Cách đó không lâu Thành Dương Mục Thu vừa bị lôi kiếp đánh, áo bào trên người đã nát thành vải rách, có thể kéo ra rất dễ dàng.

Ngân Nhung theo thói quen vòng đuôi ra trước người che chắn, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trong một thất tối tăm u ám, chắc là lô đỉnh của mình cũng không nhìn thấy rõ, với cả hai người đã từng lõa lồ trước mặt nhau rất nhiều lần, có gì mà chưa từng thấy đâu? Bèn thoải mái buông đuôi.
Sau đó cái đuôi lông xù sầu não ngoắt qua ngoắt lại —— Thành Dương Mục Thu đã bị thương thành như thế này rồi, tất nhiên là không thể làm chủ trong chuyện song tu như trước đây nữa.
Ngân Nhung tu tập mị thuật từ nhỏ, làm cho một người gần sắp chết trở nên hưng phấn, thật ra không phải là việc khó, khó là, với “thiên phú dị bẩm” của lô đỉnh nhà mình, lần nào cũng làm y đau đến run run rẩy rẩy.

Bây giờ bảo mình phải tự chịu đau mà lên, thật sự khiến cho người ta muốn bỏ cuộc nửa đường.
Nhưng lúc này mạng người quan trọng, không phải thời điểm để bối rối, cắn răng nhắm mắt cũng phải lên.
Ngân Nhung thở ra một hơi, dạng chân ngồi lên hông Thành Dương Mục Thu.
Hông thanh niên mảnh khảnh cường tráng, đường nét hông eo rõ ràng.

Trong bóng đêm, Thành Dương Mục Thu chỉ cảm thấy có một làn hương lành lạnh quen thuộc phả vào mặt, mùi hương như ô mai lạnh, nhưng lại như ngọn lửa cháy hừng hực đốt nóng hắn, gần như cùng lúc đó, bên trong đan điền cũng cháy lên cuồn cuộn ngay tức thì.

Cảm giác này giống y như đúc với lúc  Ngân Nhung tuyên bố “kiểm hàng” vậy, chỉ có điều là tâm trạng của hắn lại khác một trời một vực.

Khi ấy hắn chỉ cảm thấy giận dữ và xấu hổ, hận không thể diệt trừ con yêu hồ này cho hả dạ, mà bây giờ…
Ngân Nhung nói gì mà “mình là thuốc cứu mạng”, Thành Dương Mục Thu hoàn toàn không tin, hắn nghi rằng Ngân Nhung đang an ủi hắn, hoặc chăng, chỉ là trước khi hắn chết, ban thưởng cho hắn một lần tham hoan.
Chuyện sống chết đối với hắn mà nói, dường như không quan trọng đến vậy.

Mặc dù Thành Dương Mục Thu không nhớ nổi quá khứ trước đây, nhưng luôn cảm thấy đó là một dòng hồi ức dài dòng nhàm chán, không mùi không vị.

Thế nên trong tiềm thức hắn chẳng mấy sợ chết, bây giờ đèn cạn dầu, đối diện với cái chết đang đến gần, cũng không thấy kinh hoảng quá nhiều, chỉ là không nỡ.
Không nỡ tiểu yêu hồ trước mắt, càng sợ y thương tâm khổ sở, tiểu hồ ly vừa yếu ớ vừa lđáng yêu, nếu như mình chết trước mặt y, chắc y sẽ khóc mất.
Chỉ trong chốc lát thở hồng hộc, bởi vì thể lực không chịu nổi mà dừng lại, không nhịn được văng tục trong lòng: Thì ra làm chuyện này mất sức nhiều vậy sao? Mới chỉ không bao lâu y đã thấy mệt thế này rồi, sao mà lô đỉnh của mình làm “từ mặt trời lặn đến mặt trời mọc” nổi vậy?”
Nhưng bây giờ, Thành Dương Mục Thu đến một chút sức để nhúc nhích còn không có, hai người cứ giằng co không trên không dưới như vậy, thời gian dần trở nên khó khăn, ngau cả bầu không khí vốn man mát trong cung điện dưới lòng đất cũng bắt đầu dinh dính mờ.
Thành Dương Mục Thu lại rất quý trọng khoảnh khắc giày vò này, thậm chí còn hy vọng thời khắc này dừng lại thật lâu thật dài.
Hắn dùng sức đưa tay ra, chỉ đủ với tới bên eo Ngân Nhung, như vuốt ve món đồ sứ giá trị liên thành, thành kính cẩn thận ve vuốt, “Nếu như thấy đau, thì bỏ đi.

Ta nghe thấy ngươi khóc.”

Tiểu hồ ly của hắn yếu ớt như vậy, chạm vào là sẽ khóc, nhưng hắn lại ích kỷ như vậy, biết rõ y sẽ đau, biết rõ bên ngoài nguy hiểm, vẫn không muốn để y như cũ.
Thành Dương Mục Thu dường như sợ mình hối hận, vội nói: “Không có nơi nào an toàn tuyệt đối, Ngân Nhung, ngươi nên nhanh chóng đi đi.

Ta đã… thỏa mãn lắm rồi, có ngươi tiễn đưa, đời này không tiếc.”
Ngân Nhung khụt khịt mũi, nói bằng giọng ồm ồm: “Có ta ở đây, ngươi không chết được.”
Sau đó cúi người, hôn lên môi Thành Dương Mục Thu.
Có thứ gì đó tròn tròn nhỏ nhỏ lạnh lạnh, theo nụ hôn đó, trượt xuống cổ họng Thành Dương Mục Thu, nhưng hắn còn chưa kịp nuốt, thứ đó đã tự động hòa tan, biến mất không còn tăm hơi.
Thành Dương Mục Thu hỏi: “Đó là đan dược chữa trị vết thương sao?”
Ngân Nhung lắc lắc đôi tai hồ ly xù lông trên đỉnh đầu, kiêu ngạo nói: “Thánh dược chữa thương, độc nhất vô nhị trong cả giới tu chân này, đó là một nửa yêu đan của.”
Cuối cùng, lúc Ngân Nhung lùi ra, lại đau đến bật khóc một hồi, nhưng trong lòng lại thấy rất vui vẻ, y lặng lẽ tìm tòi mạch môn của lô đỉnh nhà mình, trạng thái suy yếu thiên nhân ngũ suy đã có cải thiện rõ ràng.
Sư phụ nói không sai! Yêu đan của mị yêu quả nhiên có thể cấp cứu!
“Ca ca, ta dùng mạng mình để cứu ngươi đó, ân tình này, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ đó,” Hai chân Ngân Nhung như nhũn ra, vô lực gối lên lồng ngực Thành Dương Mục Thu, tư thế thân mật, “Cả đời mị yêu chỉ có thể cứu một người, cơ hội đó, đã dùng hết vào người ngươi rồi, ngươi phải báo đáp ta đàng hoàng đó.”
“Phải may búp bê cho ta cả đời, kiếm được bao nhiêu linh thạch phải cho ta dùng hết…” Ngân Nhung bật ngón tay tính, mệt đến không nhấc mí mắt lên nổi, nhưng vẫn véo mạnh mình một cái.
Không được, không được ngủ, tuy chỗ này có kết giới ẩn thể che chở, nhưng suy cho cùng đối thủ quá mạnh, trong đó còn có Nguyên Anh lạo tổ, chỉ có thể phòng vệ nhất thời, nếu là bị bọn chúng tìm thấy… không biết lô đỉnh nhà mình có còn sức để chiến một trận nữa không.

“Ca ca?” Ngân Nhung đẩy Thành Dương Mục Thu một cái, “Ca???”
Không phản ứng.
Hay lắm, hắn hôn mê rồi.
Sư phụ đâu có nói là người sau khi được cứu sống rồi sẽ rơi vào hôn mê đâu! Ngân Nhung bắt đầu hoảng rồi, nhưng tu vi y vốn đã không cào, còn vừa mới tặng một nửa yêu đan cho Thành Dương Mục Thu, nên lực chiến đấu bây giờ càng thấp hơn nữa, đừng nói Nguyên Anh lão tổ, tu sĩ Kim Đan thôi cũng có thể dùng một ngón tay bóp chết y.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng là trận pháp trong ngôi mộ cổ này đủ mạnh, đánh lừa được kẻ địch.
Nhưng mà, lúc mà con người ta tới xui rồi thì uống nước lạnh thôi cũng dắt răng, không như mong muốn, kết giới giữ không được đến thời gian một nén hương, đã bị người khác phá hỏng.
“Sư bá, Tầm Linh Quyết có phản ứng, khôn cấn vị, chỗ tam tầm thất xích.” Có tiếng người truyền đến.
Ngân Nhung: “!!!”
Những người đó chẳng những vào được, mà còn cách mình gần vô cùng!
Ngân Nhung không nhĩn được bủn rủn hai chân, bò lên kéo Thành Dương Mục Thu chạy, biết rõ tốc độ của mình chắc không bằng những đại năng đó, nhưng vẫn muốn chạy, vẫn muốn tìm kiếm một chút hy vọng.
Ngân Nhung vừa kinh vừa sợ, sợ đến nỗi lông trên tai hồ ly trên đỉnh đầu và đuôi xù hết cả lên, nhưng vẫn không bỏ Thành Dương Mục Thu xuống, chỉ chạy dọc theo đường mộ trong cung điện dưới lòng đất vùi đầu chạy trốn, không dám ngừng lại một khắc nào.
Thế mà y thật sự tranh thủ được một chút hi vọng sống.
Trong cung điện dưới lòng đất truyền đến tiếng đánh nhau, tranh đấu kích phát pháp trận phòng ngự cung điện dưới lòng đất, gạch đá vỡ vụn, đường vào mộ sụp xuống, trong lúc nhất thời trời đất đổ xuống, vô cùng náo nhiệt.
Sao tự nhiên lại đánh nhau rồi, chẳng lẽ là bọn chúng nội chiến? Hay đám kẻ thù của lô đỉnh nhà mình đụng mặt đối địch? Dù nói thế nào đi nữa, Ngân Nhung thấy vậy thì rất vui.
“Đánh đi, tốt nhất là đánh đến lông gà đầy đất, lưỡng bại câu thương!” Ngân Nhung nhỏ giọng lẩm bẩm, ôm thật chặt Thành Dương Mục Thu đang hôn mê vào lòng, núp trong một buồng tai nho nhỏ trong hầm mộ, đường mộ bên ngoài đã hoàn toàn sụp xuống, ngăn cách hai người họ với “nguy hiểm” bên ngoài, nhưng cũng đồng thời chặn mất lối thoát.
Ngân Nhung không sợ, chỉ cần những đại năng rời đi bên ngoài, họ sẽ không phải chết —— nhưng y là hồ ly, đào hang là kỹ năng trời sinh, còn phải lo bị một đống gạch đá nho nhỏ nhốt lại sao?

Vấn đề duy nhất đó là nửa viên yêu đan vừa mất của y, nên bây giờ thì ít nhiều gì cũng có chút mất sức, thôi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Ngân Nhung ép mình kiềm nỗi sợ xuống, nhắm mắt lại đả tọa điều tức.
Không biết là đã qua bao lâu, có lẽ là mấy canh giờ, có lẽ là mấy ngày mấy đêm, Thành Dương Mục Thu vẫn không tỉnh như trước, tu vi Ngân Nhung miễn cưỡng khôi phục được ba phần mười, tiếng đánh nhau bên ngoài cuối cùng cũng ngưng.
Nhưng “lưỡng bại câu thương” mà Ngân Nhung chờ đợi không xuất hiện, sức mạnh bổ nát gạch đá của phe thắng vẫn rất ra hình ra dạng, khí phách đó, tay không giết chết mấy trăm con tiểu yêu tu vi cỡ y e chỉ là chuyện như trở bàn tay.
Ngân Nhung giật mình đến run lẩy bẩy: “Tiên tôn tha mạng! Ta ta ta chỉ là đi ngang qua, không hề quen biết gì với người này, đừng đừng đừng đừng giết giết giết giết ta ta ta ta!”
Tuy là nói như vậy, nhưng bàn tay đang ôm chặt Thành Dương Mục Thu, vẫn không buông ra.
“Sầm sư huynh, tìm thấy sư tôn chưa?” Một giọng nói trong trẻo hoạt bát của thanh niên vang lên từ đằng xa, nhưng ngay sau đó, tinh ngấn thạch sụp xuống xung quanh bỗng dưng bay lên, ào ào ào đắp thành bức tường cao, vây nhốt ba người Ngân Nhung lại, ngăn cách nhóm thanh niên vừa lên tiếng gọi “Sầm sư huynh”.
Cảnh Sầm trầm giọng nói: “Buông ngài ấy ra, ngẩng đầu lên.”
Ngân Nhung nuốt nước miếng một cái thành tiếng, đôi tai lông tơ trên đỉnh đầu cũng sợ đến cụp xuống, áp sát xuống đầu, ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên mặc áo trắng hoa lệ.
Nét mặt thanh niên đó lạnh lẽo nghiêm túc, búi đạo kế, trong tay cầm trường kiếm, tự thân đã mang một luồng uy thế của kẻ bề trên.

Ngân Nhung chỉ cảm thấy những người tự xưng là “tai to mặt lớn” ở trấn Tỳ Bà đó, gom hết vào một chỗ uy nghiêm cũng không sánh bằng một dúm tóc của người thanh niên này, sợ đến nỗi nói không thành lời.
“Sư huynh? Có chuyện gì vậy, cuối cùng là có tìm được sư tôn không?” Bên ngoài vách tường, giọng nói đó lại vang lên.
“Các ngươi lui ra! Không lệnh của ta, không ai được tới gần.” Cảnh Sầm cau mày phân phó một câu, quay sang nhìn về phía Ngân Nhung.
Hắn từng nghĩ ra một vạn kiểu gặp lại giữa mình và sư tôn, đoán được ngài có thể sẽ bị thương, có thể sẽ gặp rắc rối, thậm chí là phát điên lên, như tất cả các bậc tiên hiền từng tu vô tình đạo vậy.
Thế nhưng ngàn lần không ngờ, hắn sẽ nhìn thấy vị sư tôn luôn lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, áo rách quần manh, ôm ấp với một con mị yêu..