Ngân Nhung nghe lời của sư phụ mình, trên đường đi không dám đi vào những nơi đông người, cẩn thận giấu tai và đuôi, còn dùng một ít thuật dịch dung học được từ chỗ lô đỉnh, tuy kỹ xảo không thiên y vô phùng bằng Thành Dương Mục Thu, nhưng cũng phần nào che lấp được dung mạo.
Nói tóm gọn lại bằng một câu là: Càng tầm thường càng tốt, tuyệt đối không thể để cho người ngoài nhận ra y là một con yêu quái.
Nhưng mà, đi càng xa, Ngân Nhung càng nhận ra những gì sư phụ nói hình như không đúng, vì dọc đường đi số lượng yêu quái gặp được đâu phải là ít đâu? Trừ những kẻ che che giấu giấu giống như y ra, thậm chí còn có những tên để lộ tai thu ngay giữa ban ngày ban mặt, thật sự không thể nào ngang ngược hơn! Nhưng mà phần đông mấy tên ngang ngược như vậy thì đều là đại yêu tu vi cao thâm, hoặc là nguyên hình tương đối quý hiếm, ví dụ như hạc tiên, chuột lửa, thậm chí cậu còn từng gặp một con heo rừng.
Ngày hôm đó, Ngân Nhung gặp được một đại hán mạnh mẽ cơ bắp cuồn cuộn, mặc một bộ đồ ngắn gọn gàng bằng vải thô, búi tóc xoắn ốc, trông rất là cục mịch, trên đầu lại có một đôi tai thỏ mềm mại trắng tinh.
Ngân Nhung: “…”
Con thỏ này không giống như là cố ý lộ ra nguyên hình để khoe khoang, trại lại càng như là say quá không chịu nổi để lộ thân phận, Ngân Nhung thấy bốn phía không người, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, “Vị huynh đài này, tai của huynh!”
Tráng hán đó nghi ngờ nhìn cậu, mắt hấp háy.
Ngân Nhung chỉ chỉ lên đầu của mình, khoa trương làm khẩu hình: “Tai!”
Tráng hán mới hậu tri hậu giác mà ngớ ra, lập tức vội vàng che đầu, đôi tai trắng tinh vừa dài vừa mìn đột nhiên biến mất, sau đó hào khí cười nói Ngân Nhung: “Tiểu huynh đệ, đa tạ đệ! Ngồi xuống uống hai chén? Ta mời khách!”
Trong túi Ngân Nhung rỗng tuếch, đi ra ngoài rồi, đã hồi lâu không được nghe mùi rượu, nghe thấy hắn mời như vậy, bèn không khách khí ngồi xuống, thèm thì thèm, nhưng phòng người thì không thể không, chờ cho tráng hán uống một chén trước, Ngân Nhung mới khẽ nhấp một miếng.
Rượu đúng là ủ đã lâu, rất thơm rất trong, chỉ là đồ nhắm hơi mộc mạc một chút, ngoại trừ củ cải chua thì dưa chuột muối, Ngân Nhung chỉ uống mấy ngụm đã không còn thấy hứng thú gì cho lắm.
Tráng hán kia trái lại là cảm thấy mình rất hợp duyên với Ngân Nhung, tự giới thiệu mình là họ La, tên một chữ Bắc.

“Củ cái (萝卜– luóbo), à không La Bắc (罗北 – luō běi) huynh, huynh có biết vì sao mà trong Thái Vi Cảnh có nhiều yêu quái như vậy không? Chẳng phải nói, ” Ngân Nhung hạ thấp giọng, “Các vị tiên tôn ở Thái Vi Cảnh lấy hàng ma trừ yêu làm nhiệm vụ của mình, giết yêu không chớp mắt sao?”
La Bắc cũng học theo bộ dáng của y, hạ thấp giọng: “Lần này không giống vậy, Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường chiêu thu linh sủng, nên có rất nhiều yêu quái đến đây để thử vận.”l
Tiểu yêu Ngân Nhung từ quê mới lên đụng phải điểm mù kiến thức: “Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường là gì?”
La Bắc cũng không chê Ngân Nhung không có kiến thức, giải thích rất nhiệt tình: ” Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường là một trong những môn phái phụ thuộc vào Thái Vi Cảnh sớm nhất, địa vị chỉ đứng đằng sau ngoại môn của Thái Vi Cánh, là một tông môn rất lợi hại! Họ lấy nuôi dưỡng linh sủng làm phương thức tu luyện chủ yếu…”
Ngân Nhung không nhịn được ngắt lời hắn: “Làm linh sủng thì chẳng phải là sẽ kết khế chủ tớ, cả đời bị con người khống chế, mất đi tự do sao?”
La Bắc thở dài: “Đó cũng là việc không có cách giải quyết, thế đã là đường ra rất tốt rồi, thời đại này yêu tộc sa sút, muốn tu thành chính quả, đường tắt nhanh nhất chính là tìm đại năng, làm linh sủng cho người đó.”
Ngân Nhung: “Huynh cũng chuẩn bị đi làm linh sủng sao?”
La Bắc: “Ta đi thử vận may, tiểu huynh đệ thì sao? Ta không ngửi thấy yêu khí trên người đệ, nhưng không khỏi cảm thấy thân thiết, luôn cảm thấy đệ cũng là đồng loại.”
Ngân Nhung không tỏ rõ ý nở cười, xảo quyệt tránh nặng tìm nhẹ: “Ta đi tìm người.”
Không biết La Bắc là tương đối có chừng mực, hay là đầu óc không được sáng sủa cho lắm, nên thuận theo dòng suy nghĩ của Ngân Nhung rất dễ dàng, “Tìm người nào?”
Ngân Nhung sâu xa nói: “Người thương.”
“Ta cứu mạng của hắn, hắn vì báo ân lấy thân báo đáp, hai chúng ta cái gì cũng làm hết rồi, cuộc sống đang an ổn hạnh phúc, hắn còn nói cả đời này sẽ may xiêm áo cho ta, nhưng mà… giờ lại ra đi không một lời từ biệt, ta chỉ biết hắn đang ở Thái Vi Cảnh, Thái Vi Cảnh lớn như vậy, biển người mênh mông, cũng không biết đến khi nào mới có thể tìm được hắn.”

La Bắc: “Vì sao ra đi không một lời từ biệt? Cô ta bỏ đi theo người khác sao?”
Ngân Nhung thở dài: “Không, mọi chuyện rất phức tạp, lúc hắn được người trong nhà đón đi, vẫn còn hôn mê, cho nên ta thấy hơi lo lắng, không biết thân thể hắn bây giờ đã tốt hơn chư, nếu như tỉnh rồi, thì hắn nên đi tìm ta.”
Nếu như đã trở về trấn Tỳ Bà, thì sư phụ sẽ thiên lý truyền âm cho y, trong lục lạc chứa đồ của y vẫn còn một cái bùa truyền âm đắt tiền giá tận ba khối linh thạch trung phẩm đây này.
La Bắc càng nghi ngờ: “Vì sao người nhà cô ta lại đón đi?”
Ngân Nhung chỉ là lắc đầu, không chịu nói chi tiết, bây giờ y đã dịch dung, ăn mặc cũng giản đi, La Bắc bèn tưởng tượng ra một tình tiết máu chó “cha mẹ đằng gái vì con rẻ nhà nghèo mà tuyệt tình cắt đứt đôi uyên ương”.

Không nhịn được vỗ vai y: “Nếu như đệ không chê, thì bầu bạn với ta, Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường cách phong chính của Thái Vi Cảnh không xa, chúng ta cũng tiện đường, trên đường đi còn có thể chăm sóc cho nhau.”
Ngân Nhung hơi do dự, y mới đến, vẫn nên giữ một khoảng cách với người lạ thì tốt hơn.
La Bắc: “Cha ta chỉ hi vọng ta có thể được tiên trưởng ở Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường thu làm linh sủng, làm rạng danh tổ tiên, trước khi còn nhét cho ta không ít linh thạch, nếu như đệ thấy ngại vì gia cảnh thiếu thốn…”
Ngân Nhung: “Vậy đành làm phiền La huynh!”
Hai người kết bạn mà đi, đảo mắt tính ngày trôi qua, Ngân Nhung càng tiếp xúc nhiều với La Bắc ở chung, thì ngày càng thấy cái tên to xác này thật ra bụng dạ rất đơn thuần, hơn nữa lá gan còn nhỏ, lãng phí cả mớ cơ bắp trên người.


Ví dụ như mỗi khi Ngân Nhung nhắc đến nam nhân mà mình sùng bái nhất là Thành Dương chưởng môn thì La Bắc sẽ sợ đến hiện nguyên hình, đôi tai thỏ vừa to vừa mềm, cái miệng hở môi như ba cánh hoa run bần bật cường điệu: “Triêu Vũ Đạo quân hận nhất yêu tộc, tiếng dữ lan xa, ở biên cảnh còn đỡ, cách Thái Vi Sơn càng gần, càng phải cẩn thận thu yêu khí lại.”
Thái Vi Sơn là tên gọi chung của một vùng núi, bao gồm mười tám ngọn núi chứa đựng linh mạch nhất đẳng, cùng vô số ngọn núi nhỏ, và ở trung tâm là Thái Vi Cảnh, vị trí của Thái Vi Phái.

Ban đầu thì lãnh địa của Thái Vi Phái chỉ có rặng núi Thái Vi, nhưng nhờ có Thành Dương Mục Thu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, từ sau khi trở thành chưởng môn, mới dần dần mở rộng, từ “Thái Vi Phái” biến thành “Thái Vi Cảnh”, diện tích lãnh thổ ngàn dặm, nơi tận cùng của tầm mắt, đều là lãnh thổ của môn phái, môn phái, thế gia chạy đến chịu làm lệ thuộc nhiều vô số kể, cống phẩm thờ phụng có đủ, nghiễm nhiên là một quốc gia lớn.

Mà ở đó, Thành Dương lão tổ là vị đế vương cao cao tại thượng.
La Bắc rất là kính nể với vị “Đế vương” đó, bèn nói tiếp: “Lỡ như mà chúng ta xui rủi gặp phải vị lão nhân gia ấy, làm xúc phạm đến ngài, thì chết thế nào cũng chẳng biết đâu —— Thành Dương lão tổ không thèm quan tâm chúng ta là linh sủng của môn phái nào đâu!”
“Làm gì quá đến thế, Thành Dương chưởng môn là một anh hùng lớn hữu dũng hữu mưu, là đệ nhất đại năng hiện giờ!” Ngân Nhung không chịu được chuyện người khác bêu rếu thần tượng của mình, không khỏi cãi lại.
La Bắc cũng biết Ngân Nhung là tiểu yêu dưới quê nghe chuyện của Thành Dương lão tổ lớn lên, không tranh cãi nhiều với y, chỉ là càng đi lâu, trong lòng hắn càng sợ hãi, năm lần thì hết ba lần giơ tay lên sờ sờ đầu, để xác định xem hai cái tai thỏ của mình có lộ ra hay không.
Thái Vi Cảnh diện tích lãnh thổ ngàn dặm, hai con yêu quái ngồi tàu bay, lại đổi sang thuê phi kiếm tư nhân, thi thoảng lại dựa vào pháp thuật bộ hành, cứ như vậy không ngừng không nghỉ.

Được chừng mười mấy ngày, mà vẫn chưa đến được Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường cần đến.
“Cũng không còn xa,” La Bắc lấy ra phong thuỷ bản đồ, “Nơi này đã là ranh giới “Cửu Châu Loan Kính Đài”, cho dù là bộ hành, thì đi thêm một ngày nữa, là đến rồi, nhưng cách ngày mở nghi thức tuyển chọn của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường còn tận bảy tám ngày, ta đến sớm, aizz, Hồ huynh, không thì chúng ta ở lại đây thêm một hai ngày? Ta thật sự có chút không nỡ bỏ ngươi.”
La Bắc là con người thích ồn ào náo nhiệt, vừa nhát gan, vừa thích hóng hớt.

Ngân Nhung đang vội đến Thái Vi Sơn tìm người, đang định từ chối, lại nghe La Bắc nói tiếp: “Ngày mai là đến tiết Hoa Triêu, là ngày lễ náo nhiệt nhất trong năm, trên khắp cả Thái Vi Cảnh, cả Cửu Châu Loan Kính Đài cũng sôi nổi hơn hẳn.

Ban ngày ngắm hoa, buổi tối thì có hội hoa đăng, còn rất nhiều tán tu đến hành hương, ngay cả các tiên trưởng nội môn hàng thật giá thật của Thái Vi Phái cũng sẽ xuống núi góp vui với người dân, không chừng còn đụng mặt người nào tai to mặt lớn.”
Tiên trưởng nội môn? Sư phụ từng nói, vị tiên trưởng trẻ tuổi đã gọi lô đỉnh của y là “sư tôn”, mặc pháp bào có dấu ấn của nội môn Thái Vi Phái.

Y dựa vào đó suy đoán thì có thể là địa vị của lô đỉnh của y chắc là không thấp, ít nhất là một chấp sự, nếu dám nghĩ xa hơn một chút, không chừng còn là phong chủ của một phong nho nhỏ! Nếu như có rất nhiều người tai to mặt lớn sẽ đến, vậy liệu rằng… liệu rằng có thể gặp được hắn không?
Ngân Nhung đã bắt đầu do dự, lại nghe được một đám tán tu bên cạnh hưng phấn hô to gọi nhỏ: “Có nghe nói chưa? Thành Dương lão tổ sẽ đích thân đến Cửu Châu Loan Kính Đài! Còn có thể mang theo đệ tử thân truyền đến dự!”
“Thiệt hay giả? Lão nhân gia không phải ít giao du với bên ngoài, thường thường bế quan mấy chục năm không màng thế sự sao? Hay lại tin tức giả không có lửa mà lại có khói nữa.”
“Không có lửa làm sao có khói, nói không chừng chúng ta được phúc tinh cao chiếu, nên có cơ duyên như vậy đâu.”
“Nếu như có thể được thấy Triêu Vũ Đạo quân một lần, ta cam lòng ăn chay ba năm để trả nguyện!”
“Lão nhân gia thì ta không dám nghĩ, nếu như có thể được diện kiến phong thái của đệ tử nội môn Thái Vi Phái một lần thôi, thì đời này không tiếc.”
“…”
Thành Dương chưởng môn cũng sẽ hiện thân sao?! Ngân Nhung kích động đến suýt chút nữa đã để lộ tai hồ, y do dịch dung nên ngũ quan bình thường, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại không có cách nào thay đổi, lúc này đang sáng lấp lánh nhìn về phía La Bắc: “Ta cũng không nỡ bỏ ngươi, La huynh, vậy thì ở thêm mấy ngày đi!”.