Editor: Đào Tử

__________________________

Bên ngoài mưa lớn rơi tầm tã, trời đất như liền một mảnh, thỉnh thoảng kèm theo sấm sét vang dội.

Kỳ Thiện giữ nguyên áo nằm ngủ chưa bao lâu đã bị trận đập cửa ồn ào này đánh thức.

Mở mắt đứng dậy, chỉnh lý vạt áo, đang mang guốc gỗ định đi mở cửa, Thẩm Đường trước anh ta một bước mở cửa.

Người tới mặc áo tơi mũ rộng vành, vẻ mặt mang vài phần lo lắng —— Chính là Thôn Chính Tiền gia thôn.

Thẩm Đường nghiêng người sang, mời người vào nhà: "Ngoài phòng mưa lớn, lão trượng vào trước hẵng nói chuyện."

Thôn Chính khoát tay từ chối nhã nhặn: "Không được không được."

Kỳ Thiện đi lên trước: "Vừa nhìn thấy nét mặt lão trượng lo lắng, đã xảy ra chuyện gì?"

"Hai vị lang quân liệu có nhìn thấy A Yến?" Ngoài phòng gió táp mưa sa, Thôn Chính mới đứng một lúc trên mặt toàn là nước mưa, vẻ mặt không giấu nổi lo lắng nói, "Đứa trẻ kia... Chỉ lơ là một lát đã không thấy tăm hơi!"

Thẩm Đường nghi hoặc nói: "A Yến là ai?"

"Chính là đứa bé lúc trước đùa nghịch náo động với tiểu lang quân."

Kiểu nói này của ông Thẩm Đường liền biết là ai.

Hóa ra là cậu nhóc nhỏ trông ngơ ngác ngây ngốc kia, cậu tên "A Yến" .

Thẩm Đường nhìn tình hình ngoài phòng, hồi đáp: "Huynh đệ ta vẫn luôn trong phòng, không nhìn thấy A Yến, cậu biến mất khi nào?"

Thôn Chính: "Mới đây thôi, nhiều nhất một khắc."

Thẩm Đường nghe vậy, vẻ mặt mắt trần có thể thấy trầm xuống.

Một khắc chính là mười lăm phút.

Lúc này mưa rơi nặng hạt áo tơi mũ rộng vành cũng không đỡ nổi, cuồng phong gào thét, Mưa lớn trút xuống, mơ hồ có thể nghe được cánh rừng núi cạnh thôn xóm truyền đến dã thú tru lên làm người ta sợ hãi. Một đứa bé mất tích trong thời tiết này, sợ lỡ gặp sài lang hổ báo vào thôn tha đi rồi?

Đây cũng là điều Thôn Chính lo lắng nhất.

Ông nói: "Nếu là tinh nghịch chạy ra ngoài chơi đùa còn tốt, sợ là bị cọp xuống núi tha đi..."

Mấy năm nay khô hạn mùa màng ít, thu thuế nặng còn phải đánh trận, thôn dân trôi qua rất khốn khó, dã thú trong núi dã thú cũng sống không khá hơn thường xuyên xuống núi kiếm ăn. Chỉ tha gia súc thôn dân thì không sao, lo lắng là tha đứa bé mất.

Thảm kịch tương tự đã phát sinh ba lần trong hai năm gần.

Kỳ Thiện cầm mũ rộng vành treo trên tường đội trên đầu, buộc dây thừng lại, nói: "Lão trượng trước đừng lo lắng, ta hỗ trợ đi tìm một chút, rồi sẽ tìm được đứa bé thôi. Nghĩ hướng tốt, có lẽ đứa bé được hạ nhân Trang tử đón về cũng nên..."

Thôn Chính thở dài.

Ông cũng hi vọng tất cả giống Kỳ Thiện nói, chỉ là sợ bóng gió một trận, đứa bé không mất tích cũng không bị cọp tha đi mà được đón về, nhưng ông rõ khả năng này cực kỳ nhỏ. A Yến không được coi trọng, chất lượng sinh hoạt tại Trang tử chất chỉ ở mức không đói chết.

Nửa tháng trước, ở trong thôn chờ bốn năm ngày mới được đón về —— Đó là kết quả có thôn dân Tiền gia thôn tình cờ gặp một bà tử già trong Trang tử tận lực nhắc nhở. Khí trời tối nay kém như vậy, đừng hi vọng bọn họ sẽ đội mưa tới đón người.

Thẩm Đường nói: "Ta cũng hỗ trợ đi tìm."

Kỳ Thiện liếc qua nói: "Cậu coi như thôi đi, cũng không nhìn bên ngoài là thời tiết gì? Tránh không tìm được người, còn mất tiêu cậu."

Thôn Chính cảm kích Kỳ Thiện hỗ trợ ra sức, cũng không tán thành Thẩm Đường ra ngoài —— Vị tiểu lang quân này ngây thơ chưa thoát, tuổi mười một mười hai, ngày thường gầy gò trông chỉ lớn hơn A Yến năm sáu tuổi.

"Những lo lắng ấy dư thừa, dù tồi cũng tốt hơn để thôn dân đội đêm tìm người." Thẩm Đường mượn Thôn Chính một thân áo tơi mũ rộng vành, Thôn Chính không yên lòng đưa thêm cho cô một thanh đao bổ củi, nếu không may gặp cọp cũng có thể chống đỡ một lúc.

"A Yến!"

Mưa to khiến mặt đất trở nên lầy lội.

Thị lực Thẩm Đường tuy tốt, nhưng thỉnh thoảng sẽ dẫm lên hố nước, đi đường nước bùn bắn tung tóe khiến vạt áo y phục đầy vết bẩn. Một khắc đồng hồ, cô tìm khắp ruộng đồng xung quanh Tiền gia thôn một lần không tìm thấy bóng dáng A Yến, những dân thôn khác cũng không có thu hoạch.

Thời gian càng lâu, đám người càng mất lòng tin.

Kỳ Thiện hỏi Thôn Chính nơi Trang tử tọa lạc, anh ta định đi Trang tử hỏi tình huống một chút —— Mặc dù khả năng được đón rất nhỏ, nhưng biết đâu?

Thẩm Đường chủ động xin đi: "Ta cũng đi."

Thôn Chính thở dài: "Vậy phiền hai vị đi một chuyến rồi."

Thôn dân Tiền gia thôn thì hướng gần núi sâu tìm thử, lúc trước có đứa trẻ bị cọp bắt mất cũng như thế, tìm một đêm không thấy cuối cùng tại bụi cỏ chân núi tìm được thịt nát, ruột bị kéo ra ngoài và xương cốt.

"Ngôn linh thần kỳ như vậy, tại sao không có công năng tránh mưa?"

Tuy đã mặc áo tơi mũ rộng vành, nhưng Thẩm Đường vẫn ướt sũng người, xúc cảm y phục lạnh buốt dính trên da thịt làm cô cực kỳ khó chịu. Nếu gió đêm thổi vào kẽ áo tơi, sẽ còn nhấc lên từng mảnh da gà nhỏ.

Kỳ Thiện nói: "Có lẽ có."

Ai bảo ngôn linh nhiều quá cơ?

Vả lại ——

"Mặc dù có, nhưng không phải mỗi đoạn ngôn linh đều học được. Trông cậy vào trên đời có ngôn linh như thế, chẳng bằng mang đồ che mưa nhiều thêm một ít."

Thẩm Đường chạy chậm đuổi theo cước bộ anh ta, cũng mặc kệ bộ pháp bản thân nặng sẽ tóe lên từng mảnh nước bẩn, dù sao đã ô uế, chú ý nhiều thế làm gì: "Vậy có vật chiếu sáng không bị mưa dập tắt chăng? Trời mưa to hành quân, đi đường ban đêm ấy, cũng thuận tiện..."

Kỳ Thiện: "..."

Trang tử cách Tiền gia thôn cũng khá gần.

Hai người theo đường nhỏ đầy hố bùn, một cước sâu một cước cạn, đi hai khắc mới tìm được. Kia là một toà viện tường thấp vây quanh, lờ mờ có thể nhìn thấy ngói lớn tường trắng, trong nội viện tối đen như mực không chút ánh sáng, nhìn từ xa như một bầy dã thú đen hắc đang cuộn mình.

Thẩm Đường tiến lên, đưa tay gõ cửa.

Cộc cộc cộc ——

Lúc này một tia chớp xẹt qua tầng mây, chiếu sáng nửa màn trời, theo sát là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Thẩm Đường lo bên trong không nghe, từ cong tay gõ cửa đổi thành nắm tay gõ cửa, đùng đùng đùng!

Ngay tại thời điểm cô nghĩ trong nhà không người, mơ hồ nghe có tiếng người đàn ông không kiên nhẫn trả lời: "Ai vậy, đập loạn cửa?"

Một lát sau, cửa mở ra.

Mở cửa là một nam nhân trung niên người mặc trường bào nâu, tết tóc đóng khăn, hình như rất bất mãn có người nửa đêm nhiễu giấc mộng lành, sắc mặt bất thiện đảo qua Thẩm Đường và Kỳ Thiện. Thấy hai người một cao một thấp, tuổi còn trẻ, nét mặt hơi buông lỏng, thêm mấy phần hiền lành.

"Hai vị là?"

Thẩm Đường hồi đáp: "Hai ta là khách lỡ đường tìm nơi ngủ trọ tại Tiền gia thôn, nghe Thôn Chính nói cậu bé gọi A Yến kia thuộc Trang tử các ông, ban ngày chơi đùa trong thôn không trở về, cách đây không lâu biến mất. Thôn Chính lo lắng bị cọp tha đi đang tìm kiếm khắp nơi."

Nam nhân trung niên nghe Thẩm Đường nói vậy, biểu tình hòa hoãn không ít: "Há, A Yến đã được đón trở về, làm phiền hai vị lo lắng rồi."

Đón trở về rồi? ? ?

Thẩm Đường hơi nhíu mày lại.

Mượn mũ rộng vành che chắn, khôi phục thường sắc.

Lúc này, Kỳ Thiện chắp tay trước ngực hướng nam nhân thi lễ, vẻ mặt ôn hòa nói: "Tiểu lang quân phủ thượng vô sự, bọn ta cũng yên tâm. Nhưng lúc này trời tối đường hẹp, mưa gió lại lớn, chẳng hay có thể mượn tạm quý phủ, cho huynh đệ ta hai người ở đây tránh mưa một lát?"

Nam nhân trung niên nghe nói thế, chần chờ giây lát.

Nhưng vẫn nghiêng người sang để hai người Thẩm Đường tiến đến, nói: "Hai vị cũng vì con trai nhỏ đội mưa bôn ba, chỉ là tránh mưa dĩ nhiên có thể. Nhưng hiện tại quá muộn, hạ nhân phủ thượng đều đã ngủ, không thể chiêu đãi hai vị, mong lượng thứ."

Kỳ Thiện cười nói: "Đây là tự nhiên, có mái hiên tránh mưa là đủ."

Hai người đi theo nam nhân trung niên tiến vào tiểu viện.

Trong nội viện trồng mấy gốc cây, giữa thân cây cột dây gai phơi áo, trên dây gai phơi y phục —— có bảy tám bộ người lớn, cũng có một bộ quần áo trẻ con giặt nhiều lần đến phai màu, có mảnh vá. Thẩm Đường liếc qua liền không để lại dấu vết thu tầm mắt lại.