Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ

_________________________________________


Ninh Thu muốn nói lại thôi nói nhỏ bên tai Tân Từ: "Ngày hôm qua tớ mơ thấy Thời Quân biến thành một con rắn."


Vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Con rắn kia rất bự! Tớ còn mơ thấy nó há to miệng muốn ăn tớ."


Ninh Thu còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực nhăn mặt chau mày . Cô không biết tại sao mình lại nằm mơ thấy ác mộng. Cũng không rõ vì sao lại mơ thấy bạn học của mình biến thành một con rắn. Nhưng cái cảm giác sợ hãi này đến lúc tỉnh mộng vẫn còn khắc ghi vào đầu không thể quên được.


Vừa nghĩ tới chuyện đó phản ứng đầu tiên của Ninh Thu là né tránh. Nếu mơ thấy Thời Quân biến động vật hiền lành một chút còn được đằng này nó là 1 con rắn to!


Nghĩ lại con rắn to thè lưỡi màu đỏ tươi. Cả người Ninh Thu nổi da gà. Cô rất là sợ rắn nằm mơ thấy rắn đã khiến cô sợ chết khiếp nói chi là ở ngoài đời


Nghe được lời nói của Ninh Thu, Tân Từ có chút kinh ngạc. Cậu nhấp môi không biết suy nghĩ chuyện gì qua một lát quay đầu đi hỏi: "Cậu sợ yêu à?"


"?"Ninh Thu mê mang mà nhìn lại nghi hoặc khó hiểu. Rồi sau đó trấn an vỗ vỗ vai Thời Quân, nhăn mặt cuối cùng giãn ra chút, đôi mắt cong thành trăng non :". Trên đời này căn bản là không yêu hay quỷ thần linh tinh nha. Chúng ta phải tin tưởng những điều khoa học không nên mê tín."


Ninh Thu cho rằng Tân Từ là nghe chính mình miêu tả sinh động như thật cho nên sinh ra sợ hãi. Nhưng trong sinh hoạt như ngày nay làm sao có thể sẽ có con rắn to như vậy? Cho nên cảnh trong mơ vẫn chỉ là cảnh trong mơ không thể coi là thật.


Lúc trước hành vi của cô đã làm Thời Quân thương tâm Ninh Thu có chút rối rắm muốn xin lỗi với Thời Quân. Nhưng cô sợ mình đứng ở trước mặt Thời Quân sẽ nhớ tới ác mộng hôm qua.


Lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan lại nghe Tân Từ cố chấp mà tiếp tục hỏi: "Nếu trên đời thật sự có yêu, có quỷ thần cậu sẽ sợ sao?"


Tân Từ chấp nhất làm Ninh Thu có chút bất đắc dĩ cô đặt mình vào hoàn cảnh người khác. Giả sử mình sinh hoạt trong thế giới thật sự tồn tại lực lượng siêu nhiên, cô nhất định sẽ sợ hãi. Không cần biết là yêu hay quỷ thần chỉ là đối với một người bình thường đều không khống chế được mà sinh ra sợ hãi đối với những sinh vật đó.


Bất quá khi trả lời Tân Từ Ninh Thu vẫn là dùng những từ, thong thả mà lại trịnh trọng: "Nếu thật sự tồn tại những sinh vật như cậu nói. Không chỉ có tớ mà tùy tiện tìm một người bình thường cũng sẽ sợ hãi."


Cô thật sự sợ hãi yêu, Tân Từ khóe môi càng mím chặt tay rũ bên người cũng không tự giác nắm chặt đều.


" Nhưng mà.." Ninh Thu không chú ý tới Tân Từ cảm xúc biến hóa, đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình: "Những giống loài khác hẳn là cũng có thể chung sống hòa thuận. Người có tốt xấu, yêu cũng có thiện ác. Nên nếu có thiện ý thì chắc sẽ có thể ở chung với nhau?"


"Cậu cảm thấy khác loài cũng có thể sinh hoạt ở bên nhau?" Ánh mắt Tân Từbỗng dưng sáng lên hàn ý cũng biến mất.


Ninh Thu gật đầu không hiểu tại sao hứng thú của Tân Từ bỗng nhiên tăng vọt. Rồi sau đó cô thấy thiếu niên bên cạnh lại cười, tóc mái mềm oặt nhu thuận mà gục xuống trán, trông rất ngoan.


Tân Từ tâm tình tốt cũng truyền cho Ninh Thu cô đi theo cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng: "Chúng ta đi ăn cơm đi?"


Trong phòng học giờ phút này chỉ có bọn họ hai người Ninh Thu liền mời Tân Từ. Hơn nữa theo cô quan sát Tân Từ ở trường học giống như là không có bạn bè tốt. Cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy cậu ăn cơm hoặc đi chung.


Ninh Thu nghĩ có lẽ Tân Từ chính là hành xử khác người chỉ thích thanh tịnh không thích náo nhiệt cô chuẩn bị sẵn trường hợp Tân Từ từ chối mình. Không nghĩ tới Tân Từ vậy mà lại đồng ý.


Còn hai mươi phút nữa là đến giờ tan học chờ Ninh Thu và Tân Từ đến nhà ăn. Trong đại sảnh không có một bóng người. Mơ hồ mấy bạn học ngồi ở cách đó không xa. Nhìn thấy bọn họ đi vào lập tức bưng khay chạy đi đảo mắt đã không thấy đâu.


Ninh Thu có chút nghi hoặc dùng khuỷu tay chạm chạm cánh tay Tân Từ, nghiêng đầu không rõ: "Cậu có biết tại sao bọn họ đi nhanh vậy không?"


"Không biết." Tạm dừng một lát, Tân Từ biểu tình vô tội mà trả lời.


Kỳ thật hắn hiểu được nguyên nhân trong đó nhưng không muốn nói cho Ninh Thu. Đều nói người người bình đẳng nhưng kỳ thật vẫn còn phân biệt giai cấp. Có nghèo liền có phú, có quý liền có tiện. Yêu cũng như vậy.


Nếu có chút huyết mạch cao quý của yêu vừa sinh ra đã là một vương giả cao cao tại thượng. Cũng có một ít yêu xuất thân đê tiện chỉ có thể không ngừng gia tăng thực lực của chính mình mới lấy được một vị trí nho nhỏ ở Yêu giới. Mà Tân Từ chính là loại người thứ hai.


Khoảng thời gian hắn mới tới Lam Phong luôn có một vài yêu đánh chủ ý lên người. Không phải muốn túi da của hắn mà là muốn viên yêu châu kia.


Không phải yêu nào cũng có yêu châu cần phải tu luyện đạt tới một cảnh giới mới có thể kết châu. Viên châu đó là do yêu lực ngưng kết thành. Nếu mất đi nhẹ thì hiện nguyên hình năng lượng tu luyện bao năm đều mất hết. Nặng thì mất đi tính mạng tan thành mây khói.


_______________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN