Editor: Đào Tử

___________________________

Chử Diệu nghe vậy cẩn thận bắt mạch cho Thẩm Đường.

Mạch tượng rất khỏe, khí huyết tràn đầy, rõ ràng là trạng thái khỏe mạnh đến có thể tay không vật chết mấy con trâu, cũng không có dị thường. Ông không yên lòng lại đổi cái tay khác bắt mạch, mạch tượng giống vậy, không khỏi bỏ đi lòng nghi ngờ và lo lắng.

Ông trấn an Lâm Phong: "Ngũ lang không sao cả, có lẽ là cô quá mệt mỏi sinh ra ảo giác? Sớm đi ngủ, dưỡng đủ tinh thần rồi nói."

Lâm Phong buông tay vuốt ve cái trán xuống.

Nét mặt chợt lóe mê mang và hoài nghi.

Có lẽ, mình thật sự là quá mệt mỏi sinh ra ảo giác?

Dựa theo nguyên tắc không làm phiền người ta thêm, Lâm Phong nuốt lời chất vấn xuống, thuận theo gật đầu, bỏ qua việc này. Chử Diệu thấy thế hạ màn xe xuống, khôi phục tư thế nghỉ ngơi lúc trước, nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Phong hai tay ôm đầu gối, cằm tựa vào đầu gối như cũ.


Không biết là thật vậy hay là khác, lần này nhắm mắt cơn buồn ngủ mau chóng ập tới, đúng là một giấc không ngủ mơ đến mặt trời treo cao.

Một đêm mộng đẹp giống cô bé, còn có Thẩm Đường.

Nhưng Thẩm Đường thuộc về lúc ngủ thì ngon, ngủ đến quên trời quên đất cũng không muốn tỉnh, nhưng vừa mở ra mắt toàn thân đều đau như chịu cực hình. Toàn thân không một chỗ không đau. Hơi nhíu mày, lông mi khẽ rung động, chậm rãi mở mắt ra.

Lúc đầu, hai mắt nhìn vào hư không, không có chút tiêu cự, nhưng theo ý thức dần quay về, cảnh vật trong mắt rõ ràng, cảm giác thân thể nhanh chóng về vị trí.

Càng cảm nhận cơn đau rõ ràng hơn.

Toàn thân đau nhức, nhưng đau nhất chính là đầu.

"Đệt... Tổ sư nó ai đánh đầu ta?"

Không không không ——

Cô càng muốn hỏi là ai thừa dịp cô đi ngủ giải phẫu mổ sọ mình! Dù là lực ý chí mạnh mẽ như cô, cũng có loại xúc động hai tay ôm đầu làm dịu đau đớn. Thẩm Đường từ tư thế ngủ nằm ngửa tiêu chuẩn thành cuộn mình nằm trên giường.


"Không phải... Đây, đây lại là đâu?"

Thẩm Đường hít một hơi thật sâu, vất vả lắm mới áp chế cơn đau kịch liệt, ngẩng đầu nhìn, phát hiện mình lại chạy đến một hoàn cảnh lạ lẫm. Lúc này không phải hiện trường đám đông, mà là một gian nhà ngói trống rỗng, chỉ có "Nhà vỏn vẹn bốn bức tường" có thể hình dung.

Cô mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, ngồi trên giường đơn sơ.

Ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ vải, tạo thành một cái bóng khúc khuỷu trừu tượng khá buồn cười trên mặt đất, Thẩm Đường đưa tay đấm đấm cái trán, muốn hồi tưởng ký ức trước khi mình ngủ, mình làm sao đi đến đây...

Kết quả...

Hoàn toàn nghĩ không ra.

Ký ức sau cùng của cô đã làm gì?

Từng đoạn hình ảnh nhanh chóng lướt qua đầu của cô.

Lưu manh, Địch Nhạc, sạp rượu, lật sạp rượu, đánh nhau...


Sau đó?

Sau đó rượu của cô mất hết rồi! ! !

Cô bỗng nhiên giật mình, phẫn nộ nháy mắt vọt thẳng lên đỉnh đầu, nhảy xuống giường, miệng hùng hổ: "Đệt, sạp rượu của ta! Một đám lưu manh cũng dám lật sạp hàng ông mày! Não mày úng nước hầm cầu, đm thích tìm chết à!"

Còn chưa phóng bước chân, cửa lớn bị người từ ngoài đẩy vào.

Bỗng nhiên đụng phải đôi mắt to tròn có thần.

Chủ nhân đôi mắt khẽ mở miệng, kinh ngạc nhìn chính mình.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Thẩm Đường: "... ? ? ?"

Từ từ từ từ, vừa nãy có phải mình mới văng tục không?

Sắc mặt Thẩm Đường thay đổi liên tục, hận không thể cứ như vậy chui vào trong kẽ đất. Lúc này cô thật rất xấu hổ, tiểu cô nương ngoài cửa trông chừng tám chín tuổi, mặc phú quý, nhìn liền biết là quý nữ khuê phòng kim tôn ngọc quý, quá nửa ngay cả một lời thô tục cũng chưa từng qua tai.
Thẩm Đường vừa lên tiếng đã ân cần hỏi thăm từng người trên hộ khẩu.

Đoán chừng cô nhóc ở ngoài cửa cũng gặp xung kích rất lớn.

Bổ não hình tượng xong, cô liền hận không thể đảo ngược thời gian, trong lòng mặc niệm "Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta" .

Nhưng rất hiển nhiên, cô gái nhỏ mắt không mù, tai không điếc.

Cô nhóc bưng chậu gỗ đựng đầy nước đi đến.

"Lang quân đã tỉnh?"

Nói xong, Thẩm Đường nghe được tiếng vặn khăn vải vắt nước.

Thẩm Đường cũng là da mặt dày, lúng túng một hồi liền khôi phục thường sắc, đứng dậy ngồi trở lại giường, ánh mắt nhìn theo cô gái nhỏ xa lạ này, hỏi: "Là nữ lang đã cứu ta? Nơi này là đâu?"

Lâm Phong bị cô hỏi cho ngơ, nhưng nghĩ tới bọn người Kỳ Thiện phân phó, thầm nghĩ quả là thế, lang quân say rượu đúng là sẽ không nhớ những chuyện làm khi say rượu. Cô bé hồi ức động tác nha hoàn hầu hạ mình trong nhà, đưa khăn vải vắt khô cho Thẩm Đường: "Không phải nô gia cứu được lang quân, là lang quân đêm qua cứu nô gia. Nơi đây là trại thổ phỉ ngoài thành Hiếu, cụ thể ở đâu nô gia cũng không biết."
Lâm Phong nói chuyện rành mạch.

Từng chữ Thẩm Đường đều hiểu, nhưng kết hợp lại khiến cô ngơ ngác.

"Trại thổ phỉ? ? ?"

Ngây ngốc tiếp nhận khăn vải, theo thói quen lau mặt.

Nước suối lạnh buốt kíƈɦ ŧɦíƈɦ da thịt, cơn buồn ngủ còn sót lại biến mất không còn tăm tích.

"Ta, ta cứu được muội? ? ?"

Những chuyện này cô không có chút ấn tượng.

Thẩm Đường không nhịn được hoài nghi là có người thừa dịp cô không chú ý, trộm tài khoản của cô. Có khác nào nhiều ngày không online, kết quả vừa đăng nhập trò chơi lên cao thủ, tên còn bị sửa thành "Ông giúp mày đánh lên, không cần cám ơn, yếu gà." .

Không thì giải thích việc bản thân không có một chút ký ức thế nào?

Cô nhóc lại bưng tới một chén canh.

Nhìn màu sắc nước canh không tốt lắm, Thẩm Đường kháng cự.

Lâm Phong giống như đọc hiểu sự trầm mặc của cô: "Đây là canh giải rượu Chử tiên sinh nấu, lang quân say rượu cả đêm, tỉnh lại khẳng định không thoải mái."
Thẩm Đường giật mình: "Say rượu? Ta không có uống rượu mà."

Nhưng biểu lộ Lâm Phong hiển nhiên không phải nói như vậy.

Thẩm Đường: "..."

Cô bé nói chưa dứt lời, cô cũng ngửi được mùi rượu còn sót lại trên người mình, pha lẫn mồ hôi ẩm ướt, hỗn tạp một chỗ, lên men chua chua, đúng là mùi không tốt lắm. Thẩm Đường ngửi ngửi mùi nước canh, phát hiện đích thật là canh giải rượu, uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Đường hỏi: "Tiểu nương tử gọi là gì?"

"Lâm Phong, Lâm Phong trong Lâm hạ chi phong." Nói xong, Lâm Phong ngừng một chút, âm thầm nhìn sắc mặt Thẩm Đường, rồi cắn môi dưới bổ sung câu, "Đây là tên đêm qua lang quân lấy cho nô gia."

Thẩm Đường vỗ tay khen: "Lâm Phong? Tên rất hay!"

Quả nhiên, mình thật sự có tài hoa.

Cho dù là say rượu cũng không ảnh hưởng đến sự phát huy của cô vượt xa bình thường!
"Ta cứu được muội... Vậy người nhà muội đâu?"

Vừa hỏi ra cô lập tức hối hận mình lanh mồm lanh miệng.

Cô em Lâm Phong mặc phú quý, trông xinh đẹp sắc sảo, đặc biệt là kia khuôn miệng chỉnh tề răng trắng như tuyết, nhà tầm thường không có tài lực nuôi ra. Mặc kệ cô bé và người nhà cùng gặp nạn, hay là bị giặc phỉ cướp bóc lưu lạc đến nơi đây, nếu như người nhà vẫn còn, việc chiếu cố người không đến phiên cô, càng đừng nói đến để ân nhân cứu mạng lấy tên cho hòn ngọc quý trên tay nhà người ta.

Khả năng cao người nhà đã gặp bất hạnh.

Câu hỏi của Thẩm Đường thật sự sai lầm.

Lâm Phong trả lời cũng xác nhận suy đoán của cô.

Nghe cảnh ngộ của Lâm gia, Thẩm Đường rất thương tiếc đồng tình với cô gái nhỏ này, giọng cũng mềm mấy phần nói: "Muội chớ sợ, người nhà muội... Lát nữa ta xuống chỗ vách núi ấy xem sao, nếu có thể an táng bọn họ thì an táng, sau này muội liền đi theo ta."
Cũng không biết là câu nào chọc cô bé, cặp mắt trắng đen rõ ràng, tròn vo động lòng người hiển hiện một tầng hơi nước ửng đỏ, cúi đầu "Vâng" một tiếng, mềm mại nói: "Đa tạ lang quân."

Thẩm Đường cho là mình không hiểu sao say rượu rồi chỉ làm một việc nhỏ như thế thôi —— Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, tính ra mình làm chuyện tốt đấy chứ, cho đến khi cô đi ra khỏi nhà ngói.