Tà Lân Tích hình thể rất lớn, sau khi chết đi thi thể vẫn tỏa ra tà khí cường hoành, dựa theo lẽ thường sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể phân hủy.

“Phốc”. Thiết Phi đi đến chỗ bụng Tà Lân Tích vung kích trực tiếp đâm xuyên, sau khi chết đi khả năng phòng ngự của Tà Lân Tích rõ ràng là yếu đi rất nhiều, cơ bản là không chịu nổi chiến kích của Thiết Phi đánh phá.

Thiết Phi vươn tay ngưng tụ chân nguyên hướng chỗ miệng vết thương kia mò một chút liền thu lại, trong tay y vì thế cũng nhiều thêm một khối tinh hạch màu xám, phía trên tà khí nhàn nhạt bốc lên, hiển nhiên chính là Tà Lân Tích yêu hạch.

Yêu thú đều sẽ ngưng tụ yêu hạch, nơi đây chính là cội nguồn lực lượng của chúng, ý nghĩa giống như luân hải của Nhân tộc. Đoạt lấy yêu hạch cũng xem như đạt được tám thành tu vi lực lượng của Tà Lân Tích.

“Đi thôi, nhanh chóng tập hợp với những người khác”. Đem yêu hạch cất đi xong Thiết Phi mới hướng những người khác nói, dứt lời đã liền quay người hướng đến chỗ Dược điền mà đi. Đám người Thiết Hoành tự nhiên là nghe theo y lập tức đi theo, Lệnh Hồng thoáng chút do dự cũng liền đuổi theo.

Đoạn Ngọc cùng Cơ Tử Nguyệt ánh mắt thoáng chút giao thoa cũng là đồng thời gật đầu, Đoạn Ngọc ánh mắt hơi động nói. “Đợi một chút!”. Sau đó dĩ nhiên là cất bước đi đến chỗ Tà Lân Tích.

“Phốc”. Cơ Tử Nguyệt nhìn đến không hiểu hắn muốn làm gì thì thấy hắn đột nhiên vung cốt thương trực tiếp đâm vào mi tâm của Tà Lân Tích, lực lượng tuy rằng bị kiềm chế xuống nhưng cũng không yếu, một phát đã đục thủng một lỗ trên đó. Làm xong hắn cũng liền thu hồi cốt thương xoay người đi đến chỗ Cơ Tử Nguyệt rồi cùng nàng đuổi theo đám người Thiết Phi.

“Không nghĩ đến Lục công tử còn có loại này ác vị”. Cơ Tử Nguyệt ánh mắt có chút khác là nhìn Đoạn Ngọc cười trêu ghẹo.

“Súc sinh này đột nhiên đánh lén khiến ta không kịp phòng bị nên mới bị thương mà thôi, đâm nó một thương xem như thỏa giận”. Đoạn Ngọc mặt không biểu tình đáp. Kỳ thực một thương kia của hắn cũng không chỉ đơn giản là đâm xuyên đầu lâu Tà Lân Tích, kèm với đó hắn đã đem một đạo Tịch diệt chi lực đánh lên thi thể của Tà Lân Tích.

Tà Lân Tích yêu hạch đã bị Thiết Phi cướp đi nhưng đó cũng không phải là toàn thân lực lượng của nó, huyết khí, linh hồn cùng với một phần tu vi lực lượng của nó vẫn còn lại ở trong thi thể, Đoạn Ngọc như nào có thể bỏ qua?



Nếu như không phải hiện tại không phải thời điểm thích hợp thì Thiết Phi cũng chưa chắc đã bỏ qua thi thể của Tà Lân Tích. Đó dù sao cũng là Tứ giai Yêu tộc, thân thể nhục thân giá trị không thấp, chỉ cần loại bỏ tà khí là có thể sử dụng.

Tiện nghi trước mắt như vậy không kiếm thì Đoạn Ngọc sợ là phải xin lỗi chính mình rồi. Hành động của hắn như vậy lộ ra có chút dị biệt nhưng không quan trọng lắm, lúc này không có người nào nghi ngờ đến Đoạn Ngọc sử dụng thủ đoạn gì đó với thi thể của Tà Lân Tích, bao quát Cơ Tử Nguyệt.

Cơ Tử Nguyệt nghe hắn nói xong thì liếc mắt nhìn hắn một cái xong liền thôi, nàng đúng thực là không cảm thấy có gì lạ, đây có thể là sở thích khác biệt của Đoạn Ngọc, nàng âm thầm ghi nhớ lấy, miễn cho ngày sau ẩn thân bên cạnh hắn bất ngờ.

Trong thức hải nhanh chóng hiện ra một cỗ tinh thuần lực lượng khiến Đoạn Ngọc khóe miệng bất giác nhếch lên, Tứ giai tà thú tinh hoa lực lượng quả thực là khổng lồ, cho dù đã mất đi rất nhiều tu vi lực lượng nhưng cũng vẫn có giá trị kinh người.

“Xem ra trước đó ta suy đoán không sai, cốt thường này cắn nuốt khí huyết lực lượng của Tà Lân Tích”. Thoáng ước định cỗ tinh hoa lực lượng kia một chút Đoạn Ngọc đáy mắt lộ ra một tia dị sắc nhìn trong tay cốt thương.

Trước đó khi hắn cùng Thiên Tam liên thủ giết chết con Tà Lân Tích kia thậm chí là còn mạnh hơn con Tà Lân Tích này, khí huyết của nó không có khả năng thấp hơn con Tà Lân Tích mới bị đám người Thiết Phi đánh chết. Như vậy suy ra thì chỉ có duy nhất một cái khả năng mà thôi, cốt thương này đã cắn nuốt đi một phần khí huyết của con Tà Lân Tích chết trong tay hắn lúc trước.

Cốt thương thần dị để Đoạn Ngọc càng thêm yêu thích, nó phảng phất như là được đưa đến để phục vụ cho hắn.

“Tử Nguyệt cô nương, ngươi nói những võ giả tu vi vốn vượt qua Luân Hải cảnh sau khi vào di tích này bị hạn chế tu vi xuống Luân Hải cảnh đỉnh phong thì khi bọn hắn chết đi lực lượng thuộc về bọn hắn sẽ đi nơi nào?”. Chợt Đoạn Ngọc nghĩ đến một cái vấn đề không thể lý giải được hướng Cơ Tử Nguyệt truyền âm hỏi.

“...”. Khoảng cách đuổi đến chỗ Dược điền đã không xa, Cơ Tử Nguyệt chợt nghe được câu hỏi này của Đoạn Ngọc thì không nhịn được mà kinh ngạc nhìn về phía hắn. Thoáng chút dừng lại nàng mới hỏi. “Lục công tử hỏi chuyện này làm cái gì?”.


Đoạn Ngọc vốn chỉ ôm tâm lý thăm dò nhưng không nghĩ đến Cơ Tử Nguyệt lại phản ứng như vậy, kia cũng đồng nghĩa với việc nàng biết nguyên nhân. Nàng nói không chừng là còn biết đến trận pháp khổng lồ đang bao phủ toàn bộ di tích của Tà Minh tông này.

“Chỉ là có chút tò mò”. Đoạn Ngọc truyền âm đáp. “Võ giả chỉ có Luân Hải cảnh thì không nói, nếu như là Động Thiên cảnh, Phong Hầu, thậm chí là Phong Vương cảnh chết ở trong di tích này thì cũng chỉ là Luân Hải cảnh chết đi, thế nhưng bên ngoài di tích đó là hàng thật giá thật cường giả, bọn hắn lực lượng cường hãn khủng bố, cứ như vậy chết đi quả thực là kỳ quái”.

“Đại trận vây lấy di tích này quả thực là cao minh, bên trong còn ẩn hàm đồ vật liên quan đến bản nguyên, lấy cấp độ của ta hay ngươi hiện tại đều rất khó phát hiện ra cái gì”. Cơ Tử Nguyệt nghe vậy thì hơi có ngưng trọng nói. “Những võ giả đi vào di tích này đều bị đánh xuống phong ấn, lực lượng của bọn hắn bị trấn áp trong chính bản nguyên của bọn hắn, mà bản nguyên này chí ít cũng phải Phong Hoàng cảnh mới có khả năng sờ đến!”.

Bản nguyên?

Đoạn Ngọc nghe đến đây thì đáy mắt lóe lên dị quang, bản nguyên là tiêu chí liên quan đến Tôn Giả, đây tự nhiên là lĩnh vực vô cùng xa vời với hắn hiện tại, thế nhưng Cơ Tử Nguyệt nói để hắn ý thức được không tầm thường.

Hắn từng đoạt lấy tinh hoa lực lượng của mấy cái võ giả trong di tích, trong những người này có một chút võ giả tu vi chân thực đã vượt qua Luân Hải cảnh, nếu như bản nguyên của bọn hắn lẫn trong tinh hoa lực lượng thì khi ra khỏi di tích hắn há không phải là đột nhiên thu được lượng lớn tinh hoa lực lượng nữa hay sao?

Hắn cảm thấy việc này có khả năng rất lớn! Nếu như Cơ Tử Nguyệt không nói sai thì tám chín thành sẽ là như vậy.

“Phong ấn! Kẻ tu kiến nên trận pháp này thực đúng là cao mình, tu vi thực lực sợ là đã đi đến Võ đạo thế giới chi đỉnh!”. Đoạn Ngọc chậc chậc cảm thán. Chợt hắn thoáng dừng lại nhìn Cơ Tử Nguyệt hỏi. “Tử Nguyệt cô nương giống như rất hiểu cái kia phong ấn?”.

“Bàng môn tà đạo mà thôi”. Cơ Tử Nguyệt khinh thường nói. “Trận pháp chi đạo bác đại tinh thâm, thế nhưng cái kia phong ấn nhất mạch lại là đường rẽ, cơ hồ đều là làm chút chuyện không muốn người biết”. Chợt nàng dừng lại thoáng quay đầu nhìn Đoạn Ngọc, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng lại như cười khẽ. “Không lẽ ngươi muốn học phong ấn chi pháp kia?”.

“Phong ấn một người lực lượng, nếu là trong chiến đấu đột nhiên phát ra không phải rất kinh người hay sao?”. Đoạn Ngọc hồ nghi hỏi.



“Phong ấn rất dễ thấy, so với cấm chế, trận pháp bình thường càng thêm dễ thấy, nếu như không phải chủ động đi vào thì cũng rất khó hạ phong ấn, bình thường phong ấn bầy ra đều chỉ áp dụng được trên tử vật”. Cơ Tử Nguyệt thản nhiên đáp. Sau đó nàng ánh mắt lộ ra vẻ tinh nghịch giễu cợt nói. “Nhanh đến chỗ tập hợp rồi, nếu như ngươi muốn học cái kia phong ấn chi pháp thì chúng ta có thể thương lượng”.

Đoạn Ngọc khẽ gật đầu, nội tâm âm thầm ghi nhớ. Hắn biết đến cái phong ấn chi pháp này xong thì trong đầu chợt nảy ra một cái ý tưởng, hắn muốn học phong ấn chi pháp không phải là dùng trên người nào, hắn muốn dùng trên chính bản thân mình.

Bên ngoài Dược viên một dặm tập kết rất nhiều võ giả, đây đều là võ giả được các thế lực lớn mời chào tham ra vào trận công kích đánh thẳng vào Dược điền, lúc này bọn hắn đã tụ tập thành các nhóm mấy chục võ giả vây quanh Dược điền, phạm vi bao vây rộng lớn không biết bao nhiêu.

Thiết Phi dẫn theo đám người Đoạn Ngọc đi đến một nhóm võ giả trong đó, số lượng hơn năm mươi người, tu vi Luân Hải cảnh đỉnh phong lộ ra không ít. Cỗ lực lượng này cùng lúc đối phó với ba, bốn con Tà Lân Tích giống như con Tà Lân Tích mới bị đám người Thiết Phi đánh giết cũng không thành vấn đề. Dù sao thì trong đám võ giả cũng có một chút kẻ không kém Thiết Phi.

“Thiết huynh!”. Nhìn thấy Thiết Phi dẫn người đi đến bên trong đám võ giả kia liền có một vị bước ra hướng Thiết Phi chào hỏi. Trong di chỉ này tu vi của mọi người đều bị hạn chế dưới Động Thiên cảnh nhưng địa vị vẫn có khác biệt, dám xưng huynh đệ với Thiết Phi thì tất nhiên cũng là tồn tại không dưới y. Đó tự nhiên cũng là một vị Phong Vương cảnh.

********** Sáng ta có việc đột xuất đi vội qua, giờ mới tranh thủ viết được. Tối còn 1c :)

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc