Editor: Đào Tử

__________________________

Cố Trì bị khơi gợi lòng hiếu kỳ.

Anh ta thưởng trà xanh, nhìn sương khói lượn lờ dâng lên, đáy mắt giống như hiện ra chút sáng, hiền hoà vô hại: "... Đạo văn sĩ có thể để Kỳ Nguyên Lương ngươi nói một câu 'Kiêng kị', ngược lại Trì muốn gặp gỡ. Chắc hẳn người sở hữu nó cũng không phải hạng người vô danh?"

Kỳ Thiện trả lời: "Đúng là không phải hạng người vô danh."

"Là ai?"

Kỳ Thiện: "Người diệt cố quốc ngươi."

Cố Trì: "..."

Một lúc sau, anh ta thì thào: "Thì ra là ông ta... Quét ngang chư quốc Tây Bắc, đúng là không dính nổi một góc bốn chữ 'Hạng người vô danh'... Nhưng, nhưng chẳng phải ông ta không có đạo văn sĩ ư?"

Đạo văn sĩ không phải mỗi văn sĩ văn tâm đều có thể có.

Thu hoạch được nó không liên quan đến phẩm cấp văn tâm thiên phú văn sĩ, không có quy luật, không phải sức người có thể ảnh hưởng. Có chút kỳ tài ngút trời cả đời vẫn không tìm được đạo văn sĩ của mình, mà có ít người tư chất bình thường say rượu tỉnh lại liền có đạo văn sĩ.

Tuy rằng có ít văn sĩ sẽ giấu diếm đạo văn sĩ đến sít sao, nhưng cũng có một bộ phận chọn công khai, tô điểm bản thân.

Người Kỳ Thiện nói, từng tự mình thừa nhận không có đạo văn sĩ, dù sao có hay không cũng không ảnh hưởng thành tựu của ông ta.

"Thẩm tiểu lang quân có câu từ địa phương nói hay lắm —— Miệng văn nhân, gạt người quỷ." Nội tâm Kỳ Thiện thầm đảo mắt trắng, không nghĩ tới Cố Trì sẽ tin tưởng lí do thoái thác này, một người có thể quét ngang chư quốc Tây Bắc, giao thủ trước trận với mưu sĩ văn tâm các quốc gia, toàn thân trở ra sau vô số lần ám sát làm sao có khả năng không có đạo văn sĩ, "Ta ở ngay trước mặt ngươi nói ta không có đạo văn sĩ, ngươi sẽ tin?"

Chư quốc Tây Bắc vì sinh tồn dùng bất cứ thủ đoạn nào, từ bên ngoài trước trận đối chọi, đến vụиɠ ŧяộʍ gài gián điệp mưu sát, chưa từng đứt đoạn. Người kia tức thì trở thành đối tượng trọng điểm bị chiếu cố.

Kết quả thì sao?

Không ai thành công.

Cố Trì đáp: "Ta tất nhiên không tin."

Kỳ Thiện: "Cho nên, ta cũng không tin."

Cố Trì nghi hoặc: "Ngươi làm thế nào biết ông ta có?"

Đã có tâm giấu diếm, khẳng định là đạo văn sĩ này sẽ chọc nghi kỵ hoặc là tai họa ngầm khác. anh ta hồi ức tình báo nhân mạch, vững tin Kỳ Thiện và người kia chỉ gặp mặt mấy lần, nhiều lắm là treo cái quan hệ hư danh "Môn sinh và tọa chủ", Kỳ Thiện làm sao biết loại cơ mật này?

Tay cầm trà của Kỳ Thiện dừng một chút, bình đạm nói: "Ngoài ý muốn."

"Vậy đạo văn sĩ ông ấy là cái gì?" Lo lắng Kỳ Thiện có chỗ cố kỵ không chịu nói, Cố Trì lại nói, "Tính toán tuổi tác, vị kia cũng đến tuổi thọ dưỡng già, không có khả năng tái xuất sĩ. Nghe nói mấy năm trước treo ấn từ quan liền không có tung tích, ngươi lộ ra một hai cũng không phải chuyện gì lớn."

Kỳ Thiện: "Cũng không có gì không thể nói, hiệu quả cụ thể ta cũng không rõ ràng, nhưng có thể xác định —— Nếu ông ấy sử dụng đạo văn sĩ, bất luận địch bạn, người tới gần quanh ông ấy ở khoảng cách nhất định, ông ấy tất có cảm ứng. Đạo văn sĩ hình như còn có thể phân biệt địch ta..."

Khóe miệng Cố Trì giật giật.

Khó trách khi đó các quốc gia Tây Bắc đánh không lại, trơ mắt nhìn Tân Quốc lớn mạnh —— Có khác nào thuộc hạ phe mình đều bị nhìn thấu, thế cục chiến trường chậm hơn người ta mấy bước, còn chưa đánh trước hết thua một bước —— Nói thật, nếu không phải ông già kia tuổi tác quá lớn, Tân Quốc đồng đội heo cản trở, cho ông ấy thời gian mười năm, cho Tân Quốc thay quốc chủ đáng tin cậy, nhất thống Tây Bắc cũng không phải mộng tưởng.

Cái đạo văn sĩ này, nói kinh khủng cũng không tính kinh khủng, nhưng đặt ở chiến trường đúng là sẽ khiến địch nhân đau đầu.

Cố Trì ngửa cổ uống một hớp trà lớn.

Anh ta nói: "Thật đáng tiếc."

Đáng tiếc, nhưng càng nhiều là hâm mộ.

Nhìn đạo văn sĩ nhà người ta, nhìn lại mình một chút, đúng là không thể so sánh. Đạo văn sĩ người kia, địch nhân e ngại hơn nhà mình e ngại, mà đạo văn sĩ của anh ta, chỉ có người một nhà e ngại. Nếu là điều động đi đàm phán, có lẽ sẽ có kỳ hiệu.

Nhưng ở loạn thế mà nói, gân gà cũng không bằng.

Kỳ Thiện không sợ hãi cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Đọc tâm?

Hừ ╭(╯^╰)╮

Chỉ cần không thành người một nhà với Cố Trì, thật đúng là không cần sợ.

Có loại ý nghĩ này, Kỳ Thiện nhìn Cố Trì thuận mắt rất nhiều.

Càng quan tâm thân thể Cố Trì hơn.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, sức khỏe cái tên này đáng lo, một bộ tướng bệnh chết sớm, Kỳ Thiện đoán quá nửa có quan hệ với đạo văn sĩ gân gà bị người kiêng kị của anh ta.

Cố Trì đạm bạc trả lời: "Tạm thời còn chịu đựng được."

Từ khi đạo văn sĩ xuất hiện đến bây giờ, mỗi ngày sinh hoạt trong hoàn cảnh ồn ào, bị ác ý vây quanh, nửa đêm cũng không được sống yên ổn, bởi vì các loại giấc mộng cổ quái kỳ lạ cũng sẽ truyền vào trong tai anh ta, chưa từng ngừng qua. Nếu không phải nghị lực kinh người, sợ là sớm điên rồi.

Cái giá phải trả lớn hơn nhiều so với thu hoạch.

Kỳ Thiện: "Thật ra ta có một biện pháp."

Mí mắt Cố Trì hơi nhấc lên, ánh mắt hỏi thăm biện pháp gì.

"Phế bỏ đan phủ."

Đạo văn sĩ cũng dựa vào văn tâm.

Văn tâm đã bị mất, đạo văn sĩ tự nhiên cũng mất.

Không kiểm soát được thì cưỡng chế tắt máy!

Cố Trì: "..."

Nếu không phải giáo dưỡng ngăn cản, anh ta đã hất nước trà chưa uống xong thẳng mặt tên quỷ này, cái chủ ý ngu ngốc gì đây?

Nước trà trong tay Cố Trì không có giội ra ngoài, nhưng dưới lầu lại hợp với tình hình truyền đến tiếng ồn ào và tiếng thét chói tai cao vút.

Kỳ Thiện cảm thấy có chuyện.

Anh ta nào còn màng đến khôi hài, dịch thân người, một tay đẩy cửa sổ ra, tình huống phát sinh dưới lầu thu hết trong mắt. Động tác Cố Trì chậm hơn anh ta: "Ngươi vội vã như vậy làm gì? Cũng chưa hẳn là vị Thẩm lang nhà ngươi... Ách, thật đúng là cậu ta đang nháo việc..."

Kỳ Thiện: "..."

Nếu như Thẩm Đường có thể nghe nói như thế, xác định hô to oan uổng.

Cái gì gọi là cô đang nháo việc?

Rõ ràng là gây chuyện chủ động tìm tới cô.

Nhắc tới cũng là cô xúi quẩy.

"Thẩm huynh, cho hai vò rượu."

Giọng thiếu niên quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến.

Thẩm Đường dùng ngón tay nâng vành nón, thấy rõ khách nhân trước gian hàng, thở dài: "Sao ta đi đâu bày hàng cũng thấy cậu thế?"

Đừng nói là mũi Địch Nhạc lắp đặt định vị nhé?

"Điều này nói rõ chúng ta hữu duyên nha." Địch Nhạc đưa một góc bạc vụn, không khách khí mở vải đỏ bịt rượu, ngồi một bên ghế dài, ngửa cổ liền rót vào miệng, tu tu hết nửa vò, khà một cái, rồi dùng tay áo lau miệng, "Đúng là uống đã quá đi!"

Thẩm Đường trực tiếp liếc mắt.

"Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Địch Nhạc chỉ chỉ hướng quận phủ: "A huynh đưa bái thiếp đến quận phủ, nhưng ta không muốn xem bọn họ ngươi này ta nọ lời nói sắc bén, dự định đợi chờ ở bên ngoài đợi a huynh làm xong. Không nghĩ tới liền thấy cậu ở đây bày quầy bán rượu, có thể thấy duyên phận giữa chúng ta cực sâu."

Thẩm Đường: "..."

Cô cảm giác giống nghiệt duyên.

Địch Nhạc cười nói: "Có rảnh chúng ta ra khỏi thành đi săn đi."

"Có thấy tình huống ngoài Hiếu thành không? Ta thấy tới bùn đều bị bách tính gặm sạch, còn đi săn đâu, có thể săn được thứ gì?"

Địch Nhạc nghe xong cảm giác rượu mất vị ngon.

"Ài, lời Thẩm huynh cũng có đạo lý."

Ngay lúc sầu não, đột nhiên có một đám tráng hán trưởng thành diện mạo hung hãn khí thế hung hăng chạy tới, mục tiêu chính là phương hướng hai người Thẩm Đường. Chưa đầy một lát đã che chắn quầy rượu. Thẩm Đường vẫn là mặt đầy sương mù, Địch Nhạc lại tỏ vẻ sớm có dự liệu.

Thẩm Đường đứng dậy ôm quyền: "Mấy vị, các người là?"

Tráng hán kia chỉ vào Địch Nhạc hỏi: "Ngươi quen biết?"

Thẩm Đường nói: "Quen."

Tráng hán cầm đầu sắc mặt xanh lét,

Phất tay quát to: "Tốt, đập cái sạp hàng này!"

Thẩm Đường: "? ? ?"

_________________

Đào: Đọc cmt mà tui vui cực í, động lực bộ này là cmt của mn á, nhìn bình luận vơi dần buồn lắm (。•́︿•̀。)