Đông Liễu: “?” Đồ đệ ngoan con quên đây là những người con tự tay giết sao?

Thành Dương Mục Thu vẫn đủ bình tĩnh, ôm Ngân Nhung dỗ dành: “Không có chuyện gì, đừng sợ.”

Ngân Nhung thật sự bị dọa phát sợ: “Sao toàn là thịt vụn thế này, thịt đầy đất, còn roi rói…” Rồi y phục rách rưới, pháp bảo, chỉ mới thoáng nghĩ thôi đã đoán được là thịt người rồi, y thấy tởm đến mức giọng nói run run, “Thái Vi Cảnh không phải nổi tiếng là đêm không cần đóng cửa sao, giống như có sự cố gì thế này (1).”

Thành Dương Mục Thu tốt tính nhận sai: “Lỗi do ta ngự dưới không nghiêm, được rồi, đừng sợ, chúng ta trở lại.”

Ngân Nhung: “Hức, ừm.”

“…” Đông Liễu nhìn sắc trời mờ tối, rất chắc chắn là tuyệt đối không có sự cố gì ở đây cả, hơn nữa không phải do chính đồ đệ của mình giết người? Sao Thành Dương lão tổ nhận sai nhanh như vậy?

Với cả… sao hai ngươi đi luôn mất rồi?!

Đông Liễu: “Ây…”

Thành Dương Mục Thu như mới chợt nhớ ra, dừng bước lại, hơi áy náy nói: “Tiền bối, theo bọn ta trở về Thái Vi Cảnh thôi.”

Khi này Ngân Nhung mới từ trong lồng ngực thò đầu ra ngoài: “Đúng rồi, sư phụ ta còn ở đó!”

Đông Liễu: “…”

Lúc nãy các ngươi quên ta đúng không…

Ngân Nhung kéo sư phụ mình: “Sư phụ thương thế của người có đỡ hơn chút nào không?”

Đông Liễu đang định nói không có gì, nhưng bị Thành Dương Mục Thu ngắt lời: “Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta về trước đi rồi nói.”


Phần thi thể vụn trên đường, tất nhiên Thành Dương Mục Thu sẽ sắp xếp người cho đi xử lý. Cả ba người trở về Thái Vi Cảnh, Đông Liễu là sư phụ của “đạo lữ của chưởng môn”, được tiếp đón long trọng, có y tu chuyên chữa thương cho ông, lại còn được sắp xếp trong phòng khách sang trọng nhất, có không ít đệ tử đi hầu hạ, hoàn toàn là đãi ngộ của khách quý.

Càng khiến cho Đông Liễu được thương mà lo, sau khi phân phó mọi chuyện xong xuôi, Thành Dương chưởng môn còn tự mình đến thăm.

Đông Liễu là một thụ yêu, sống mấy ngàn năm, tự nhận mình đã chứng kiến rất nhiều cảnh đời, nhưng đây là lần đầu tiên được chìm trong trải nghiệm một tông môn to lớn khí khái như Thái Vi Cảnh.

Ông vừa muốn được tìm hiểu thêm nhiều thứ nhưng lại ngại không dám ngó nghiêng lung tung, sợ sệt như Già Lưu bước vào một khu vườn lộng lẫy (2), sợ làm đồ đệ của mình mất mặt thế nên khá e dè. Lúc Thành Dương Mục Thu đến thăm ông, Đông Liễu càng chỉ dám ngồi bằng nửa mông trên băng ghế, lưng thẳng tắp.

Cũng may, Thành Dương lão tổ bình dị gần gũi vô cùng, mở miệng gọi một tiếng “tiền bối”, “Hôm nay Ngân Nhung bị kinh sợ, đã nghỉ ngơi rồi nhưng không có gì quá đáng lo, tiền bối không cần lo lắng.”

Đông Liễu: “Được được được.”

Thành Dương Mục Thu: “Ngân Nhung gặp chuyện, nên ký ức trong lúc đó tương đối là mơ hồ, vì để không kích thích y, tạm thời chúng ta đừng nhắc đến, tiền bối cũng biết, lá gan Ngân Nhung khá là nhỏ.”

Đông Liễu: “Vâng vâng vâng.”

Thành Dương Mục Thu: “Chuyện liên quan đến lục lạc huyền tinh…”

Đông Liễu giành đáp: “Đã có ngay từ lúc nhặt được nó ở Lộc Ngô Sơn rồi, ta cũng không biết đến cùng thì thứ đó ở đâu ra, lúc ấy phát hiện ra cái lục lạc đó không tháo ra được, nên không ngờ rằng sau khi thứ đó bị tháo xuống sẽ thành như thế, nhóc con… không có di chứng gì sau này chứ?”

Thành Dương Mục Thu: “Yên tâm, không phải lo.”

Đông Liễu: “Thật sự không có chuyện gì sao? Dáng vẻ Nhung Nhung Nhi khi đó… cứ như là bị đánh mất lý trí, học thức lão phu dù nông cạn, nhưng suy cho cùng thì vẫn ăn gạo nhiều hơn mấy năm, cũng coi như có chút từng trải, trận pháp đó, là để giải trừ Thúc Linh Hoàn, kỳ thực cái lục lạc đó của nó, mấy năm qua ta cũng có chút suy đoán, hẳn là để phong ấn thứ gì đó…”

Thành Dương Mục Thu không giải thích nghi hoặc của ông, chỉ hỏi: “Tiền bối có biết đám người kia là ai?”


Đông Liễu xấu hổ: “Đều mặc đồ thường nên không biết thân phận của bọn họ, bây giờ không có chứng cứ, ngay cả thi thể cũng thành bùn, càng không thể nào phân biệt được.”

Thành Dương Mục Thu: “Ừm.”

Nói đến đây, cả hai đã nói xong hết tất cả những gì có thể nói, lại không có chủ đề mới, bầu không khí chìm vào im lặng ngắn ngủi, điều này khiến cho áp lực của Đông Liễu lớn vô cùng —— giống như ngồi đối mặt với vô số đại lão Yêu tộc, đổi lại là con yêu nào khác, đều sẽ thấy áp lực như núi.

Đông Liễu sống một ngày bằng một năm chờ một lúc xong, Thành Dương Mục Thu vờ như lơ đãng hỏi: “Hôm nay lúc Ngân Nhung cứu người, tiền bối cũng mang trang phục bây giờ sao?”

Từ lúc về trấn Tỳ Bà thì Thành Dương Mục Thu đã gặp Đông Liễu trong dạng nữ, nhưng vẫn không kiềm được lên tiếng xác nhận thử.

“Không phải.” Đông Liễu vừa dứt lời, đối diện với tầm mắt của Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên thông suốt —— vì sao ông lại cảm thấy Thành Dương lão tổ trước đó nói lung tung nhiều như vậy là để chờ đến câu này chứ?

Đông Liễu bỗng nhiên nhớ lại cảnh vì mình bị thương nên được Ngân Nhung ôm lấy, bèn như phúc đến thì lòng cũng sáng ra, ngay trước mặt Thành Dương Mục Thu, hóa thành dạng nữ.

Không những biến hình ngay tại chỗ, mà còn rõ ràng mười mươi tự thuật lại quá trình mình bị thương như thế nào, dưới tình thế cấp bách Ngân Nhung đã cứu người ra sao một lần. Thành Dương Mục Thu chẳng những không chê ông dong dài, mà còn kiên nhẫn lắng nghe hết, đuôi mày khóe môi giãn ra, cuối cùng càng thật lòng thật dạ hơn cả nói, “Tiền bối sợ hãi rồi, cứ xem Thái Vi Cảnh như ở nhà mình, nghỉ ngơi đàng hoàng, nếu như các đệ tử có gì không chu đáo, cứ việc báo lại cho ta. Mục Thu không làm phiền nữa.”

Đông Liễu khách khí tiễn Thành Dương Mục Thu đi, sau đó nhìn nhóm đồ tôn của hắn quỳ đầy đất cung tiễn hắn đi. Trái lại không cảm thấy sợ —— “đại năng hiện thời” thì sao chứ, dưới cái nhìn của ông, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ ranh to xác mới biết yêu mà thôi! Vòng tới vòng lui lâu như vậy, chỉ để hỏi thăm xem vợ mình có anh (trêu) hùng (cỏ) cứu (ghẹo) mỹ nhân (hoa) nào không, ây da chậc chậc.

Cơ mà đồ đệ ngốc nghếch nhà mình lại xứng đôi với hắn, lúc chẳng biết nội tình của Thành Dương chưởng môn, đã mang của cải tính mạng của mình bỏ ra hết rồi, không màng trả giá đưa yêu đan của mình cho người ta, suýt chút nữa không còn đường về rồi, ây.

Một đôi trời sinh.

Thành Dương Mục Thu có được đáp án xác thực, lại oán trách mình làm điều thừa: Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao! Ngoại trừ mình ra thì sao Ngân Nhung có thể lằng nhà lằng nhằng cùng nữ nhân khác?


Dù nghĩ như vậy, nhưng tâm trạng đúng là tốt hơn hẳn. Khi hắn quay về Hành Cao Cư, Ngân Nhung còn rúc trong chăn, chăn trải ra rất phẳng, chỉ có một ụ gồ lên ngay chính giữa. Thành Dương Mục Thu tưởng rằng y đang ngủ say, bèn nhẹ bước chân, chợt thấy cái ụ nhỏ đó xột xoạc xột xoạc nhúc nhích, ấp a ấp úng nhích về phía hắn. Sau đó một cái mũi ướt nhẹp ló ra từ trong chân, tiếp đến là cái đầu be bé đầy lông tơ rồi đến đôi vuốt. Thành Dương Mục Thu kiềm lòng không dặng, kéo đôi vuốt mềm mại vô cùng đó, ấn nhẹ một cái lên đệm thịt hình hoa mai màu hồng phấn.

Ngân · cục lông nhỏ · Nhung lè lưỡi liếm liếm mũi, rầm rì “hức” một tiếng, giật vuốt, xoẹt cái tức khắc rụt trở về, “ụ nhỏ” trong chăn biến thành “ụ to”.

Khi thò đầu ra lần nữa, đã là hình dáng thiếu niên, cánh tay trắng nõn vươn ra, chộp lấy góc áo Thành Dương Mục Thu, như làm nũng như thấp giọng nói: “Ngươi đi đâu vậy?”

Thế này thì có chút gì giống với con yêu hồ nóng nảy đã tuyên bố giết sạch hết tất cả “giun dế” ngay trước mặt đâu? Bất kể thế nào thì Thành Dương Mục Thu cũng không thể liên hệ với con yêu quái giết người như ngóe kia, trong mềm nhũn đến mức không tưởng. Nương theo tư thế kéo y phục của y, cởi ngoại bào xuống, thuận thế đó lên giường, xoa đầu Ngân Nhung, mái tóc đen lướt qua đầu ngón tay, tai hồ ly cảm giác mềm mại, “Sao chưa ngủ?”

Ngân Nhung không đứng dậy, như con sâu lông, trùm chăn mùa hè mỏng, ủn qua bên cạnh Thành Dương Mục Thu, thấp giọng thì thầm: “Ta hơi sợ.”

“Vẫn còn sợ thi thể lúc nãy sao?” Thành Dương Mục Thu thưởng thức tai hồ ly mềm mại của y, “Đừng sợ, đã qua hết rồi.”

Ngân Nhung lại hỏi: “Chuyện đó… có phải do ta làm hay không?”

Bàn tay đang vuốt tai y của Thành Dương Mục Thu thoáng ngưng, rồi mới bình tĩnh hỏi lại: “Sao hỏi vậy?”

Ngân Nhung lại ủn ủn về phía trước, chui đầu vào trong ngực Thành Dương Mục Thu, cằm gối lên đùi hắn, giọng nói trầm khàn: “Ta nhớ ra rồi, là ta giết bọn họ.”

“Đầu tiên là đóng băng thành tảng rồi đạp vỡ tan tành, tan ra thành thịt vụn.” Nói dứt câu, chính y đã rùng mình, “Ta không có yêu khí mạnh đến vậy, theo lý mà nói, linh lực không thể chịu nổi…”

Ngân Nhung như sợ hãi với suy nghĩ của mình, sờ sờ lục lạc trên cổ, sau đó dừng lại, ngạc nhiên nói: “Mục Thu ca ca, đồ trong lục lạc!”

Thành Dương Mục Thu nương theo xoay lục lạc lại, thấy bên trong có nhét thêm một hòn đá nhỏ trơn bóng, do được mài bóng loáng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ như noãn ngọc.

Là Niết Bàn Vũ Tuế.

Ngân Nhung cầm lục lạc lắc lắc, “Kẹt rồi không còn tiếng.”

Y sực nhớ ra, lúc mất lý trí, chỉ cảm thấy cái lục lạc này khiến mình thấy phiền, càng ồn ào thì càng muốn giật nó ra, muốn giết sạch tất cả Nhân tộc cũng ồn ào giống vậy. Đồng thời thì từ tận đáy lòng sinh ra một nỗi căm hận ngập trời nồng nặc, xa lạ đối với Nhân tộc.


Thành Dương Mục Thu cầm tay y, cùng lắc lắc, “Đúng là không có tiếng, cảm giác lúc này thế nào?”

Ngân Nhung nghiêng đầu, gối đầu hẳn lên đùi Thành Dương Mục Thu, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Giờ đã tốt lắm rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Ngân Nhung hỏi: “Vì sao Niết Bàn Vũ Tuế lại bị nhét vào trong lục lạc? Còn vừa khít? Ngươi biết trước rồi sao?” Cách đánh bóng Niết Bàn Vũ Tuế, là do Thành Dương Mục Thu tay cầm tay dạy cho y.

Thành Dương Mục Thu lại không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ hỏi ngược lại: “Kích cỡ không phải do chính ngươi mài sao?”

Ngân Nhung: “…” Đúng rồi ha.

Nhưng Ngân Nhung vẫn cảm thấy trong hai chuyện này, dường như có vô số liên hệ, nhưng bất kể hỏi như thế nào, Thành Dương Mục Thu cũng trốn tránh không đáp, khiến y càng hoài nghi trong đó có vấn đề.

Nhưng không khỏi cho y một loại tự tin như là tổ tông nắm trọn tất cả, cũng cho y một loại chắc chắn, cho dù có chuyện gì xảy ra thì không mấy là hoảng loạn.

Chuyện khi đó được xử lý vô cùng sạch sẽ như chưa từng xảy ra vậy. Mãi đến khi bình bình ổn ổn tiễn các đạo hữu của các phái đến cùng nhau thương nghị chuyện ngự yêu đi xong, thì cả Thái Vi Cảnh vẫn gió êm sóng lặng, cũng không kéo lên chủ đề gì.

Trong lúc này, Ngân Nhung vẫn là “yêu phi” được Thành Dương chưởng môn yêu chiều, “đệ nhất mỹ nhân giới tu chân”. Đông Liễu thì là “người nhà mỹ nhân”, sống những ngày tháng thích ý như thái thượng hoàng, không nói đến chuyện có ăn có uống, ngay cả khi cơn nghiện đánh bạc lên thì cũng có đệ tử ngoại môn tinh thông thiên thuật tiếp đón.

Có lẽ là do năm tháng yên ổn, càng khiến cho người ta có một loại cảm giác bất ổn mơ hồ, ngỡ như yên tĩnh trước bão táp —— nhiều người nhìn thấy Ngân Nhung đóng băng nửa con phố, đạp vụn bảy tám người như thế, miệng mồm mọi người xa xôi như vậy thật sự dễ dàng ngăn chặn sao?

Đúng như dự đoán, ngày hôm đó, trong Thái Vi Cảnh bỗng nhiên lan truyền một tin tức khiến người nghe kinh hãi —— nghe nói tin tức này đã lưu truyền đến mức dư luận xôn xao —— nghe nói, Hồ Ngân Nhung – đạo lữ của chưởng môn Thái Vi Cảnh, đệ nhất mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành giới tu chân – chính là con ruột của Yêu vương Tương Mị ngày xưa! Là kẻ chủ mưu đúng sau màn náo loạn quy mô lớn của Yêu tộc lần này!

__

(1) giống như có sự cố gì thế này: □□ 的怎么会这样, khúc này bị mất chữ rồi không biết là gì nữa, edit theo ngữ cảnh.

(2) Già Lưu bước vào một khu vườn lộng lẫy: 刘姥姥进大观园, Già Lưu là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, “Già Lưu bước vào một khu vườn lộng lẫy” là một cảnh trong Hồng Lâu Mộng, chỉ nhà quê lên tỉnh.