt nhìn Diệp Thu tức giận nói: "Ý anh là, đầu óc của chúng tôi hỏng hết rồi hả?"

"Này còn chẳng phải hỏng sao, các cậu làm thế này thì sao mà cứu lão đại Niệu Thượng Phi của các cậu ra được đây, đúng là mù quáng làm lỡ thời gian!"

Vẻ mặt Diệp Thu nghiền ngẫm nói.

"Là Sử Thượng Phi, không phải là Niệu Thượng Phi!"

Thanh niên tóc tím trừng mắt, phẫn nộ nói.

"Ồ, hớ hớ, lúc nãy cách hơi xa nên không nghe rõ, Thỉ Thượng Phi, đúng đúng đúng, là Thỉ Thượng Phi!"

Diệp Thu vội vàng xua tay, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười chế nhạo.

"Vừa nãy anh nói chúng tôi làm thế này là mù quáng tốn công, thế anh có cách gì hay vậy?"

Thanh niên tóc tím trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.

"Cậu hỏi tôi à?"


Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó gật đầu, nói với vẻ suy nghĩ: "Tất nhiên là có cách hay a! Nếu tôi mà là các cậu, tôi sẽ đi cướp ngục luôn, chẳng phải các cậu muốn cứu lão đại của các cậu ra sao, nhiều người thế này thì cướp ngục luôn đi, ở đây bao vây một cảnh sát nữ thì có tác dụng khỉ gió gì?"

Lời này vừa nói ra.

Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, đều bị lời nói của Diệp Thu làm kinh sợ.

Đến cả Hàn Tiêu Tiêu cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Thu.

Mà đúng lúc này.

Một thanh niên nhuộm tóc vàng trong này lại gật đầu, nhìn thanh niên tóc tím, vẻ mặt nghiêm túc đề nghị: "Anh hai, em nghĩ thằng này nói có lý, chúng ta đi cướp ngục đi, như vậy thì chắc chắn là cứu được lão đại ra!"

"Cướp cái đầu cậu ý mà cướp!"

Thanh niên tóc tím tát luôn một phát vào đầu thanh niên tóc vàng, tức giận quát: "Đầu cậu bị lừa đá rồi hả?

Bên trong đầu cậu toàn để cứt hả?

Chỉ mấy người chúng ta mà con mẹ nó đòi đi cướp ngục hả?

Cậu tưởng là đang quay phim võ hiệp à, vác mấy con dao đi là được hả?

Thả tới hiện tại, mẹ nó ngay cả chắn vết đạn cũng không đủ, cậu không muốn sống nữa đúng không?"

Tóc vàng sợ tới mức rụt cổ lại, lập tức không dám lên tiếng nữa.

Mà lúc này, một tên thanh niên nhuộm tóc đỏ ở bên cạnh lại gật đầu, đứng ra nghiêm trang nói: "Anh hai nói đúng, chuyện như là cướp ngục không thể kích động được, thế nào cũng phải trở về chuẩn bị một phen rồi bàn tiếp. Ít nhất cũng phải có một người có khẩu AK47!"

Nói xong, cậu ta còn nhìn về phía thanh niên tóc tím, mở to hai mắt vẻ mặt nịnh nọt hỏi: "Anh hai, anh thấy em nói có đúng không?"

"Tôi đi cái tiên sư cậu ấy!"

Thanh niên tóc tím suýt nữa thì tức chết ngay tại chỗ, cậu ta trực tiếp giơ chân đạp qua, đạp thanh niên tóc đỏ ngã xuống đất, phẫn nộ nói: "Cậu thì ngu ngốc, còn cậu thì đem AK47 nhỉ?

Hay là tôi chuẩn bị thêm cho cậu một cái xe tăng nữa nhá?"

Vào giờ phút này.


Thanh niên tóc tím chợt nhận ra.

Đám anh em đua xe này, quả thực là không có một cái đầu nào dùng được, thậm chí là còn mất não.

Còn con mẹ nó cướp ngục nữa chứ?

Thế này thì có khác gì đi tìm chết đâu?

Làm cậu tức đến sắp hộc máu rồi.

Hung hăng trừng mắt liếc mọi người một cái, ý bảo mọi người im lặng.

Sau đó, thanh niên tóc tím quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, cắn răng tức giận quát: "Thằng kia, nói nhiều như vậy, sao tôi cứ cảm thấy anh không giống người xem náo nhiệt vậy, ngược lại giống như tới gây chuyện hơn?"

"Ai ya, để cậu nhìn ra rồi à?

Tôi có thể hiện rõ như vậy sao?"

Diệp Thu nhếch miệng cười nói.

"Hừ!"

Thanh niên tóc tím tức giận thở ra một hơi, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Thằng kia, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Qùy xuống dập đầu ba cái, sau đó lập tức cút đi, chuyện vừa rồi tôi có thể xem như chưa từng xảy ra. Còn nếu không...Hôm nay tôi nhất định phải phế anh!"

"Muốn để tôi dập đầu ư?

Được a, cậu quỳ xuống trước, dập đầu với tôi một trăm cái, làm một cái dáng, để tôi học xem dập thế nào!"

Diệp Thu khẽ nhếch môi, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.

"Tôi mẹ nó...Thằng kia, đây là do anh tìm chết!"

Sắc mặt thanh niên tóc tím trầm xuống, sau đó chỉ vào Diệp Thu, phẫn nộ nói: "Cái anh em, lên hết cho tôi, đánh chết anh ta đi!"

"Anh hai, thế nữ cảnh sát kia thì sao?"


Một thanh niên trong đó chỉ vào Hàn Tiêu Tiêu, nghi hoặc nói.

"Trước chưa lo, sau rồi lại tìm cô ta tính sổ sau. Dù sao cũng biết cô ta sống ở đâu, trước tiên đánh thằng kia đã, đừng để anh ta chạy!"

Thanh niên tóc tím tức giận quát.

Dứt lời, cậu ta cầm gậy bóng chày dẫn đầu lao vào Diệp Thu.

Những thanh niên còn lại thấy vậy, vội vàng bỏ xe máy xuống, cả đám cầm gậy bóng chày, hô to xông về phía Diệp Thu.

Nhìn một màn này.

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên, sau đó anh nhìn Hàn Tiêu Tiêu, sắc mặt bình thản nói: "Hàn cảnh quan, đám người này cứ giao cho tôi, cô mau chạy đi!"

Nói xong, Diệp Thu quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy, thỉnh thoảng Diệp Thu còn dừng lại, cố tình ngoáy mông với đám người thanh niên tóc tím, kích thích bọn họ.

Cứ như vậy, đám người của thanh niên tóc tím đều bị tức đến phát điên, liều mạng đuổi theo Diệp Thu.

Thấy cảnh này.

Hàn Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, lúc này mới kịp phản ứng lại.

Thì ra Diệp Thu làm tất cả là để dẫn đám người kia đi, từ đó cứu mình.

Không được, mình phải mau mau báo cảnh sát! Nếu không người người như vậy, một khi đuổi kịp Diệp Thu, thế nào cũng sẽ đánh Diệp Thu chết tươi mất! Nghĩ tới đây.

Hàn Tiêu Tiêu vội vàng chạy về phía con BMW X5 của mình, cô định lấy điện thoại của mình sau đó báo cảnh sát...Diệp Thu cứ chạy về trước.

Đám người thanh niên tóc tím liều mạng đuổi theo sau.

Cũng không biết là cố ý hay vô ý.

Mà cứ chạy mãi, Diệp Thu lại chạy vào trong một cái ngõ cụt.

Nhìn vách tường tối đen phía trước.

Diệp Thu dừng lại.

Còn lúc này.

Đám người thanh niên tóc tím cũng đuổi đến nơi, chặn kín lối ra của ngõ cụt.

"Chạy đi! Anh con mẹ nó sao không chạy nữa đi?


Vừa nãy chẳng phải chạy giỏi lắm cơ mà?

Chạy tiếp cho tôi xem nào!"

Thanh niên tóc tím nhìn Diệp Thu đã không còn đường để mà chạy, vẻ mặt khinh thường châm biếm nói.

Nghe vậy.

Diệp Thu chậm rãi xoay người lại, khóe miệng khẽ nhếch ra một vệt ý cười nghiền ngẫm, thản nhiên nói: "Không muốn chạy nữa, chỗ này chắc là được rồi!"

"Cái gì mà được rồi cơ?"

Thanh niên tóc tím sửng sốt, nghi hoặc nói.

"Vừa nãy trước mặt Hàn Tiêu Tiêu, không tiện ra tay. Ở đây tôi có thể ra tay được rồi!"

Diệp Thu bình thản nói.

"Ủ ôi, hóa ra anh còn là một cao thủ võ lâm à?

Tôi sợ quá đi à!"

Thanh niên tóc tím vỗ ngực mình, giả bộ sợ hãi.

Nhưng trong mắt cậu ta lại đầy mỉa mai.

"Nói thật, nếu bây giờ các cậu rút lui, có lẽ tôi có thể đỡ được nỗi đau da thịt!"

Diệp Thu vô cảm nói.

"Nói anh giỏi anh còn phét lác tiếp đúng không?

Đừng có mà giả vờ trước mặt ông đây nữa!"

Thanh niên tóc tím khinh thường trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó ra lệnh với người đằng sau: "Lên, đánh chết cho tôi, tôi muốn xem xem lát nữa lúc anh ta quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tôi, anh ta có cần kiêu ngạo được nữa không!"

"Vâng!"

Bọn họ gật đầu, sau đó tất cả cầm gậy bóng chày lên, nhe răng xông về phía Diệp Thu.

Chẳng mấy chốc.

Trong ngõ cụt liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết...