Dịch giả: Tiểu Băng

Được xem lão sư ra tay, cả đám học viên câm như hến, đứng đội hình càng thêm chỉnh tề, có một lão sư thế này, đối với mỗi học viên, đều là áp lực như núi!

Đường Vũ Lân mở to mắt, nó nhìn thấy rất rõ, lúc Vũ Trường Không đâm tới, Tạ Giải lập tức bắt đầu né tránh, nhưng Tạ Giải có né thế nào cũng như đã bị định vị như con ruồi dính trên mạng nhện, dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi cái mạng nhện.

Chỉ một kiếm đơn giản, phóng thích Võ Hồn, càng không sử dụng Hồn Kỹ, lại áp chế Tạ Giải xíu cơ hội cũng không. Đây là tu vi cỡ gì!

Lão sư thật là lợi hại, Đường Vũ Lân nổi lên lòng sùng kính. Nó lén lút cất cái máy chụp ảnh hồn đạo vào trong Trầm Ngân Hoàn. Đã hứa với Lưu Ngữ Tâm học tỷ, đương nhiên nó phải làm, nhưng chỉ làm một lần là đã đủ.

Tạ Giải lau mồ hôi, đứng im ngẫm nghĩ.

Hắn hình như bắt được một cái gì đó. Nó có cảm giác không khác gì Đường Vũ Lân, Vũ Trường Không nhìn như chỉ có một kiếm, nhưng khí cơ lại bịt kín tất cả mọi đường lui, không cho hắn cơ hội chạy thoát. Với tình huống đó, nếu muốn lao ra, thì phải làm thế nào?

"Một phút đồng hồ đã hết, chuẩn bị."

Tạ Giải ngẩng đầu, nhìn Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân cũng đang nhìn hắn.

Tính ra, lần này là lần thứ ba họ giao thủ với nhau.

Hai lần trước, Tạ Giải đều rất thảm, nên đối với Đường Vũ Lân, hắn đã có chút kiêng kỵ. Lần này hắn quyết định, phải đặc biệt cẩn thận.

"Bắt đầu!"

Trận đấu cuối cùng mở màn.

Tạ Giải phóng thích Võ Hồn, Quang Long Chủy lập loè, nhưng hắn không phóng thẳng tới, mà hướng sang bên.

Đường Vũ Lân cũng phóng ra Lam Ngân Thảo, tạo thành một tấm lưới đan trước người, như cũng muốn đợi Tạ Giải chui đầu vô lưới.

Tạ Giải trong lòng khẽ động, một kiếm vừa rồi của Vũ Trường Không, không phải là lưới vô hình sao? Lão sư là muốn chỉ ta cách phá tấm lưới của Đường Vũ Lân? Nhưng, lão sư à, Lam Ngân Thảo của cái tên này cứng lắm, không phá kiểu đó được a!

Lần thứ nhất giao thủ với Đường Vũ Lân, hắn chịu thiệt vì đã đánh giá sai sự dẻo dai và cứng cỏi của Lam Ngân Thảo, nên mới bị Đường Vũ Lân một quyền đánh bay.

Mà bây giờ tên khốn đó không dùng nắm đấm, mà là dùng búa! Cái này mà nện trên mặt...

Nhìn Ô Cương Chùy đen nhánh lấp loáng, Tạ Giải cảm thấy không tốt chút nào.

Đường Vũ Lân không nóng không vội, yên tĩnh đợi Tạ Giải ra tay. Trong lòng nó biết Tạ Giải khác Lý Sở Thủy. Với hồn lực của Tạ Giải, đánh kiểu duy trì, e rằng người thua trước sợ là mình.

Nhưng, Đường Vũ Lân không vội chút nào, nó đang chờ Tạ Giải công kích tới, nó mong chờ Vảy vàng lại xuất hiện lần nữa.

Tạ Giải vòng quanh Đường Vũ Lân ba vòng, rồi đột ngột nhào vào. Lam Ngân Thảo lập tức mở ra, phong tỏa tấn cả tuyến đường tấn công của hắn.

Quang Long Chủy vung ra, một đạo đao mang bay tới.

"Phốc!" Đao mang chém lên Lam Ngân Thảo, lập tức hóa thành vầng sáng tiêu tán, tấm lưới Lam Ngân Thảo nhộn nhạo gợn sóng màu lam, nhẹ nhàng hóa giải đòn công kích, Hồn Lực của Đường Vũ Lân cũng hạ xuống một khúc.

Vũ Trường Không cau mày.

Tạ Giải đánh một kích này ý để cho lão sư thấy Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân không giống bình thường.

Hắn lùi lại rất nhanh, kéo dãn khoảng cách.

Đường Vũ Lân không khống chế được Lam Ngân Thảo đuổi theo hắn. Tốc độ Tạ Giải quá nhanh, lại có kỹ xảo né tránh xuất sắc, nếu cho hắn cơ hội, hắn sẽ vọt tới ngay trước mặt mình.

Tạ Giải lần này cũng chứng tỏ mình có khả năng nhẫn nại siêu hạng, không ngừng quay chung quanh Đường Vũ Lân xoay quanh, tìm cơ hội. Hồn Lực cấp mười tám cho hắn thời gian thoải mái, lâu lâu công tới một đòn, sau đó lập tức lùi ra.

Thời gian dần trôi qua, Tạ Giải mỉm cười, vì hắn biết Đường Vũ Lân chỉ có Hồn Lực cấp mười một.

Lam Ngân Thảo tuy hiếm thấy, nhưng Hồn Lực chênh lệch quá nhiều, chỉ cần tiêu hao hết hồn lực, coi tên khốn kia lấy cái gì ngăn cản mình?

Hai người đấu theo kiểu tiêu hao chiến nên thời gian rất dài, Vũ Trường Không cũng không chút sốt ruột, khoanh tay đứng xem.

Rút cuộc Đường Vũ Lân hết Hồn Lực, phải thu hồi Lam Ngân Thảo.

Ngay trong nháy mắt nó thu hồi, Tạ Giải lắc người, vọt tới cạnh nó, Quang Long Chủy chém thẳng vào hông.

Với tốc độ của Tạ Giải, Đường Vũ Lân theo lý thuyết không có khả năng né tránh.

Nhưng...

"Đinh!" Một tiếng giòn vang, tia lửa văng khắp nơi, Tạ Giải và Đường Vũ Lân lướt qua nhau, Quang Long Chủy không chém trúng.

Đường Vũ Lân đã đưa Nghìn Rèn Ô Cương Chùy ở tay trái ra sau lưng, đỡ chính xác một kích của Tạ Giải.

Tạ Giải không tin tà, lại vọt tới, quét thêm một dao.

"Đương!" Y hệt lần trước, Chú Tạo Chùy của Đường Vũ Lân chuẩn xác ngăn lại cú công kích lần thứ hai.

Điều này sao có thể? Tốc độ của hắn từ lúc nào trở nên nhanh như vậy? Tạ Giải không thể tin được, chẳng lẽ tên khốn này vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ? Hai lần trước mình thua hắn là thua heo hả?

Đúng vậy, tốc độ!

Đường Vũ Lân vẫn luôn suy nghĩ, mình phải dùng cái gì để đấu với tốc độ của Tạ Giải. Đối phương là Chiến Hồn SưHệ Đánh Nhanh, mình không thể so được tốc độ với hắn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình chắc chắn sẽ thua.

Một suy nghĩ lóe ra trong đầu nó.

Tốc độ cơ thể mình kém đối phương, nhưng, mình cũng có một thứ có tốc độ rất nhanh, đó là rèn!

Rèn ba năm, nó đã cực quen với chùy rèn, tới mức thân chùy nhất thể, nhất là sau khi sức lực cơ thể tăng mạnh, cảm giác này càng mãnh liệt.

Nếu sử dụng Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy, hắn sẽ không chiếm được ưu thế tốc độ vì nó quá nặng, nhưng, Nghìn Rèn Ô Cương Chùy thì khác, nó vung vẩy cặp Ô Cương Chùy hoa cả mắt.

Coi hắn là một khối kim loại!