Lê Uy Long khẩn cấp. Có thể là kẻ nào đó đã lẻn vào phòng của họ và làm điều gì sai trái?

Ngay lập tức, Lê Uy Long nhảy ra khỏi giường mà không kịp mặc quần áo. Anh ta vội ra chạy ra khỏi phòng, hướng tới căn phòng mà Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đang ngủ.

Lê Uy Long chụp tay nắm cửa và thấy rằng cửa không bị khóa, vì vậy anh xông thẳng vào phòng và bật đèn.

Đèn bật lên, anh quét mắt khắp căn phòng nhưng không tìm thấy một ai khác trong phòng của họ! Chỉ có hai cô gái trong bộ đồ ngủ đang vật vã la hét trên giường!

Lê Uy Long ngạc nhiên. Không có ai ở đây thì họ vừa kêu cứu làm gì?


"Cứu tôi với!"

"Không!"

Lúc này, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều thét lên cùng một lúc! Cả hai toát mồ hôi và khuôn mặt hiển hiện lên vẻ đau đớn vô cùng.

Cuối cùng Lê Uy Long cũng hiểu rằng cả hai đang gặp ác mộng cùng một lúc.

Cách duy nhất là đánh thức họ dậy. Lê Uy Long lập tức quyết định.

"Này, dậy đi các cô." Lê Uy Long nói to một cách thận trọng, vì sợ làm họ sợ.

Sau vài lần lay gọi cuối cùng hai cô gái mới tỉnh giấc.

Khi Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm mở mắt họ thấy Chu Vĩnh Thiên chỉ mặc độc mỗi chiếc quần ngủ đứng bên giường, họ lại hét lên sợ hãi.

"Ah! Anh kia! Anh muốn làm gì?" Tú Hằng vội vàng lấy tay che mắt và hét to.

"Lê Uy Long, tôi không nghĩ anh là loại người như vậy! Cút ra ngoài đi!" Chu Nhược Mai hét lên và ném chiếc gối vào Vĩnh Thiên.

Lê Uy Long toát mồ hôi đầm đìa giải thích: "Tôi vừa nghe thấy các cô hét lên. Tôi nghĩ rằng có kẻ nào đó đột nhập vào trong phòng nên tôi vội chạy vào. Tôi… không phải là người như các cô nghĩ. Các cô … vừa gặp ác mộng phải không?"


Anh ta lắp bắp từng lời vì chưa bao giờ gặp một tình huống dở khóc dở cười như vậy cả.

Nghe những lời của Lê Uy Long, Dư Hân và Tú Hằng mới thực sự tỉnh giấc, nhận ra rằng cả hai vừa gặp cơn ác mộng khủng khiếp.

Tối qua Nguyễn Tú Cẩm đã trải qua cảnh máu me ở Câu lạc bộ Wonderland của bang Hổ Báo, còn tối nay Chu Nhược Mai lại gặp những phút giây kinh hoàng trong khu rừng hoang vắng. Họ không gặp ác mộng mới là điều kì lạ!

"Tôi … Đúng là tôi có gặp ác mộng, nhưng tôi không muốn anh vào đây trong bộ dạng thế này! Anh ra ngoài lập tức giùm tôi!" Chu Nhược Mai nói.

"VPhải, làm sao anh có thể xông thẳng vào phòng phụ nữ một cách đột ngột như thế? Lại còn không mặc quần áo tử tế vào. Anh làm chúng tôi sợ chết khiếp!" Nguyễn Tú Cẩm buông tay che mắt, cũng tức giận nói.

Mặc dù cô ra vẻ giận dữ như vậy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lê Uy Long, và không thể rời đi được nữa.

Lúc này, Lê Uy Long đang cởi trần, cơ bắp mạnh mẽ hiện lên. Vài vết sẹo mờ nhạt ẩn hiện trên cơ thể.

Mặc dù Chu Nhược Mai là vợ của Lê Uy Long, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể lực lưỡng này của anh ta trước đó. Cô không ngờ chồng mình lại trông nam tính, mạnh mẽ đến thế.

Hai cô gái không những nhìn những cơ bắp trên người anh ta mà còn không thể không đảo mắt xuống ...

Lê Uy Long nhìn theo ánh mắt của hai người phụ nữ, và đột nhiên có chút xấu hổ.

"Được rồi. Như thế này thì tệ quá! Tôi sẽ đi ra ngoài ngay bây giờ." Lê Uy Long cảm thấy như mình đã rơi vào hang sói. Thật nguy hiểm khi ở đây thêm một lúc nữa. Vì vậy anh ta lập tức quay lại và bước ra khỏi phòng.


Sau khi Lê Uy Long rời đi, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm không thể bình tĩnh ngay lại được. Trong lòng hai cô gái đều tràn ngập hình ảnh của người đàn ông vừa đi khỏi.

Có chút xấu hổ trong lòng!

"Hằng Thu, cậu mơ thấy cái gì vậy?" Chu Nhược Mai cất tiếng hỏi sau khi cô đã hoàn hồn trở lại.

"Tớ mơ thấy một con sông đầy máu, toàn máu là máu! Cậu thì đã mơ thấy điều gì?" Tú Hằng hỏi lại.

"Tớ lại thấy mình đi lạc trong một khu rừng toàn ma và quái vật. Chúng vây quanh tớ và ở khắp mọi nơi!" Chu Nhược Mai rùng mình.

"Thật kỳ lạ, làm sao tối nay chúng ta có thể cùng lúc gặp ác mộng như thế?" Nguyễn Tú Cẩm thắc mắc.