Editor: Đào Tử

___________________________

 Thẩm Đường có chút hiểu biết với con người Kỳ Thiện.

Anh ta gọi cô "Thẩm tiểu lang quân", xưng hô thế này nhiều ít mang theo một chút thân mật và trêu tức, nói rõ tâm trạng anh ta không tệ; anh ta hô "Thẩm Ấu Lê", mang ý nghĩa thái độ nghiêm túc, đứng đắn, không dung nói đùa —— Đương nhiên, cũng có một phần nhỏ tình huống là bị Thẩm Đường chọc nổi trận lôi đình, mất dáng vẻ.

Hai loại xưng hô, Thẩm Đường càng ưa thích cái trước.

Bởi vì mỗi lần nghe được chữ "Ấu Lê", cô luôn có cảm giác bị giáo viên gọi tên vì chuồn tiết. Lúc này một tiếng "Ấu Lê" càng phát triển theo hướng phim kinh dị —— Làm Thẩm Đường hồi hộp, không thua gì câu "Đại Lang, tới giờ uống thuốc rồi" của Phan Kim Liên.

"Đại Lang... Không phải, Nguyên Lương, ta, ta chuẩn bị đi ngủ đây..." Thẩm Đường ngoài mặt ngượng ngùng cười ngây ngô, thầm muốn xóa Kỳ bất thiện phiên bản Phan Kim Liên trong đầu đi.


Thật sự là quá quái quỷ!

Kỳ Thiện phảng phất không nghe thấy lời Thẩm Đường, lững thững tiến lên, cười hỏi: "Đêm dài đằng đẵng, Ấu Lê có tâm sự?"

Con mắt sáng loáng viết "Cậu có tâm sự".

Thẩm Đường: "..."

Thiên ngôn vạn ngữ đều giấu ở cổ họng.

Được rồi, huynh nói có tâm sự thì có tâm sự.

"Không ngại nói với ta, có lẽ có thể khuyên Ấu Lê một hai." Kỳ Thiện tỏ vẻ anh trai tri kỷ nhà bên.

Thẩm Đường: "..."

Xong con bê, Kỳ - Kim Liên - Thiện đã đưa "Súp gà tâm hồn" tới bên miệng, Thẩm - Đại Lang - Đường uống không được, không uống cũng không xong.

Cô cúi đầu không nói lời nào, mũi chân đá hai hòn đá nhỏ chơi, Kỳ Thiện cũng rất có kiên nhẫn chờ cô mở miệng. Hai người cứ như vậy lãng phí thời gian, bình thường thời gian trôi qua nhanh chóng, lúc này từng phút từng giây đều là dày vò, chẳng biết từ bao giờ trán Thẩm Đường đầy mồ hôi nóng.


Rốt cục vẫn là Kỳ Thiện có động tĩnh trước, một tiếng than nhẹ phức tạp khó hiểu tràn ra từ khóe môi: "Ấu Lê không chịu nói..."

Sau này nói cũng được.

Nhưng lời này lăn vào tai Thẩm Đường, lại tựa như điện xẹt qua người, làm lông tơ toàn thân cô sững lên, cả người nháy mắt lên tinh thần. Cô bật thốt lên: "Ta không phải không chịu nói, ta là —— "

Kỳ Thiện kiên nhẫn nhìn cô, chờ đoạn sau của cô.

Thẩm Đường mấp máy môi, muốn hỏi lăn tăn ở yết hầu vô số lần —— Dù cho cô đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi rõ. Rốt cuộc quyết định chắc chắn, vừa nhắm mắt, chân giẫm một cái, hung hăng hỏi: "Nguyên Lương biết khi nào?"

"Biết cái gì?"

Thẩm Đường nhắm mắt lại: "Văn tâm của ta!"

Hóa ra vì cái này? ? ?

Kỳ Thiện bật cười, không e dè nói: "Đương nhiên là lần đầu gặp mặt. Không thì Ấu Lê tưởng rằng lúc nào? Nếu như người đầu tiên nhìn thấy chữ ký văn tâm của cậu không phải ta mà là người khác, có lẽ cỏ dại trên mộ phần đã cao bằng một người."


Thẩm Đường vô thức phản bác: "... Cỏ trên nấm mộ nào mọc nhanh như thế! Ta không có dễ dàng ngoẻo vậy đâu."

Nói xong mới ý thức được đây không phải trọng điểm.

Lại chứng thực với anh ta: "... Nhất phẩm thượng thượng?"

"Không thì còn có thể là mấy phẩm? Lúc ấy Thiện đã nói với cậu, văn tâm Nhất phẩm thượng thượng là phẩm thánh nhân, hư phẩm. Ấu Lê có biết cái gì là hư phẩm? Hư phẩm chính là phẩm trong suốt! Trong suốt dĩ nhiên 'Không có chữ'! Có thể thấy, đúng là cậu chẳng biết gì cả."

Thẩm Đường: "... Quốc tỷ?"

Có quốc tỷ chưa chắc sẽ có văn tâm Nhất phẩm thượng thượng.

Nhưng có văn tâm nhất phẩm thượng thượng tất nhiên có quốc tỷ.

Vấn đề lòi ra, quốc tỷ ở đâu? ? ?

"Vâng, nhưng cậu yên tâm, Thiện không có ý định muốn có nó, không phải bất luận kẻ nào cầm được quốc tỷ đều có thể sử dụng. Thẩm Ấu Lê, cậu có thể lựa chọn tín nhiệm ta." Lần này Kỳ Thiện thẳng thắn tới vội vàng không kịp chuẩn bị, lại trịnh trọng cường điệu một lần, "Tốt nhất luôn luôn tín nhiệm ta."
Thẩm Đường khóc không ra nước mắt.

"Bởi vì đạo văn sĩ của huynh?"

Kỳ Thiện cười tủm tỉm: "Đúng vậy, Ấu Lê thông minh."

Biểu lộ của Thẩm Đường muốn rách ra: "..."

Khá lắm, cưỡng ép khóa lại.

Kỳ Thiện nhàn nhạt trấn an: "Cậu đừng sợ hãi như vậy."

"Ta không có sợ hãi, thật, ai sợ người đó là cún con! Ta chỉ là hơi kinh ngạc —— Mặc dù có chút suy đoán, nhưng suy đoán được chứng thực vẫn chấn kinh nho nhỏ." Thẩm Đường cong ngón tay cái và ngón trỏ tạo khoảng cách "Nho nhỏ".

E ngại, đúng là không có.

Nhiều lắm là khẩu khí của anh ta giống thầy chủ nhiệm, rất giống chủ nhiệm lớp, mỗi lần bị gọi "Ấu Lê" đều có loại sợ hãi theo bản năng.

Nhưng đây là lỗi của cô sao?

Đây không phải lỗi của cô, là lỗi của chín năm học tập bắt buộc!

Mà ——

"Nguyên Lương thiếu offer thế sao?"
Rõ ràng lúc trước Địch Hoan cũng thử đưa ra cành ô liu.

Mình nghèo hai bàn tay trắng không bỏ nổi tiền lương bổng lộc.

Kỳ Thiện: "... Nói tiếng người."

"Ta chỉ là không rõ, không rõ vì sao hết lần này tới lần khác sẽ là ta?" Cự tuyệt Địch Hoan lấy lòng, ngược lại lựa chọn người hơn phân nửa thời gian không ý thức được, mơ màng với mọi thứ xung quanh như cô, nhìn thế nào cũng bất thường. Cái này rõ ràng không phải sự lựa chọn mưu sĩ có lý trí sẽ làm ra, huống chi là người nổi bật trong số đó.

Thẩm Đường để tay lên ngực tự hỏi, trên người mình có chỗ nào đặc thù có thể hấp dẫn Kỳ Thiện đặt cược? Suy nghĩ một vòng vẫn không có.

Như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Kỳ Thiện tránh: "Không có lý do gì."

Thẩm Đường nhả rãnh: "Lời huynh lừa gạt đứa trẻ ba tuổi đấy à?"
"Thẩm tiểu lang quân hơn ba tuổi rồi sao?" Kỳ Thiện cười cười, gợi đòn đến nỗi Thẩm Đường muốn xắn tay áo liều mạng với anh ta, "Muốn nói rõ lý do thật, đại khái là Thẩm tiểu lang quân xuất hiện quá trùng hợp. Lúc ấy cậu xuất hiện, cho nên chính là cậu."

Kỳ Thiện: "..."

Tin lời huynh mới là lạ.

Nhìn tư thế của Kỳ Thiện, nội dung anh ta không muốn nói, cho dù đánh chết anh ta cũng sẽ không nói. Thẩm Đường đành phải nhảy qua nó, hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất: "Cho nên, huynh muốn cát cứ gây sự? Huynh thật cảm thấy —— Ta có thể? ? ?"

Việc chuyên nghiệp không tìm người chuyên nghiệp làm, đi tìm một tuyển thủ rank đồng sứt sẹo như cô làm gì? ? ?

Làm cô sốc cả năm! ! !

"Cậu không được?"

Vấn đề của Kỳ Thiện đâm trúng điểm nhạy cảm của Thẩm Đường, cô gần như muốn nhảy dựng lên ân cần thăm hỏi sổ hộ khẩu của Kỳ Thiện, chống nạnh ngửa đầu: "Ai không được? Huynh mới không được! Kỳ Nguyên Lương, huynh có lễ độ không?" Đáng tiếc cái đầu không đủ, khí thế không thể phát huy trăm phần trăm.
Thẩm Đường lại nghĩ tới Chử Diệu.

"Vô Hối... Cũng cùng ý nghĩ?"

"Không ai cam nguyện bình thường mục nát mà chết."

Biến tướng trả lời vấn đề của Thẩm Đường.

"Nếu ta làm các người thất vọng thì sao đây?"

Bảo cô vẽ tranh cô có thể, chỉ cần tổ tông bên A ra giá đủ cao, gan thận đủ tốt cô nhận liền. Nhưng bảo cô tranh bá, thật khá là luống cuống. Chín năm học tập bắt buộc không dạy cái này đâu, cho dù từng dạy, cô cũng không thể so với những đối thủ tranh bá khác.

Khó làm ời ơi ~~~

"Thế đạo như thế, thất bại mới là trạng thái bình thường, chỉ cần gắng hết sức."

Nét mặt Kỳ Thiện bình tĩnh, mơ hồ còn mang một chút vui vẻ, anh ta chưa từng lo lắng Thẩm Đường sẽ cự tuyệt —— Mấy lần thăm dò, thái độ Thẩm tiểu lang quân đều khá vi diệu, cho dù là hiện tại cũng chỉ lo lắng bọn họ sẽ thất vọng, miệng không đề cập tới bỏ gánh không làm.
Cho dù không có anh ta và Chử Vô Hối, Thẩm Đường sớm muộn cũng sẽ đi đến con đường này, trừ phi Thẩm tiểu lang quân có thể phớt lờ "Trong mắt không người chết đói, bên tai không nghe tiếng kêu thán", triệt để vứt bỏ phàm tục. Chỉ là tính nết đã định không làm được việc bỏ mặc, vào cuộc là chuyện tất nhiên.

"Chỉ cầu không thẹn với người, không thẹn lương tâm, không thẹn với mình."

Kỳ Thiện nói một cách thản nhiên thong dong.

Thẩm Đường nghe rất xúc động.

Cô hạ quyết tâm, đưa tay đặt trên đai lưng: "Nguyên Lương, huynh thẳng thắn với ta như thế, có một số việc, ta cũng muốn thẳng thắn với huynh."

Kỳ Thiện: "Cậu định làm gì? ? ?"