40: Họ Phó Có Thể Sinh Con Sao


Chớp mắt một cái là đến ngày sinh nhật, từ sáng sớm Tạ Nguyên Gia đã bị Lam Khấu dựng dậy từ trên giường, mặc cho y từng lớp từng lớp y phục rườm rà, hoa lệ không khác gì so với ngày đăng cơ.

Theo lời của Lam Khấu, hôm đó sẽ có rất nhiều tiểu quốc đến triều bái, không được để mất phẩm vị.
Tạ Nguyên Gia còn chưa thành niên, tuổi tác nằm giữa khoảng thiếu niên và thanh niên, trên mặt vẫn còn chút non nớt mũm mĩm, còn lâu mới được đội thúc quan, mái tóc đen nhánh mềm mượt chỉ có thể xả dài sau vai, cả người nhìn qua càng thêm ngoan ngoãn mềm yếu, thoạt nhìn rất dễ bị bắt nạt.
Từ sáng sớm Quý Thiếu Viêm đã đi theo phụ thân vào trong cung để chúc thọ, liếc mắt một cái liền thấy Hoàng Thượng vận long bào khác biệt so với ngày thường, trái tim lại bắt đầu bập bùm nhảy loạn, cũng không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ mềm mại của Hoàng Thượng liền có loại cảm giác xúc động kỳ quái, chỉ muốn tiến lên nhéo má của y, đúng là ý nghĩ đại nghịch bất đạo, phụ thân hắn mà biết nói không chừng sẽ đập gãy hai chân của hắn, dù biết vậy nhưng trong cái não tàn của hắn chỉ chứa được mấy suy nghĩ như thế thôi.
Nếu hắn sinh sống ở thời hiện đại, có lẽ từ thích hợp nhất để miêu tả hắn chính là —— hội chứng moe [1].
[1] – nhuyễn manh khống (软萌控): chả biết dịch sao thấy hội chứng moe là hợp lý nhất nên để vậy.
Moe: là tiếng lóng Nhật Bản.

Từ nay được sử dụng trong các trường hợp đặc biệt để miêu tả nhân vật đáng yêu, dễ thương, ngây thơ, trong sáng (không phân biệt nam nữ)...., hoặc các hành động, cử chỉ đáng yêu.

Mặc dù từ moe có liên quan đến điều này, nhưng định nghĩa của nó vượt xa hơn với việc hiểu đơn thuần chỉ là dễ thương.
Từ “moe” còn được dùng để miêu tả cảm xúc của con người dành cho các nhân vật, cảm xúc này sẽ ngày càng lớn dần theo thời gian.

Vì đi theo phụ thân nên hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, còn chưa đến lúc thần tử chúc thọ, nên theo lệ thường phải chờ ở bên ngoài điện, trong đại điện chỉ có một mình Tạ Nguyên Gia ngồi trên đài cao.
"Hoàng Thượng, Thần Vương tới chúc thọ." Tiểu thái giám ngoài cửa cao giọng hô to.
Tạ Nguyên Gia vội ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ uy nghiêm nói: "Truyền."
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên liền thấy Thần Vương Tạ Nguyên Lam chậm rãi tiến vào, hắn là Tam hoàng tử của vương triều Đại Thành, nghe nói lúc còn trong bụng mẹ đã gặp đại nạn, là thai độc [2] giáng thế, Thái y trong cung cũng chỉ mảnh treo chuông mà cứu được một mạng, từ đó vẫn luôn kinh hồn bạt vía gắng gượng sống qua ngày.

Cho dù được cứu sống, Ngự y trong cung năm đó vẫn tiếc nuối khẳng định, Tam hoàng tử có lẽ không sống qua nổi ba mươi tuổi.
[2] – Thai độc: Mầm độc, có từ lúc ở trong thai.

Nhưng hiện tại, cách lúc Tạ Nguyên Lam ba mươi tuổi, còn chưa đến hai năm.
Hắn đi đường nhẹ nhàng không có lực, có thể thấy được cơ thể này quả nhiên không tốt, Tạ Nguyên Gia không bắt hắn phải quỳ, vội kêu Thiến Bích dìu hắn ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Thân thể Tam hoàng huynh trước nay vẫn luôn không tốt, sao hôm nay mới sáng sớm đã tới rồi?"
Tạ Nguyên Lam từ sau khi y đăng cơ, trừ phi cần thiết nếu không sẽ rất ít khi vào cung, còn có Lục hoàng tử tính tình nhát gan đi đứng bất tiện cũng chết gí ở nhà không vào cung.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay là sinh thần của người, thần sao dám không đến chúc mừng chứ?" Tạ Nguyên Lam nhẹ giọng trả lời, giữa chừng dừng lại ho khan vài tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo chút huyết sắc.
Tạ Nguyên Gia gọi Lam Khấu đem cho hắn một chén nước ấm, cơ thể Tạ Nguyên Lam yếu đến mức chỉ cần nước trà hơi đậm liền chịu không nổi, hắn cảm kích nói một tiếng cảm ơn, cúi đầu cầm lấy chén trà nhấp một ngụm nhỏ.

Lúc này Tạ Nguyên Gia mới chú ý tới Tạ Nguyên Lam không phải đi một mình, bên người hắn còn dẫn theo một tiểu đồng, ước chừng khoảng năm sáu tuổi, bé đứng sát bên người Tạ Nguyên Lam, bàn tay nho nhỏ siết chặt vạt áo của hắn, trong mắt toàn sự sợ hãi.
"Đây chính là con trai độc nhất của Tam hoàng huynh, Phong Nghi đúng chứ?" Tạ Nguyên Gia thân thiện hỏi.
Tạ Nguyên Lam buông chén trà, ho khan hai tiếng rồi đáp: "Đúng vậy.

Phong Nghi, mau ra mắt Hoàng Thượng."
Tạ Phong Nghi bé nhỏ còn chưa hiểu được Hoàng Thượng là gì, nhưng bé biết người này chính là Thiên tử trong lời đồn, có quyền sinh sát, vội bước ra giữa sảnh quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, nãi thanh nãi khí [3] nói: "Tham kiến Hoàng Thượng."
[3] – Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô.
Tạ Nguyên Gia thấy bé lớn lên đáng yêu, mắt to miệng nhỏ mặt bánh bao, giống y hệt mấy đứa trẻ mập mạp vui vẻ trên tranh Tết được dán trong nhà lúc y còn nhỏ, con tim liền trở nên yếu mềm, nhịn không được liền hỏi: "Ngươi tên là Tạ Phong Nghi? Năm nay nhiêu tuổi rồi?"
Tạ Phong Nghi len lén nhìn sang phụ thân của bé, nhỏ giọng trả lời: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần năm nay vừa tròn năm tuổi."
Tạ Nguyên Gia thấy bé nghiêm chỉnh tự xưng là thần, trong lòng cảm thấy buồn cười, cũng cho phép bé ngồi xuống, kêu Thiến Bích mang cho bé mấy khối bánh ngọt.

Tạ Phong Nghi trước khi ra khỏi cửa đã được dặn dò mấy trăm lần không được tùy ý hành động ở trong cung, cho nên bé không dám duỗi tay nhận lấy, chỉ ngẩng đầu nhìn Tạ Nguyên Lam.
Tạ Nguyên Lam gợn sóng bất kinh nói với Tạ Nguyên Gia: "Hoàng Thượng, lễ nghi không thể bỏ, Phong Nghi còn chưa đủ tư cách được ban ngồi, Hoàng Thượng đừng có chiều hư nó."
"Không sao đâu, trẻ con mà, cứ đứng hoài cũng không tốt." Tạ Nguyên Gia rất có sự nhẫn nại đối với trẻ con, "Tam hoàng huynh không cần quá mức câu nệ."
Đôi mắt Tạ Nguyên Lam khẽ dao động, không nói thêm gì nữa.

Được bề trên cho phép, Tạ Phong Nghi mới dám duỗi tay lấy mấy khối bánh ngọt trên bàn, cái miệng nhỏ chúm chím cắn từng miếng nhỏ, nhìn rất có giáo dưỡng, có thể thấy được ngày thường ở trong phủ được giáo dục rất tốt.
"Phong Nghi hiện giờ đang đọc sách với ai? Đã có tiên sinh chưa?" Tạ Nguyên Gia cảm thấy không khí an tĩnh quá nên hơi lúng túng, mắt nhìn sang Tạ Nguyên Lam đang tự mình uống trà, không giống dáng vẻ muốn tán gẫu, đành phải căng da đầu tìm chuyện để nói.
Tạ Nguyên Lam có hỏi có đáp vô cùng khách sáo: "Có mời lão tiên sinh đã về hưu ở Hàn Lâm Viện, chẳng qua Phong Nghi dốt nát đần độn, đến nay chỉ thuộc được chút Kinh thi - Bách gia tính - Thiên tự văn [4], còn chưa đọc qua những sách khác."
[4] – Kinh thi: là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo.

Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời.

- Bách gia tính: (nghĩa là họ của trăm nhà) là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc.

Văn bản này được soạn vào đầu thời Tống.
- Thiên tự văn là một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương (502 - 557), được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ.

Tác phẩm này cùng với Tam tự kinh, Bách gia tính là những bài học vỡ lòng của học sinh Trung Quốc trong nhiều thế kỷ
Trẻ con độ tuổi này, có thể học thuộc Kinh thi - Thiên tự văn đã rất ghê gớm rồi! Tạ Nguyên Gia cảm thấy yêu cầu của hắn quá khắc khe: "Vẫn còn là trẻ con, Tam hoàng huynh không cần quá nghiêm khắc."
Tạ Nguyên Lam chỉ nhẹ giọng cười, không lên tiếng.
Không khí đột nhiên lại tẻ nhạt, Tạ Nguyên Gia thật sự không tìm được lời để trò chuyện, Tạ Nguyên Lam luôn là người kết thúc chủ đề, mặc cho y có làm gì cũng vô dụng.

Y bất lực lặng lẽ thở dài, cúi đầu đúng lúc đối diện với tầm mắt của Tạ Phong Nghi năm tuổi.
Tuy Tạ Phong Nghi được người lớn ân cần dạy bảo là không được lỗ m ãng, nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ con, có một số việc sẽ không cảnh giác, ngây ngô đối diện với Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Gia mỉm cười dịu dàng với bé, Tạ Phong Nghi cũng đáp lại bằng gương mặt cười tươi rạng rỡ.
Ôi chao! Đáng yêu quá đi!
Tạ Nguyên Gia hâm mộ nhìn Tạ Nguyên Lam, nếu y cũng có đứa con đáng yêu như vậy, không chừng đang ngủ cũng có thể cười tỉnh.

Nhưng suy nghĩ này vĩnh viễn chỉ mơ ước viển vông, từ ngày y biết được tính hướng của mình, y biết mình căn bản sẽ không thể có con, chỉ có thể thèm thuồng nhìn con cái nhà người khác.

"Hoàng Hậu nương nương giá đáo! Trưởng công chúa Thu Dương giá đáo!"
Y còn đang mải mê nhìn lén em bé nhà người ta, đột nhiên bị giọng nói the thé của thái giám ở bên ngoài làm cho giật mình, mới vừa định thần lại liền thấy Hàn Dao vận một thân y phục hoa lệ trang điểm lộng lẫy bước tới, cách phía sau khoảng một bước là Trưởng công chúa Thu Dương.
"Hoàng Thượng, Thần thiếp chúc Hoàng Thượng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!" Hàn Dao hành đại lễ, vui vẻ nói lời chúc mừng, tối nay quần thần đại yến, nàng sẽ được ngồi kế bên Hoàng Thượng, vừa nghĩ tới đã thấy vui rồi.
"Thần muội cũng chúc Hoàng huynh long thể an khang." Còn Trưởng công chúa Thu Dương thì mặc một thân màu trắng mộc mạc, tuổi còn nhỏ nhưng vững như bàn thạch, so với Hàn Dao thì trầm ổn hơn vài phần.
Tạ Nguyên Gia mỉm cười nhìn hai nàng nói: "Mau đứng lên hết đi, ban tọa."
Hàn Dao kéo Thu Dương cùng nhau ngồi xuống, kiều mị nhìn Tạ Nguyên Gia: "Hôm nay sắc mặt Hoàng Thượng hồng hào tinh thần phơi phới, khí sắc càng thêm hồng nhuận."
"Thần thiếp mỗi ngày mỗi đêm đều vất vả, tự tay chuẩn bị lễ vật chúc mừng cho Hoàng Thượng, đến buổi tối là Hoàng Thượng có thể thấy được." Hàn Dao vui mừng hớn hở tranh công, vẻ mặt chờ mong được khen ngợi.
Tạ Nguyên Gia có loại dự cảm chẳng lành, Hàn Dao không phải lại vùi đầu mê mẩn thêu ra "kiệt tác nghệ thuật" nào đó nữa chứ?
Y cười trừ một tiếng, đang muốn tán gẫu cùng Thu Dương, liền nghe bên ngoài hô to: "Nhiếp Chính Vương đến!"
Woah, đúng là lúc cần thì không thấy, không cần thì đến cả lũ.
Tạ Nguyên Gia xốc lại tinh thần, tập trung hết sức mạnh để đối mặt với TRÙM CUỐI.
"Thần cung chúc Hoàng Thượng thánh an, phúc thọ miên diên." Phó Cảnh Hồng mới vừa tiến vào liền đứng tại chỗ, trầm giọng chúc mừng Tạ Nguyên Gia.
Ừm, nhưng mà......!Tạ Nguyên Gia nhớ tới ly rượu độc được ban ở trong nguyên tác, cái câu "Phúc thọ miên diên (kéo dài)" này y không dám nhận đâu?
"Đa tạ Hoàng thúc, mời Hoàng thúc ngồi."
Phó Cảnh Hồng vừa quay đầu liền thấy ở bên trái đã có Hoàng Hậu cùng Trưởng công chúa ngồi, còn bên phải thì có Tạ Nguyên Lam đang yên ổn tự nhiên ngồi uống trà, cùng với Tạ Phong Nghi được đặc cách cho một chỗ ngồi ăn bánh ngọt.
Tự nhiên cái hết muốn ngồi.
Mặt hắn vô cảm nhìn một hồi, cuối cùng vẫn chọn ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, bên cạnh chính là Tạ Nguyên Lam.


Hắn thà rằng ngồi ở đây, còn hơn phải thấy mặt Hàn Dao.
Từ khi hắn bắt đầu xuất hiện, bầu không khí trong đại điện hình như càng kỳ lạ hơn, Tạ Nguyên Gia mơ hồ cảm thấy nếu lấy mình làm ranh giới, thì trái phải hai bên có vẻ hơi nặng nề.
Làm sao bây giờ, lúc này có nên ra mặt khơi chuyện hay không? Không khí tẻ nhạt như vậy hình như không được tốt cho lắm, chẳng lẽ mấy người muốn mắt to trừng mắt nhỏ ngồi cho tới tối luôn sao?
Tạ Nguyên Gia trong lòng khổ sở, y nhớ rõ hôm nay hình như là sinh nhật của mình? Sao mấy người này lại không hiểu chuyện như thế?
"Hoàng Thượng hôm nay thật là phong tư tú nhã [5], sáng sủa như ngọc thụ." Phó Cảnh Hồng ngắm nhìn kĩ càng cách ăn mặc hôm nay của Tạ Nguyên Gia, vô cùng hài lòng khen ngợi, ánh mắt của Lam Khấu quả nhiên không tồi.
[5] – Phong tư tú nhã: dung mạo, cốt cách xinh đẹp nho nhã.
Tạ Nguyên Gia thấy hơi xấu hổ, có người thiệt tình khen y khiến y có chút bồn chồn, trên mặt ửng hồng, "Đa tạ Hoàng thúc tán dương, hôm nay Hoàng thúc cũng khí vũ bất phàm."
Thấy hai người cứ khen ngợi lẫn nhau, Hàn Dao cảm thấy buồn bực.
Cùng là lời chúc thọ hoan hỷ, sao Hoàng Thượng lại không khen nàng như thế? Một đại nam nhân như Phó Cảnh Hồng có cái quái gì đâu mà khen?
"Hoàng Thượng, thần đã chuẩn bị thọ lễ dâng lên cho Hoàng Thượng, lát nữa người của thần sẽ đưa tới." Phó Cảnh Hồng dịu dàng nhìn Tạ Nguyên Gia nói, hôm nay là sinh thần của Nguyên Gia, hắn dù có phải thu lại một thân lệ khí cũng không sao, không thể làm hỏng sự hào hứng của y.
Tạ Nguyên Lam ngồi bên cạnh hắn dường như đã đem hết biến hóa của hắn thu vào trong mắt, nâng chén trà lên giấu đi một chút suy nghĩ sâu xa nơi đáy mắt.
Mọi người trong đại điện tán gẫu một hồi, chủ yếu là do Tạ Nguyên Gia khơi mào, đám người thân phận tôn quý này đúng là người này so với người kia càng khó hầu hạ hơn, chịu đựng đến được giờ lành, y giống như được giải thoát nhanh chân bước ra ngoài, thà một mình đối diện với bài vị tổ tiên khi tế tổ, còn hơn ở đây chịu gió lạnh từ đám máy điều hòa này.
Phó Cảnh Hồng dáng người cao lớn đứng ngoài cửa điện chờ, chắp tay sau lưng nhìn cửa điện đóng lại, trong triều ngoại trừ một vài lão thần có tâm tư hủ bại thuộc Đảng Bảo Hoàng, tỷ như Lý thượng thư vô phép vô tắc cứ hễ mở miệng là mắng chửi đôi câu ra, thì những người còn lại căn bản đều đã bị hắn khống chế, hắn cứ phách lối mà chiếm vị trí đầu tiên [5], cũng không ai dám hó hé gì hắn.
[5] - Vị trí đầu tiên sau Hoàng Thượng.
Bao gồm cả Hàn Dao.
Dù nàng có ngấm ngầm bất kính đến đâu, cũng biết trong dịp trọng đại tuyệt đối không thể lỗ m ãng, Phó Cảnh Hồng không phải hạng người hiền lành thích ăn chay niệm phật, chuyện Hoàng Thượng bị ám sát lần này đã khiến cung nàng trên dưới bị chỉnh đốn một phen, mặc kệ hắn có phải cố ý hay không, đều đã gõ cho Hàn Dao một hồi chuông cảnh báo.
Nhưng nàng vẫn rất uất ức, rõ ràng mình mới là Hoàng Hậu, dựa vào đâu mà tên họ Phó lại đứng ở vị trí đầu tiên?
Làm ơn có ai can thiệp vào đi? Hoàng Hậu đoan chính thì bị bắt đứng đằng sau, còn tên tiểu nhân đê tiện thì làm tu hú chiếm tổ Hoàng Hậu, có thấy hợp lý không hả?
Cho dù Phó Cảnh Hồng có lợi hại cỡ nào, liệu hắn có thể sinh được Hoàng tử cho Hoàng Thượng không?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Cảnh Hồng: Phương thức tấn công bằng kế ly gián của Vương gia thật nhục quá đi!
Hàn Dao: Những người thuộc phe Hoàng Hậu đều khinh bỉ..

41: Lễ Vật Chấn Động Lòng Người!

Nghi thức tế tổ diễn ra mất khoảng hai tiếng, chờ đến khi Tạ Nguyên Gia lần nữa trở lại thì đã là buổi trưa, quần thần bên dưới đứng chờ đã lâu, bụng bắt đầu kêu réo. Tạ Nguyên Gia không đọc diễn văn, cho phép mọi người về thẳng nhà, chờ đến tối diễn ra yến hội lại đến.

Chúng thần không cần phải nghe lãnh đạo lảm nhảm dài dòng thì vô cùng vui mừng, sôi nổi khen ngợi Hoàng Thượng anh minh, vui vẻ về nhà ăn cơm, cho nên mới nói, một cấp trên không có thói quen nói nhảm sẽ được nhiều người hoan nghênh!

Tạ Nguyên Gia cũng tranh thủ giờ nghỉ trưa nhanh chóng lùa hai bát cơm để bổ sung thể lực, suy cho cùng buổi tối mới là màn chính, đến lúc đó đâu đâu cũng chật ních người, nào là người của bổn triều rồi người ngoại quốc, y còn phải duy trì nụ cười duyên dáng tao nhã, thiết lập Hoàng Thượng dịu dàng mềm mỏng không thể bị sụp đổ, y so với mấy minh tinh hiện đại còn bận rộn hơn, cảm thấy bản thân thật là chuyên nghiệp.

Dạ tiệc có lẽ sẽ bắt đầu vào lúc 6 giờ, đầu thu sau 5 giờ chiều bầu trời dần dần sụp tối, chờ đến lúc 6 giờ căn bản đã nhìn không rõ màn trời, Tạ Nguyên Gia bị Lam Khấu giữ lại điểm trang kỹ lưỡng, hận không thể đánh bóng toàn thân một lần, dường như y không phải đang dự sinh nhật, mà là đi xem mắt.

Lam Khấu nhìn quanh y phục của y, xác định không có bất kỳ nếp nhăn nào mới chịu thả y ra, "Hoàng Thượng, mọi thứ đã xong."

Tạ Nguyên Gia phi thường hoài nghi Lam Khấu thuộc chòm sao Xử Nữ, gần như cầu toàn đâu đâu cũng yêu cầu sự hoàn mỹ, mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa, Tạ Nguyên Gia cùng Lam Khấu Thiến Bích đi về phía Ngự Hoa Viên, chỗ đó là nơi hoàng cung ngự dụng dùng để tổ chức yến hội.

Dọc đường đi treo đầy đèn lồ ng, Tạ Nguyên Gia đạp lên ánh sáng một đường đi thẳng tới Ngự Hoa Viên, trong tiếng tung hô của quần thần liền ngồi xuống. Y nhớ mang máng lần tổ chức yến hội kỳ trước hình như là ngày đại hôn, không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy, mới đó đã qua bốn tháng.

Chỉ chốc lát sau, Hoàng Hậu đang được vây quanh trong đám người đi đến, chậm rãi bước tới bên cạnh của Tạ Nguyên Gia, nàng đêm nay so với lúc sáng càng thêm xinh đep động lòng người, sóng mắt lưu chuyển quyến rũ lòng người, nếu Tạ Nguyên Gia thích con gái, nói không chừng có khi sẽ rung động.

"Hoàng Hậu tới rồi?" Tạ Nguyên Gia nở nụ cười chân thành, còn tri kỷ trải đệm mềm cho nàng, đỡ nàng ngồi xuống.

Khuôn mặt Hàn Dao thẹn thùng, trộm nhìn Tạ Nguyên Gia, đêm nay nàng đã dùng hết công phu toàn thân để ăn diện, thật không tin Hoàng Thượng một chút cũng không động lòng!

Tạ Nguyên Gia thấy cũng gần tới giờ, ra hiệu cho Chưởng sự thái giám ở bên cạnh, Chưởng sự thái giám lập tức thẳng lưng hô to: "Hiến lễ."

Lời của hắn vừa dứt, triều thần bên dưới lại lần nữa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đồng loạy quỳ xuống đất tung hô "Ngô hoàng vạn tuế", sau khi Tạ Nguyên Gia cho bọn họ đứng lên, liền đến phần hiến lễ của các sứ thần các nước phụ thuộc.

Vương triều Đại Thành có rất nhiều nước phụ thuộc, chắc khoảng chừng mười mấy nước, đều là các tiểu quốc nhỏ đất chật, ăn vận những loại phục sức kỳ quái, nhưng lễ vật dâng lên đều tinh mỹ quý giá, rất nhiều lễ vật độc đáo khiến Tạ Nguyên Gia mở rộng tầm mắt. Tỷ như Dạ quang bôi, một vài cuộn vải thêu dệt bằng phương pháp mới mà ở Trung Nguyên không có, còn có rất nhiều món đồ chơi nhỏ thú vị.

Cho đến khi có một sứ thần mặt đầy kiêu ngạo dẫn ra hai vị mỹ nữ, không khí tại hiện trường lập tức ngưng đọng.

"Hoàng Thượng, đây là các cô nương mỹ lệ nhất của Nguyệt Nha quốc, Vương của chúng ta thành tâm chúc mừng sinh thần của Hoàng Thượng, có lòng nhịn đau bỏ thứ mình thích, dâng lên nữ nhi người tâm đắc nhất đến Hoàng đế Trung Nguyên."

Hai cô gái kia lớn lên giống nhau như đúc, trên người mặc sa y màu đỏ, lộ ra cổ chân cùng vùng rốn, giữa mày phong tình dị vực (nước ngoài), so với con gái Trung Nguyên nhiều hơn vài phần xinh đẹp hoang dã, nhìn cũng không phải kiểu người dịu dàng. Buổi tối đầu thu rất lạnh, chân trần của các nàng dẫm trên nền gạch, lục lạc vàng trên cổ chân vang leng keng leng keng, mỗi một nụ cười đều là sự cám dỗ.

Tạ Nguyên Gia có chút lúng túng, từ sau khi y đăng cơ, đây là lần đầu tiên nhận được...... Lễ vật đặc biệt như vậy?

Đem phụ nữ dâng tặng, hình như hơi thiếu tôn trọng, nhưng mà......

Y có hơi khó xử, làm sao đây, tình huống này làm sao từ chối? Nguyệt Nha là một nước vô cùng nhỏ, lãnh thổ chắc khoảng bằng một nửa khu vực miễn phí vận chuyển [1] ở hiện đại, đất đai có trữ lượng vàng phong phú, lại có quan hệ thân thiết mấy trăm năm cùng Đại Thành, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như thế, người ta ngàn dặm xa xôi tặng khuê nữ cho Hoàng Thượng, đã tuyên bố thẳng trước mặt nhiều người như vậy, nếu y từ chối, lỡ đâu làm người ta phật lòng thì tính sao đây?

[1] - Khu vực miễn phí vận chuyển: bao gồm Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải.

Y còn đang mải mê suy nghĩ xem có cách nào để xử lý ổn thỏa việc này, sắc mặt Hoàng Hậu bên cạnh cũng đại biến, trong mắt Hàn Dao đầy lửa giận, nàng còn chưa dụ được Hoàng Thượng tới tay, sao lại có thêm hai con hồ mị tử (yêu hồ) tới nữa? Nhìn ánh mắt dáng vẻ kia kìa, vừa nhìn liền biết là hồ ly tinh chuyển thế, ngộ nhỡ Hoàng Thượng thích loại này hơn thì biết tính sao bây giờ?

Phó Cảnh Hồng ngồi vị trí đầu bên trái Tạ Nguyên Gia ngước mắt lên, tầm mắt dừng trên người hai thiếu nữ, thờ ơ nói: "Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, đại lễ này e rằng không có phúc hưởng thụ."

Vị sứ thần kia không tán đồng, có lẽ do quốc gia bọn họ tương đối cởi mở, nên nói chuyện cũng có phần phóng túng: "Có sao đâu? Vương của chúng ta mới mười bốn tuổi đã có con nối dõi, hậu cung mấy chục vị phi tử. Ta nghe nói nam nhân ở Trung Nguyên mười mấy tuổi thành gia lập thất cũng không ít, Hoàng Thượng vừa tròn mười bảy, nếu ở Nguyệt Nha chúng ta thì đã là phụ thân của ba đứa trẻ rồi."

"Thân phận Hoàng Thượng tôn quý, sao có thể so sánh với nam tử tầm thường?" Phó Cảnh Hồng giương mắt nhìn gã, chậm rãi thưởng thức chén rượu trong tay, "Huống chi, bây giờ Hoàng Thượng còn chưa trưởng thành, sao có thể đắm chìm trong nữ sắc? Vương của Nguyệt Nha các ngươi không kịp chờ đến khi Hoàng đế Đại Thành ta cập quan [2], liền gấp gáp đưa mỹ nhân tới, không phải có ý đồ gì khác chứ?"


[2] - nhắc lại một chút, cập quan là 20 tuổi nha.

Vị sứ thần kia trợn to mắt, khuôn mặt râu quai nón run lên, có chút phẫn nộ nói: "Chúng ta không ngại ngàn dặm xa xôi tới chúc thọ Hoàng đế Trung Nguyên, còn đặc biệt dẫn theo Công chúa đến, đây là cách đối đãi của các ngươi đó sao?"

Tuy Nguyệt Nha quốc rất nhỏ, nhưng mỗi năm đều tiến cống không ít tơ lụa vàng bạc cho Đại Thành, đắc tội cũng không tốt, Phó Cảnh Hồng giơ tay lên ý kêu gã chớ nóng nảy: "Bổn vương đâu có nói không nhận."

Tạ Nguyên Gia lập tức nhìn sang Phó Cảnh Hồng, cái này sao được? Hậu cung có mỗi mình Hàn Dao cũng đủ khiến y trọc đầu, giờ còn thêm hai cô em xuất thân vương giả nữa, e rằng cuộc sống sau này của y sẽ không còn được yên ổn.

"Quả thật Hoàng Thượng tuổi vẫn còn nhỏ, lại đang trong giai đoạn học tập quản lý triều chính, hậu cung không nên có quá nhiều người, nhưng Nguyệt Nha một lòng trung thành, Bổn vương cũng không muốn làm kẻ xấu." Phó Cảnh Hồng nghiêm trang, tựa như thật sự nhọc lòng thay Tạ Nguyên Gia những việc này, "Không bằng sứ thần đại nhân đưa hai nữ tử này đến phủ của ta, Bổn vương sẽ tìm lão ma ma trong cung dạy thật tốt lễ nghi hoàng cung Trung Nguyên cho các nàng, đợi Hoàng Thượng trưởng thành, lại đưa các nàng vào trong cung."

"Ngươi thấy sao?"

Dù sao hắn bây giờ cũng không ở phủ đệ của mình, ném hai nữ nhân này vào cũng không phải việc gì khó, qua mấy năm nữa, làm gì có ai còn nhớ rõ hai nữ nhân kia? Dù sao hắn cũng sẽ không đưa cho Nguyên Gia.

Lời này vừa nói ra, không ít người ở phía dưới đều lộ ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, tên Phó Cảnh Hồng này đúng là đồ mặt thú tâm tiểu nhân, ngoài miệng thì nói tạm thời thu giữ mỹ nhân dùm Hoàng Thượng, thực chất là ngầm để mình tùy ý hưởng dụng chứ gì?

Nhóm người của Lý thượng thư trái lại cảm thấy lần này tên Phó Cảnh Hồng làm không tệ, hai nữ tử kia vừa nhìn liền biết không phải người tầm thường, nếu thật sự sáp nhập vào hậu cung của Hoàng Thượng, sợ là sẽ loạn chính, đưa đến phủ đệ của Nhiếp Chính Vương, gieo họa một mình Phó Cảnh Hồng là đủ rồi.

Sứ thần lộ vẻ mặt do dự, tựa hồ đang suy xét xem việc này có ổn không.

Tạ Nguyên Gia vội nói: "Hoàng thúc nói không sai, trẫm còn chưa cập quan, đại hôn chỉ mới được bốn tháng, lập tức nạp thêm hai vị phi tử vào cung là không phù hợp, không bằng tạm thời cứ để hai vị Công chúa ở trong phủ của Hoàng thúc, chờ sau này chọn được ngày lành rồi nói sau."

"Trẫm đối đãi với Hoàng thúc chân thành như người một nhà, là người trẫm tín nhiệm nhất."

Lời này của y khiến nhiều người bên dưới tán đồng gật đầu, Hoàng Thượng không gần nữ sắc, có thể thấy được đây là một vị Hoàng đế hiếm có khó tìm, nếu như so sánh, Nhiếp Chính Vương thật là một lời khó nói hết.

Có lẽ vì sứ thần không nắm rõ mạng lưới quan hệ quyền lợi trong nội bộ của vương triều Đại Thành, nên cho rằng tình cảm giữa Phó Cảnh Hồng và Tạ Nguyên Gia vô cùng tốt, vì thế yên tâm giao hai vị Công chúa mỹ lệ vào tay Phó Cảnh Hồng, còn vui vẻ khoe khoang: "Vương gia an tâm, cô nương Nguyệt Nha của chúng ta ai nấy đều nóng bỏng mê người, bảo đảm sau này sẽ làm Hoàng đế Trung Nguyên cái gì mà...... Trung Nguyên các ngươi hay nói cái gì mà...... Phi thiên!"

Suy cho cùng vẫn là lũ dị vực man di, miệng chứa đầy ô ngôn uế ngữ, Phó Cảnh Hồng vỗ tay, mấy thị vệ đằng sau tới, cung kính dẫn hai thiếu nữ đi.

Hai cô nương trước khi rời khỏi, còn cố ý đá lông nheo với Tạ Nguyên Gia, lả lơi hôn gió, cực kỳ nhiệt tình.

Hàn Dao tức giận hừ lạnh, nhỏ giọng nói thầm: "Hồ mị tử."

Ngay tại giờ phút này, nàng đứng chung một chiến tuyến với Phó Cảnh Hồng, tiện nghi của Hoàng Thượng không thể để cho bọn sài lang dã báo ở bên ngoài chiếm dụng!

Đoạn nhạc đệm này cứ như vậy liền trôi qua, cũng may các sứ thần tiếp theo dâng tặng lễ vật đều theo tiêu chuẩn chuẩn mực, kho bạc nhỏ của Tạ Nguyên Gia lại thu thêm được một mớ, khuôn mặt cười tươi không dập tắt được.

Ngoại quốc tặng xong, kế tiếp đến phiên đại thần của bổn triều, người đầu tiên chính là Hoàng Hậu.

Hàn Dao lệnh cho Nhữ Tân bê hộp gấm ra rồi quỳ xuống, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp ngày đêm không nghỉ, thêu cho người bức Bách Phúc Đồ, người xem có thích không?"

Nhữ Tân đang quỳ tiến lên dâng hộp gấm.

Tạ Nguyên Gia cầm hộp mở ra, bên trong là một tấm vải lụa màu nguyệt bạch, bên trên chằng chịt chi chít toàn là chữ Phúc xiêu xiêu vẹo vẹo được thêu bằng chỉ đỏ, đủ các loại kích cỡ lớn nhỏ, tuy hơi khó coi, nhưng y lại rất cảm động.

Hàn Dao rõ ràng là thiên kim khuê các, lúc nhỏ chưa từng chạm tay vào nữ công, nhưng lại tự mình vất vả chuẩn bị quà sinh nhật cho y, có lẽ...... Chắc là thật sự thích mình rồi?

Tạ Nguyên Gia cầm lấy tấm lụa tự nhiên buồn rầu, thứ tình cảm chân thành thuần khiết nồng nhiệt như vậy, y chung quy là không cách nào hồi đáp lại.


"Trẫm rất thích, Hoàng Hậu hao tâm tổn trí rồi." Tạ Nguyên Gia gấp tấm lụa lại bỏ vào trong hộp, rồi nói tiếp: "Ngày mai trẫm sẽ sai người đóng khung, treo trong tẩm cung."

Khuôn mặt Hàn Dao hớn hở, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu.

Thiến Bích đem hộp gấm cất xong, tới lượt Phó Cảnh Hồng cùng Lăng Sương bên cạnh tiến lên trình lễ vật, quỳ xuống đất lớn tiếng nói: "Nhiếp Chính Vương tới hiến lễ."

Tạ Nguyên Gia lập tức cho hắn đứng lên, nhận lấy hộp gỗ do Lăng Sương đưa tới, trong lòng mong đợi mở ra.

Bên trong có khoảng mười mấy quyển trục, Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu cảm kích nhìn Phó Cảnh Hồng, lập tức cầm lấy một cái mở ra xem thử, là một bản cuồng thảo [3] rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực, vừa nhìn liền biết của bậc thầy.

[3] - Thảo thư: Là kiểu chữ được viết nhanh, bút pháp phóng khoáng. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét. Cuồng thảo là một kiểu của thảo thư. Cuồng thảo (狂草) chữ thảo viết điên cuồng.

"Thần tặng Hoàng Thượng bảng chữ mẫu, chúc Hoàng Thượng sớm ngày luyện được chữ đẹp." Phó Cảnh Hồng đạm mạc [4] nói, "Đều là tác phẩm của đại nho danh gia đương kim (hiện nay), chỉ cần viết theo mỗi quyển ngàn lần, Hoàng Thượng liền có thể xuất sư."

[4] - Đạm mạc: Lãnh đạm, tính lạt lẽo, hay làm ngơ.

Tạ Nguyên Gia: "......"

Hành động này, có khác gì lúc ăn sinh nhật được phụ huynh tặng cho nguyên bộ bài tập giải đề?

Đúng là hết nói nổi.

Tạ Nguyên Gia gượng cười gật đầu: "Hoàng thúc thật có tâm, vì trẫm mà hao tâm tổn sức."

Cái này kỳ thật cũng không thể trách thẳng nam như Phó Cảnh Hồng, chính Lăng Sương đã nói, không thể tặng mấy thứ tục vật (vật dung tục) như vàng bạc ngọc thạch làm bẩn mắt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã là người trong lòng của Vương gia, nên dùng lễ vật đặc biệt nhất để tương tặng, cầm kỳ tự họa (tranh chữ) là cao nhã nhất, rất hợp với thân phận của Hoàng Thượng.

Phó Cảnh Hồng nghe thấy cũng có lý, đến lúc đó ai cũng tặng tục vật, chỉ có mình hắn là khác biệt, Nguyên Gia hẳn là sẽ cực kỳ yêu thích.

Tạ Nguyên Gia nghẹn ngào đem kia mười mấy quyển đại tự kia đưa cho Thiến Bích cất giữ cho tốt, cũng không có gan quăng nó đi.

Cũng may, bây giờ đến phiên Quý Thiếu Viêm hiến lễ, sự buồn bực của y nhanh chóng bị thổi bay.

"Trước kia khi thần chinh chiến ở bên ngoài, đã đoạt được vật này từ trong tay của một bại tướng, vẫn luôn cất giữ ở trong thư phòng chưa từng động tới, hôm nay đúng lúc hiến tặng cho Hoàng Thượng."

Quý Thiếu Viêm từ trong lòng móc ra một cái hộp nhỏ, Tạ Nguyên Gia mở ra nhìn thử, lập tức đã bị lóa mù mắt.

Bên trong là một con dao găm tinh xảo, dao găm không có gì đặc biệt, chủ yếu là vỏ dao và tay cầm của dao găm được làm bằng vàng ròng, hơn nữa cả người đều được nạm đủ loại đá quý nhiều màu, tuy rằng tràn ngập mùi nhà giàu mới nổi, kiểu dáng lại kỳ lạ nhưng được cái rất mỏng và chắc chắn, trái lại tạo ra một loại cảm giác tráng lệ huy hoàng.

Tạ Nguyên Gia chưa trải nhiều sự đời, đôi mắt cứ nhìn đăm đăm vào. Y vươn tay cẩn thận sờ lên con dao găm kia, sờ lên đá quý, tùy tiện nạy một cái xuống cũng có giá trị liên thành......

"Ái khanh, ái khanh có tâm rồi!" Tạ Nguyên Gia hớn hở, "Trẫm nhất định sẽ mang theo mỗi ngày!"

Quý Thiếu Viêm thấy y thích, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Phó Cảnh Hồng: "......"

Lăng Sương: Ý? Có sát khí!