Ngân Nhung có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang nắm tay mình của Thành DƯơng Mục Thu chợt cứng ngắc, có một khoảnh khắc, y chợt cảm giác được uy thở mạnh mẽ khiến người ta hít thở không thông, tổ tông thật sự tức giận rồi.
Trong lòng Ngân Nhung hoảng hốt, tự biết là mình đùa cợt quá đà, đang định gỡ gạc lại song đã thấy uy thế đó biến mất không còn, quay sang nhìn Thành Dương Mục Thu, như là cố nén lửa giận, đến cùng không nói một chữ nào.
Ngân Nhung hơi sợ, nhưng mặc dù cả quãng đường đi mặt mày Thành Dượng Mục Thu tối đen, nhưng bàn tay đang dắt tay y vẫn không buông ra.
Ngân Nhung dần dần yên tâm, thầm cảm thấy không biết sao điệu bộ phụng phịu của tổ tông hơi đáng yêu.

Lại chợt nghĩ: Tiếng dữ của Thành Dương lão tổ vang danh bên ngoài, cả đời giết vô số yêu quái, chắc mình là con yêu quái duy nhất dám cả gan cho rằng hắn đáng yêu.
“Ngươi cười cái gì?” Thành Dương Mục Thu vẫn đanh mặt như trước, trông có vẻ như cơn giận vẫn chưa vơi.
Ngân Nhung thử rút tay mình ra, không nhúc nhích được, bèn cười hì hì nói: “Ở bên Tiên tôn ca ca, nên thấy vui.”
Cứ như là ảo thuật, khuôn mặt tối sầm đến tràn ra nước của Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên như bỗng nhiên trời quang mây tạnh, ngay lập tức hơi nghiêng mặt đi, lạnh lùng nói: “Ngươi gọi ta cái gì? Trong lòng ngươi ghét bản tôn, cho nên cố nên cố tình chọc ta?”
Ngân Nhung còn cảm thấy trêu chọc lão xử nam năm trăm tuổi này một lúc cũng tương đối là thú vị, nhưng y chưa kịp phát huy tiếp thì đã nhìn thấy một nam một nam chạy ùa đến —— trong lòng người nữ còn ôm một đứa trẻ —— cúi đầu bái lạy Thành Dương Mục Thu, “Tiên trưởng! Đa tạ ngài, đã bắt được Dạ Tinh Tử hại con trai của bọn ta rồi!”
“Đúng vậy, thằng bé cũng đã tỉnh, đa tạ tiên tôn!”
Thành Dương Mục Thu bị hai người ngắt ngang, thấy hơi không vui, lạnh nhạt mở miệng: “Đứng lên nói chuyện.”
Nam nhân kích động giơ thứ gì đó dẫm máu lên: “Ngài xem, là nó, nó là một on mèo yêu!”
Con mèo đó gầy gò, lông lộn xộn màu nghệ, có ba đuôi, trên lưng có một cây dao phay đâm ngang, hình như máu đã chảy ra hết, thành một cái thây khô.

Ngân Nhung sợ đến mức siết chặt tay của Thành Dương Mục Thu, chui đầu vào trong ngực hắn.
Bất ngờ không kịp đoán, thoắt cái ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy cõi lòng, lần này tâm trạng của Thành Dương Mục Thu đã thật sự dễ chịu hơn hẳn, cánh tay dài ôm Ngân Nhung, vui vẻ nói với hai vợ chồng nọ: “Chuyện như trở bàn tay thôi, không đáng nhắc đến.”
“Nói vậy sao được, con mèo yêu này làm loạn đã lâu, tu sĩ trong thôn ai cũng nói là nó gian xảo vô cùng, chỉ có thể dùng lồng sắt dán giấy trắng để bắt yêu, tranh thủ lúc nửa đêm khi em bé khóc thì ra tay, nhưng mà không có chút tác dụng gì cả.

Dạ Tinh Tử quậy đâu chừng nửa tháng, mắt thấy thằng bé khóc đến sắp mất cả giọng, nếu như không có tiên trưởng đây, con của bọn ta… nói gì thì nói vẫn phải tạ ơn ngài! Có điều là nhà ta nghèo quá, không lấy được thứ gì ra hồn, xin tiên trưởng để lại họ tên, bọn ta cúng bài vị trường sinh cho ngài! Bảo đảm không dứt khói ngang!”
“Không cần,” Do tâm trạng của Thành Dương Mục Thu đang tốt, nên hiếm khi nói thêm được mấy câu, “Hàng yêu phục ma, là chuyện nằm trong phận sự của bọn ta, người vân du, không tiện báo họ tên.

Mời hai vị về.”
Sau khi hai vợ chồng thiên ân vạn tạ đi rồi, Thành Dương Mục Thu mới xoa đầu thiếu niên trong lòng mình, dịu dàng hỏi: “Còn sợ không?”
“…”
Ngân Nhung ló đầu ra từ trong ngực hắn, không nắm tay hắn nữa, qua một lúc sau mới túm chặt tay của mình nói: “Nó chết thảm quá.”
Thành Dương Mục Thu cho rằng Ngân Nhung bị tình trạng chết của con mèo yêu kia dọa sợ, bèn vụng về an ủi: “Không sợ, có ta ở đây.”
Lần này Ngân Nhung thật sự không có tâm trạng trêu đùa Thành Dương Mục Thu nữa, cúi đầu nói: “Nó hại con của người ta trước, tội thì phải chịu, nhưng ta vẫn thấy hơi sợ… ngươi nói trảm yêu trừ ma, là việc nằm trong phận sự của ngươi?”
Đây không phải là lần đầu tiên Ngân Nhung nhìn thấy đồng tộc chết thảm, nhưng lại là lần đầu tiên tận mắt nhìn Thành Dương Mục Thu lạnh lùng ra tay giết một con yêu xa lạ

Ai cũng nói hai tộc yêu người không đội trời chung, Ngân Nhung cũng lớn lên trong những câu chuyện hàng yêu phục ma của lão tổ, từ lâu y đã biết, nên không thấy hoảng loạn, chỉ là, đột nhiên hơi sợ chút mà thôi.
Thành Dương Mục Thu cảm nhận dược tâm trạng của tiểu hồ ly tinh không tốt, luống cuống nói: “Con yêu đó gieo gió gặt bão, ngươi lại chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, ngươi khác với nó.”
Ngân Nhung nhỏ giọng: “Nhưng ta thải bổ dương khí của ngươi, cũng là trộm tu vi của ngươi.”
Thành Dương Mục Thu: “Nếu ta cam tâm tình nguyện, thì không tính là thương thiên hại lý.” quỷ thần xui khiến hỏi: ”
Nghe thấy câu “cam tâm tình nguyện”, trong lòng khỏi thấy ngòn ngọt, song Ngân Nhung lại như bị quỷ thần xui khiến hỏi: “Nếu như có có một ngày, ta chuyện làm thương thiên hại lý thì sao? Tiên tôn có giết ta không?”
Thành Dương Mục Thu nhíu nhíu mày.
Ngân Nhung hơi căng thẳng, bất an run đôi tai hồ ly trên đỉnh đầu, lại chợt nghe Thành Dương Mục Thu sầm mặt nói: “Bản tôn sẽ giết gian phu, rồi nhốt ngươi trên Hành Cao Cư, mãi mãi không thấy ánh mặt trời!”
Ngân Nhung: “?”
Ngân Nhung bị Thành Dương Mục Thu không nói lời gì túm đi, không thể không chạy chậm đuổi theo.

Trong lòng lại khinh bỉ nghĩ: Tổ tông tưởng tượng ra gì vậy? Hắn nghĩ là chuyện xấu mà mình có thể làm được chỉ có mỗi chuyện thải bổ hay sao, ây da, thật đúng là dâm giả thấy dâm, ai có mà ngờ được Tiên tôn tu vô tình đạo lại sa đọa đến mức này, trong đầu chỉ có nam đạo nữ xướng (nam là cường đạo, nữ là gái bán dâm), chậc chậc.
Ngân Nhung vốn chỉ định sửa sang lại nhà ở, nhưng Thành Dương Mục Thu “áo cơm cha mẹ” kiên quyết không cho, còn lấy linh thạch tặng kèm ra làm điều kiện dụ dỗ.


Ngân Nhung không quá hiểu lý do vì sao tổ tông muốn giữ lại căn nhà rách nát như thế, song vẫn không kiềm được dưới uy bức lợi dụ của lão nhân gia, cam lòng thỏa hiệp, giữ lại căn nhà lá ban đầu, dựng một căn nhà mái ngói khác trên bãi đất cạnh gian nhà lá.
Thợ xây mà Ngân Nhung mời là ba con hải ly thành tinh, khác với con “Dạ Tinh Tử” hút tinh khí của con cái phàm nhân, bọn nó thành thật yên phận, mượn tay nghề linh thạch.
Ba con hải ly tinh đó đều là bán yêu, cục mịch béo tốt, hình dạng như nam trung niên to con, mắt đậu xanh mũi to, khi cười rộ lên cùng để lộ chiếc răng cửa to bản trắng tinh, tay hình thú có móng, móng tay vừa dài vừa dày lại nhọn hoắc.

Mặc dù béo ú nhưng chân tay lanh lợi, cử chỉ nhanh nhẹn, ôm đống gỗ thô thượng hạng mà “Hồ lão gia” đặt làm riêng tới lui như gió, rồi xột xoạt xột xoạt gặm ra khớp mộng và chốt vừa vặn, cuối cùng dùng bùn đất đắp tường…
Nhóm thợ xây vô cùng gọn gàng, còn ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, Ngân Nhung nằm trên chiếc giường nhỏ kế bên, tai đầy tiếng “răng rắc răng rắc”.
Ngân Nhung thư thư phục phục thở ra một hơi: “Thật là dễ nghe.”
Dạo gần đây Thành Dương Mục Thu thay đổi, bất kể y nói chuyện vớ vẩn gì đi nữa, thì tổ tông cũng sẽ thích hợp đáp lại đôi ba câu.

Ngân Nhung đang chờ hắn hỏi “thế này thì có gì hay”, sau đó tiện thể thuận lý thành chương khoe khoang: “Đây là âm thanh của linh thạch, là âm thanh tuyệt vời của Hồ Ngân Nhung bất ngờ giàu hơn mọi người.”
Nhưng mà, Thành Dương Mục Thu như là không nghe thấy vậy.
Ngân Nhung thử đẩy hắn một cái, lại không phản ứng.
“Ngủ quên sao? Còn ra quá trời mồ hôi này.” Ngân Nhung lẩm bẩm.
Ở cùng với tổ tông lâu thế rồi, hai người họ gần như là hàng đêm sênh ca, thi thoảng Thành Dương Mục Thu ngủ sớm một lần, Ngân Nhung trái lại thấy hơi không quen, cứ có cảm giác thiếu thốn gì đó.

Bèn cố tình giơ ngón tay ra chọc chọc vào lồng ngực của Thành Dương lão tổ, “Ngủ thật rồi sao?”

Thành Dương Mục Thu vẫn không phản ứng, Ngân Nhung phẫn nộ ngậm miệng, rút một cái khăn ra lau vầng trán ướt mồ hôi cho hắn, lau xong lại đỡ hắn nằm xuống.
Chiếc giường vốn đã hẹp, bình thường Thành Dương Mục Thu lúc nào đòi không cho y biến trở về nguyên hình, Ngân Nhung cũng để y cho hắn.

Nhưng tối nay có lẽ là do tổ tông đổ mồ hôi nên Ngân Nhung thấy quá nóng, dứt khoát biến về hình dạng hồ ly nho nhỏ, nhảy qua cạnh gối, lắc lắc lông, dùng móng vuốt đào ra một cái hố con thoải mái rồi cuộn tròn mình lại, nhắm mắt ngủ.
Đêm đó Thành Dương Mục Thu ngủ không được ngon.
Người đời nói vô tình đạo nguy hiểm nhất, chỉ có tu luyện thẳng đến tầng ba kỳ Hóa Thần, khám phá được đại đạo, đồng thọ cùng trời đất, mới coi như là yên giấc không phải lo.

Cảm giác bị vô tình đạo phản lại, cũng chỉ có người tu luyện mới biết được.
Trước khi mỗi tầng tu vi đột phá, tu sĩ đều sẽ có một lần rung động trong lòng, mà càng về sau, thì càng nguy hiểm.

Thành Dương Mục Thu nhớ lại, gần như trước mỗi lần đột phá, những cảm giác vui giận oán hờn bình không cảm giác được đều sẽ trào lên như thủy triều dâng cao, gần như gắng gượng nhấn chìm hắn, trong đầu reo lên ong ong không dứt.
Song không chỉ một lần, nếu như nhất định phải hình dung, thì là cảm giác đau đớn như nữ nhân trước khi sinh con, liên tục dằn vặt nhiều lần, càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng khiến cho người ta phát điên.
Nhưng rõ ràng hai năm trước hắn mới vừa đột phá tầng thứ hai kỳ Hóa Thần, lại cưỡng chế áp chế cảnh giới trong bí cảnh, tu vi bị ảnh hưởng, theo lý mà nói thì không nên đột phát nhanh như vậy một lần nữa…
Lần “phản phệ” này khác với lúc trước, không hẳn là quá khác lạ, cảm xúc khiến cho người ta hít thở không thông, mà là hình ảnh và âm thanh cụ thể, như là một đoạn hồi ức.
Từ hai năm trước, bắt đầu từ lúc gặp được phục kích của đám chó má Vô Lượng Tông tại Tuyết Quật Cốc, có một người thiếu niên thanh tú trắng trẻo, bị mình hất ngã xuống đất, nửa người ngã vào trong đống tuyết, để lộ đôi chân trần trắng nõn và cái đuôi to bông xù..