*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Càng đến gần Thái Vi Sơn, Ngân Nhung lại càng cảm nhận được cái gì là “sầm uất” thật sự.

Đâu đâu cũng thấy đình đài lầu các, càng khỏi phài nói đến ngói biếc rui xanh, Cửu Châu Loan Kính Đài thật ra có thể xem như là một khu phố chợ cao cấp khổng lồ, có môn phái nhỏ vây quanh, người kinh doanh và cư dân như bình thượng.

Những món đồ tinh xảo, mới lạ trên phồ nhiều đếm không xuể, có hơn một nửa là những thứ mà Ngân Nhung không thể đoán được, nói cho đơn giản, thì đều là thứ mà y mua không nổi.

Nhưng khi đến tiết Hoa Triêu rồi, Ngân Nhung mới phát hiện ra, mình trước đó vẫn còn là nông cạn, đây mới gọi là phồn hoa náo nhiệt.
Hôm đó ngựa xe hội hộp, trai gái tụ tập, quả thật là mười dặm phù dung như gấm hoa, có tu sĩ cấp cao tay áo tiên y phất phơ ngự kiếm phi hành, trên đó có phật tu khoác tăng bào tay lần chuỗi hạt miệng nhẩm phật hiệu, cũng không thiếu thương nhân cường hào tán tu nghe danh mà đến, lộ ra biểu cảm than thở “nhà quê mới lên” giống y như Ngân Nhung…
Ngân Nhung thậm chí còn nghi là cục gạch trên mái hiên ở của một tòa cao lầu nào đó ven đường rơi bừa xuống thôi, trong mười người đã có sáu người là tu sĩ cấp cao, trong có năm người là Kim Đan, người còn lại không chừng là một Nguyên Anh lão tổ.
Hai con tiểu yêu pháp lực thấp kém là Ngân Nhung và La Bắc, đã bắt đầu thấy hối hận.
La Bắc đi bước nào cũng phải sờ đầu mình bước nấy, không ngừng hỏi Ngân Nhung: “Hồ huynh, tai của ta không lộ ra đó chứ? Ở đây nhiều tu sĩ quá, ta sợ.”
Làm ảnh hưởng đến cả Ngân Nhung, một chốc đã vội vã cuống cuồng rờ đầu mình, rờ mông mình  —— cái đuôi to của y dễ thấy hơn đuôi nhỏ của La Bắc nhiều.
Nhưng căng thẳng thì căng thẳng, đúng là được mở mang tầm mắt thật.

Ngân Nhung nhìn thấy thiên kim thế gia du thưởng ngắm bướm, cũng nhìn thấy nữ đạo quân cột dây ước nguyện rực rỡ màu sắc trên nhành hoa, thế nhưng thứ hấp dẫn y nhất vẫn là cửa hàng điểm tâm giữa cảnh phồn hoa ngọc thụ.

Thơm quá đi mất.
Điềm cao, tô lạc, niêm thanh đoàn, trúc diệp canh (1)… đã thế thì thôi đi, lại còn có một món làm từ thịt linh trĩ trộn với nhựa tuyết liên vo viên, Ngân Nhung đi ngang nghe mùi thơm đến không cất bước nổi.

Nước bọt đã chảy thành đại dương rồi, nhưng vừa hỏi giá xong, lập tức ực một tiếng nuốt ngược vào trong, không dám nghĩ ngợi gì nữa.
Một cục thịt viên nhỏ xíu như vậy, mà giá một khối linh thạch thượng phẩm!!
Một khối linh thạch thượng phẩm! Ở trấn Tỳ Bà có thể được một gian nhà nhỏ!! Sao không đi cướp luôn đi!!
Ngân Nhung vốn tính thử vận xem có thể gặp được lô đỉnh của mình không, hoặc là đứng từ đằng xa nhìn Thành Dương lão tổ thần tượng bấy lâu nay một lần thôi, nhưng giờ thì có ít nhất hai hồn sáu phách là nằm vào “Trĩ Tuyết hoàn tử” đó rồi.
Thật ra người ở Thái Vi Cảnh không phải ai cũng là người khá giả, mấy món khác của hàng điểm tâm này bán cũng không tệ.

Ngân Nhung đứng quan sát một lúc, mới thấy có một hai quý phụ xiêm áo hoa lệ hoặc thiếu gia thế gia cho hạ nhận đi mua, thịt viên được đựng trong đĩa nhỏ chạm trổ làm bằng bạc, dùng xiên bạc ghim vào, từng chút từng chút một thưởng thức.
Họ cắn một miếng, Ngân Nhung nuốt nước bọt một lần, La Bắc không biết y đang thèm thuồng thứ gì, bèn chia ô mai chanh mình mới muacho Ngân Nhung, “Thử không?”
Ngân Nhung nói cám ơn, lấy ra một quả từ dầu trong túi giấy, cắn một miếng nước quả trào ra, ngọt thanh ngon lành.
“Ngon đúng chứ? Trước giờ ta chưa từng được quả nào ngọt như vậy, cái gì ở Thái Vi Sơn cũng tốt hết!” La Bắc nhiệt tình nói.
Ngon thì ngon thật, nhưng vị thì kém xa so với thịt gài, Ngân Nhung không mấy hứng thú nhai ô mai, chợt nghe thấy đằng xa có tiếng tranh cãi.
Chưa biết là chuyện gì xảy ra, La Bắc đã phấn khởi nhanh chân kéo y đi hóng chuyện.

Thì ra là do một đám tán tu xảy ra tranh chấp, đây là một chỗ đài quan sát có tầm nhìn không tệ, có thể quan sát toàn bộ Cửu Châu Loan Kính Đài, chủ yếu là cung cấp cho tu sĩ cấp thấp và phàm nhân—— tu sĩ từ Kim Đan trở lên có thể ngự kiếm, không cần phải tốn một nơi đặc biệt.
Đám tán tu làm theo ý mình, không ai phục ai, có người nói chuyện hăng lên, lập tức muốn đánh nhau, nhưng đúng ngay lúc này, có một tu sĩ trung niên mặc áo bào đỏ, ho nhẹ một tiếng, dùng một giọng điệu rất ra vẻ để nói, “Các vị đạo hữu, làm phiền, tại hạ mang theo các sư đệ đến du ngoạn, các sư đệ tuổi nhỏ, học nghệ không tinh, vẫn chưa đến Kim Đan, có thể xin các vị tạo điều kiện được không?”
Ông ta còn chưa dứt lời đã có người cao giọng mắng: “Tu vi của sư đệ mình thấp là chuyện đáng để tự hào lắm hả? Ngươi là cái thá gì, nói một câu là chúng ta phải nhường chỗ?”
“Đúng thế đúng thế!”
Tu sĩ trung niên liếc thoáng sang tất cả mọi người, chậm rãi nói: “Ban nãy quên nói, tại hạ theo Giáp Luyện môn.”
Khi ông ta nói câu đó thì trông đến là kiêu căng vô vùng, câu “tại hạ theo Giáp Luyện môn” cứ như là truyền lại thánh chỉ vậy.
Nhưng sau khi đám tán tu đó nghe thấy câu đó, tất cả cùng xôn xao, thật sự như nhận thánh chỉ, bầu không khí giương cung bạt kiếm lập tức biến thành huynh hữu đệ cung, vội vàng cười nịnh mời tiên trưởng cứ tự nhiên, rồi từng người nhanh chóng tản đi.
Ngân Nhung nhìn trợn mắt há mồm: “Giáp Luyện môn là môn phái nào? Lợi hại thế sao sao?”
La Bắc hiển nhiên là biết rành rọt về Thái Vi Cảnh, giải thích: “Giáp Luyện môn là môn phái lệ thuộc vào Thái Vi phái —— ”
Ngân Nhung ngạc nhiên nói: “Nhưng không phải trong Thái Vi Cảnh, tất cả các môn phái và thế gia đều lệ thuộc vào Thái Vi Phái sao?”
La Bắc: “Ngươi chỉ biết một phần thôi, mặc dù lệ thuộc cùng vào Thái Vi Phái, nhưng vẫn có chia ra đủ loại hết! Nhiều môn phái thế gia tám chín phần mười là để hưởng một ít che chở của Thái Vi Phái, cam tâm tình nguyện cống nạp hàng năm, tôn Thành Dương lão tổ là Tiên tôn.

Thế nhưng thực sự được công nhận thì không có bao nhiêu, Giáp Luyện đó là nhờ mười năm trước cầm được lệnh bài của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường, vì Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường sai đâu đánh đó, mà Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường ấy, là môn phái từng đường đường chính chính được Thái Vi Phái đích thân phát ấn vàng!”
“Thế cơ á, ” Ngân Nhung nói, “Nói cách khác, Giáp Luyện môn và Thái Vi Phái còn cách nhau một khoảng, mà đã có thể lớn lối như vậy rồi?”

“Đúng vậy đó, Thái Vi là Tiên môn đệ nhất tu chân giới,” La Bắc kiêu ngạo mà nói, “Địa vị của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường còn cao hơn nữa!”
La Bắc còn chưa tham gia tuyển chọn của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường, chưa thành linh sủng trong đó, mà đã có cảm giác rất tự hào rồi, “Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường trực tiếp được nhận ấn vàng, nếu được làm đến đại đệ tử thủ đồ của họ, sẽ có cơ hội đến ngoại môn Thái Vi Sơn bái kiến! Nếu như may mắn, được Tiên tôn thưởng thức, không chừng còn được vào trong nội môn tham quan!”
Ngân Nhung thấy vẻ mặt hắn đầy ước, không nhịn được hỏi: “Nếu như ngươi vào được Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường rồi, thì sẽ được làm thủ đồ sao?”
La Bắc lập tức dùng ánh mắt “nhà ngươi đang nghĩ lung tung cái gì đấy”, liên tục lắc đầu với Ngân Nhung: “Ta đi cạnh tranh làm linh sủng, sao có thể đứng ngang hàng với các đệ tử được? Càng đừng nói đến thủ đồ!”
Ngân Nhung: “…” Vậy thì ngươi kích động làm gì.
Hai con tiểu yêu vui vẻ đi dạo, đi lòng vòng cả ngày quanh Cửu Châu Loan Kính Đài, nhìn đến hoa cả mắt, mà vẫn chưa thấy Thành Dương lão tổ trong truyền thuyết —— lời đồn quả nhiên là vô căn cứ —— Ngân Nhung vẫn chưa thấy lô đỉnh của mình đâu, không khỏi có hơi buồn bã.
Trước lúc y rời nhà, đã thề sâu sắc, là nhất định sẽ tìm cho bằng được hắn, thế nhưng càng đi sâu vào trong Thái Vi Cảnh, lại càng ý thức lời nói đầy hào hùng trước đó không khỏi quá ngây thơ —— Thái Vi Cảnh quá! Lớn!!
Dùng đủ loại phi hành pháp khí để đi, trằn trọc hơnntháng, mới miễn cưỡng đi được một nửa lãnh thổ, đến gần Thái Vi Sơn, mà cái gọi là “Thái Vi Sơn”, phong nội môn có linh mạch nhất đẳng thì có tận mười tám đỉnh, phong ngoại môn nhỏ thì nhiều vô số kể.
Thái Vi Sơn có đại trận hộ sơn, thủ vệ nghiêm ngặt, người bình thường hoàn toàn không thể tới gần, đừng nói chi là đi vào tìm người.
Mà y chỉ mới đoán được lô đỉnh của mình chắc là một đệ tử nội môn có địa vị tương đối cao, còn lại thì chẳng có chút đầu mối nào, bảo là mò kim đáy biển cũng không quá đáng.
Đúng, còn có một đầu manh mối: Hắn giỏi thêu thùa.
Nhưng dù sao thì tiết Hoa Triêu ở Cửu Châu Loan Kính Đài người đến người đi tấp nập, Ngân Nhung quyết định tìm thử xem sao.
La Bắc có lòng nhiệt tình, cũng xung phong giúp đỡ, Ngân Nhung suy nghĩ một chút, bèn cẩn thận miêu tả “nhân tình” của mình lại: “Học rộng biết nhiều, tinh thông rất nhiều bàng môn tà đạo, am hiểu nữ công, bội kiếm màu trắng, thích mặc đồ đen, người rất cao hơn tám thước…”
“Khoan đã!” La Bắc bỗng nhiên ngắt ngang lời y, “Nương tử của ngươi cao hơn tám thước? Thế chẳng phải còn cao hơn ta?!”
Tuy La Bắc là thỏ tinh, nhưng lại là một tráng hán cơ bắp cuồn cuộn, Ngân Nhung nhìn hắn một hồi, đánh giá chốc lát, nói: “Đúng là cao hơn ngươi.”
La Bắc chấn kinh rồi: “Nữ nhân cao như vậy…”
Ngân Nhung so với hắn hoàn kinh ngạc: “Ta dĩ nhiên không từng nói với ngươi sao? Ta thân mật là cái nam nhân.”

La Bắc: “……”
Bỗng nhiên La Bắc chợt hiểu ra vì sao tình nhân của y bị người nhà cưỡng ép mang đi, không biết sau đó tưởng tưởng ra chuyện, nặng nề vỗ vỗ vai Ngân Nhung: “Thích nam nhân cũng không có gì, ta sẽ không xem thường ngươi, Hồ huynh, ta sẽ tìm giúp ngươi!”
Ngân Nhung xoa xoa bả vai bị vỗ đến đau đớn: “…đa tạ.”
Manh mối không nhiều, hai con yêu cũng chưa quen với nơi này, chỉ có thể chọn cách đơn giản nhất, lần lượt hỏi từng người.
Nhưng đáp án gần như là tương đồng: Chưa từng nghe thấy một phong chủ hay chấp sự nào như vậy.
Đôi khi gặp được một số tín đồ cuồng nhiệt của Thái Vi Cảnh, còn có thể kích động trách: “Thái Vi Cảnh là nơi dương xuân bạch tuyết đến nhường nào, kiếm đạo chí tôn! Sao có chuyện có người thích nữ công?”
Hai người cứ hỏi mãi đến khi mặt trời lặn về đằng tây, đèn đã bắt đầu lên, nhưng không thu hoạch được gì như trước, ngay khi đã  Ngân Nhung mệt đến tạm nghỉ, rồi ngày mai tái chiến tiếp, lại bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Ngân Nhung bỗng cảm thấy phấn chấn: “Ca ca?”
__
(1) Điềm cao, tô lạc, niêm thanh đoàn, trúc diệp canh: 甜糕, 酥酪, 黏青团, 竹叶羹
Điềm cao 甜糕, đại loại là bánh ngọt, chắc chỉ chung mấy loại bánh.
Tô lạc 酥酪, nhìn hình thì hình như là phô mai rồi rắc các loại hạt, đồ khô vào:

Niêm thanh đoàn 黏青团

Trúc diệp canh 竹叶羹, search gg thấy nó hiện hầm bà lằng các món nên không biết rõ là món nào để minh họa @@.