Công việc làm ăn của Hồng Tụ lâu lúc này kém xa khi xưa —— tất nhiên là khách bản địa trong trấn Tỳ bà thì vẫn còn, song thế đạo binh hoang mã loạn, nên người có tiền có rảnh đến đây tìm niềm vui cũng vơi đi ít nhiều.

Vốn dĩ Lan Chi nghe nói có ân khách, hào hứng vô cùng. Nhưng khi ôm tỳ bà đi ra, nhìn thấy “ân khách” là Thành Dương Mục Thu và Ngân Nhung, sắc mặt tức khắc đen thui.

Cô ta không muốn nhìn thấy hai người đó khoe khoang tình yêu trước mặt mình nữa, cô mệt mỏi, thật sự.

“Lan Chi cô cô, đừng xị mặt ra như thế, trông khó coi lắm, cứ như già đi mười tuổi ấy.”

Được lắm, con tiểu hồ ly tinh kia vừa mở miệng ra đã thể thành công chọc giận cô, Lan Chi càng tức hơn nữa.

Nhưng điều khiến người ta tức giận hơn cả đó là, tên nhân tình lai lịch không nhỏ đó của y còn hùa theo: “Sắc mặt đúng là kém hơn lần gặp trước đó rất nhiều, khí hư bên trong, thể hiện ra bên ngoài.”

Lan Chi: “…”

Nếu không phải cô ta nghe nói tên nhân tình này của Ngân Nhung thế mà là Thành Dương lão tổ danh tiếng lẫy lừng, cô đã nhổ vào mặt y rồi, đáng tiếc là cô không dám.

Lúc này tiểu nha hoàn bưng bánh xốp hoa lê vào, Lan Chi cố gắng gượng cười nói: “Nhà bếp vừa mới làm, hai vị khách quan nếm thử.”

Quả nhiên Thành Dương Mục Thu lại khoe khoang tình yêu ngay trước mặt cô ta nữa, tự tay đút Ngân Nhung ăn một miếng bánh ngọt, rồi mới tiếp tục nói với Lan Chi: “Ít khách rồi, túi da của ngươi sắp không chịu nổi.”


Lan Chi: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Lan Chi cảnh giác nói: “Ngươi nói cái gì?”

Thành Dương Mục Thu nói toạc ra trong một câu: “Nữ nhân trong thanh lâu tu thuật thải bổ thôi mà, không có gì ghê gớm.”

Ngân Nhung còn kinh ngạc hơn cả Lan Chi, há hốc mồm, quên nuốt cả bánh hoa lê xốp, phọt ra một lớp bột nếp như sương trắng, “Thuật thải bổ? Cô ta á?”

Thành Dương Mục Thu đưa cho Ngân Nhung một tách trà, giải thích: “Thuật thải bổ không phải là thứ cấm thuật cao thâm gì, nếu muốn học thì có nhiều con đường lắm.”

Ngân Nhung: “Nhưng mà…” Nhưng mà không phải cô ta luôn luôn rêu rao um sùm, rằng mình là âm tu danh môn chính phái sao? Rất kinh thường những mị yêu như Đông Liễu, hoặc nên gọi là Ngọc Bích và Ngân Nhung.

Thành Dương Mục Thu: “Giữa chừng bước vào thuật pháp khác, thì cần phải bỏ hết toàn bộ năng lực trước đó, đau khổ không thể tả. Nếu như ta đoán không sai, thì linh lực của ngươi chỉ miễn cưỡng đủ để kéo dài tính mạng, tay trói gà không chặt, không khác gì phàm nhân, ngươi nhịn ăn nhịn xài, mấy năm nay kiếm nhiều linh thạch như vậy, cũng tích góp lại hết là để Trú Nhan Đan.”

Ánh mắt Lan Chi từ từ sợ hãi, “Sao ngươi biết được? Ngươi âm thầm điều tra ta?”

Đâu chỉ là điều tra, gần nửa năm qua vẫn luôn có người âm thầm bảo vệ cô ta trong bóng tối. Nhưng Thành Dương Mục Thu không có ý định nói quá nhiều, chỉ chọn trọng điểm: “Ngươi vốn tiền đồ vô lượng, nhưng đến tận khi gặp được người đó. Thiên chi kiêu nữ lưu lạc hồng trần, còn nỗ lực kéo dài hơi tàn, hẳn không phải vì thích làm ca kỹ đâu nhỉ?”

Lan Chi muốn nổi giận song không dám, chỉ bật ra được một câu: “Sao có chuyện đó chứ.”

Thành Dương Mục Thu: “Vậy thì ngươi khổ cực duy trì dung nhan như vậy, là để thu hút sự chú ý của hắn một lần nữa?”

Cuối cùng Lan Chi cũng thành công nổi giận: “Ta chỉ hận không thể giết chết hắn!” Nhưng mà, với thân phận địa vị của kẻ đó, một cô gái nhỏ bé như cô, thì có thể làm gì được hắn chứ?

“Được lắm,” Thành Dương Mục Thu nói, “Không uổng công ngươi đợi nhiều năm như vậy, bây giờ ta cho ngươi cơ hội báo thù, ngươi có dám hay không?”

Lan Chi: “…”

Thành Dương Mục Thu: “Ngươi chắc cũng nghe nói mối quan

hệ giữa bản tôn và hắn, nên những chuyện khác không cần cân nhắc, chỉ hỏi ngươi có dám hay không?”

Lan Chi cắn cắn môi: “Ta dám! Chỉ cần có thể khiến hắn trả giá đắt, tiểu nữ bằng lòng làm tất cả!”

Ngân Nhung không ngờ rằng đến ăn một bữa bánh xốp hoa lê thôi, mà hóng được một vụ án lớn kinh thiên động địa như vậy, uống mấy tách trà rồi mà vẫn chưa thành công nói chuyện xong xuôi.


Sau khi cáo biệt Lan Chi rồi, Ngân Nhung lén hỏi Thành Dương Mục Thu: “Nhân tình của Lan Chi cô cô, có phải là Phạm chưởng môn của Vô Lượng Tông hay không?”

Thành Dương Mục Thu lập tức tặng y một ánh mắt khen ngợi, “Thông minh.”

Ngân Nhung được khích lệ, không hào hứng ngay mà trái lại đầy khiếp sợ: “Lão già kia, với Lan Chi… không hề xứng chút nào, trông cứ như ông nội của cô ta!”

Thành Dương Mục Thu tán thành: “Chính xác. Có bỏ mới có được, đại đạo ba ngàn, có người cầu trường sinh, có người cầu sức mạnh vô hạn, tư chất Phạm Cô Hồng bình thường, có thể đột phá được kỳ Hóa Thần, đã là không dễ rồi, thanh xuân mãi mãi chỉ là vọng tưởng với hắn.”

Tư chất Phạm Cô Hồng bình thường??? Nói ra chắc các tu sĩ sợ rớt mắt hết.

Ông ta đã là một trong các đại năng kỳ Hóa Thần có thể đếm được trên đầu ngón tay trong cả giới tu chân này! có điều, song nhưng nếu câu đó là do Thành Dương Mục Thu nói ra, hình như cũng hợp tình hợp lý.

Dù sao thì cũng không ai giống hắn, tu vi cao không lường được, lại giữ mãi thanh xuân, à không, đâu chỉ thế, thực sự trẻ trung khoẻ mạnh, long tinh hổ mãnh.

Ngân Nhung: “Lúc này lão già họ Phạm đó đang rêu rao khắp nơi, là vì chăm nom ái thê, nên mới không thể tiêu diệt Yêu tộc, chúng ta mang Lan Chi đi, vạch trần hắn ta, hắn ta không diễn được nữa?”

Thành Dương Mục Thu tiếp tục khen ngợi: “Không sai.”

Nhưng Ngân Nhung cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, Thành Dương Mục Thu làm lớn chuyện, không phải chỉ để dẫn theo một nữ nhân, xé lớp ngụy trang của một tên ngụy quân tử.

Thành Dương Mục Thu nặn nặn khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nắm của y, “Đừng nghĩ nhiều quá, về nhà, thu thập hành lý trước đã.”

Đến đây, Ngân Nhung mới nhận thức được một cách chân thật: Cuộc sống an nhàn của hai người ở trấn Tỳ Bà, phải tạm thời chấm dứt rồi.


“Thấy hơi không nỡ.” Ngân Nhung đứng trong đình viện xanh tươi um tùm của mình, lưu luyến không thôi.

Đây không còn là căn nhà lá rách nát ngày xưa nữa, mà là nhà ngói sáng sủa, vườn tược gọn gàng, còn có mấy con rối hầu bụ bẫm, người trên trấn ai cũng gọi nơi này là “Hồ phủ”.

Khí thế trái lại chỉ là một trong số đó, Ngân Nhung càng không nỡ hồi ức y và Thành Dương Mục Thu lưu lại ở nơi này.

“Không nỡ?” Thành Dương Mục Thu hỏi.

Ngân Nhung gật gật đầu: “Giấc mơ từ bé của ta là có một căn nhà lớn, tôi tớ trong nhà như mây… nếu như có thể sống mãi ở đây là được rồi.”

Thành Dương Mục Thu im im, “Ta sợ một mình ngươi ở lại sẽ nguy —— ”

Ngân Nhung cắt ngang lời hắn: “Nhưng mà quan trọng hơn là… ở bên ngươi, nếu như Hồ phủ không có ngươi, thì không thể gọi là nhà.”

Thành Dương Mục Thu dừng một chút, âm u giữa mi tâm bị quét đi sạch sẽ, cười rộ lên: “Ừm.”

Chỉ đáng tiếc, hai người cũng không thể trải qua thế giới hai người, lần khởi hành này, ngoại trừ Đông Liễu ra còn dôi ra thêm một đứa con ghẻ là Lan Chi.

Bốn người nhẹ nhàng thoải mái lên đường, Thành Dương Mục Thu tiện tay mua một chiếc tàu bay loại nhỏ, lại dùng phù chú che giấu tung tích, lặng yên không một tiếng động đi thẳng đến Vô Lượng Tông.